Ngồi ăn trong quán nhỏ bên đường, tôi hỏi Xuân Bách: - " Cậu cảm thấy Chu Vũ Ngọc thế nào?"
Xuân Bách nhâm nhi tách trà vừa rót uống một ngụm rồi nói: "Tôi tin cô ấy".
Xuân Bách quay lại nhìn tôi kể về bức thư cậu ta đọc được; trong thư đại khái vẫn là vài câu thăm hỏi báo bình an, tình ý uyên ương các kiểu, tiếp theo là vị Trần Khánh Vĩ trong thư kia báo sẽ về lại Xuân Lạc thành vào ngày rằm tháng tới ( tức ngay tết nguyên tiêu) để hỏi cưới Chu Vũ Ngọc, cậu ta nói cũng vì Tết nguyên tiêu mà gặp được nàng nên sẽ cố gắng thu xếp công việc về với nàng vào ngày đó.
Tôi hỏi Xuân Bách: " Vậy cậu nghĩ sao? Nếu người sắp về kia là Trần Khánh Vĩ thật, vậy chiếc nhẫn trong dạ dày cái xác kia là sao? Không lẽ cái chết nạn nhân liên quan đến Đại thiếu gia nhà họ Trần".
Xuân Bách đáp lại: " Tôi không nghĩ vậy, cứ cho là Trần Khánh Vĩ liên quan tới tử thi thật thì anh giải thích cho tôi biết bảy vụ án mạng còn lại với cách thức gϊếŧ tương tự thì sao?".
Tôi ngẫm một lúc, không lẽ trên đời lại có tên gϊếŧ người biếи ŧɦái một cách tỉ mỉ như vậy sao, vì tấm da trên mặt nạn nhân mà gϊếŧ, không lẽ nào.... Thường kiểu như vậy thì hình thức gây án của hung thủ phải dựa trên một số đặc điểm nạn nhân để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn nhắm tới gây án; tôi nhìn Xuân Bách hỏi:
- " Xuân Bách cậu có biết sơ lược các nạn nhân trước đây như thế nào không? Mà ở đây lỡ nhà có người mất tích họ không tới nha môn báo án nhờ tìm người sao?".
- Xuân Bách lắc đầu, đáp: " Không có tiền lệ này, họ thường sẽ tự đi tìm, tìm không ra người, tìm không thấy xác thì chỉ biết người thân họ còn sống là được".
Mặc dù Xuân Bách từ nhỏ tới lớn sống trong thành Xuân Lạc nhưng chuyện trong thành cậu chưa từng để ý tới [ haizz... Thế ngoại cao nhân - Đại Phu giỏi thì không tiếp xúc với quá nhiều người, ở thời tôi gọi cậu là kiêu ngạo đấy Xuân Bách ]. Tôi thở dài.
- Tôi nói: " Vậy chúng ta quay về nha môn trước đã, tôi cần xem lại các bảng khám nghiệm bảy tử thi trước đây và tự mình kiểm chứng lại. Biết là chưa xác định danh tính của bất kỳ nạn nhân nào nhưng tôi tin tên hung thủ kia có lẽ sơ xuất để lại thêm manh mối trên bảy thi thể còn lại".
- " Anh.... anh muốn khám nghiệm tử thi nữa sao?" Xuân Bách nhìn tôi ngập ngừng, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
- " Cậu sợ à?" Mặt tôi nhìn cậu ta làm vẻ hỏi như không.
- Xuân Bách: " Tử thi trong hẻm nhỏ kia tôi phụ anh không sao dù gì chết cũng mới được bốn hôm thôi, còn bảy tử thi còn lại chết lâu như vậy ước chừng cũng đã bắt đầu phân hủy anh không cảm thấy sợ sao?".
- " Tôi sợ à? Sao tôi lại phải sợ?". Tôi cười hỏi Xuân Bách.
- " Cậu có đi với tôi không? Không đi sẽ uổng lắm đó, biết đâu tìm được manh mối mới " Tôi nhìn Xuân Bách cười hỏi.
Xuân Bách lắc đầu nhất quyết không đi.
Tôi và Xuân Bách nhất trí chia hai hướng, cậu ta sẽ tranh thủ buổi chiều qua nhà tên ôn thần Trần Khánh Bang để hỏi vài chuyện, còn tôi quay lại nhà Xác nha môn để kiểm tra bảy thi thể còn lại.
Lần này nếu đi theo thì đối với Xuân Bách là một trải nghiệm gian nan, đợt khám nghiệm trước cậu ta đã ói tới mật xanh, vừa về nhà bay thẳng vào tắm. Còn lần này xác chết đang phân hủy sẽ bốc mùi thối khó chịu, cảnh tượng càng ghê hơn khi phần da thịt và xương xen lẫn nhau cái này còn kinh dị hơn là chỉ thấy bộ xương khô trong các nghĩa địa.
● Lời tác giả: Chương tiếp theo sẽ liên quan khám nghiệm 7 tử thi, cảnh tượng được miêu tả sẽ rất kinh dị, những bạn sợ máu, sợ những thứ dơ bẩn hoặc đang ăn thì nên cân nhắc khi đọc Chương 2-15.