Dịch: MrSax
&Phòng rất nhỏ, đồ vật bên trong đều được chế từ trúc. Cuối phòng có một cái rương lớn chừng hai mét rưỡi, phỏng chừng là để khách trọ cất đồ. Giang Lôi ngồi trên rương lớn, năm sinh hồn đều tự giác quỳ gối trước mặt hắn.
“Ai là chưởng quầy khách điếm?”
Một cái mặt mập mạp ngẩng đầu lên, cố làm ra vẻ tươi cười đáp:
“Đại thần, chính là tiểu nhân.”
Giang Lôi nhìn Vệ Đại Quang, dùng khẩu khí hận không thể rèn sắt thành thép nói:
“Nhìn mà học cách người ta nói chuyện đó, đâu giống như ngươi, suốt ngày ăn no chờ chết, không có chí cầu tiến gì cả.”
Vệ Đại Quang không phục nói:
“Còn không phải là vuốt mông ngựa thôi sao, cái gì mà cầu tiến chứ.”
“Còn dám tranh luận à, không vuốt mông ngựa thì làm sao có thể thăng chức nhanh được?”
Giang Lôi lười nói thêm với tên ngu ngốc này, hướng chưởng quầy nói:
“Nói đi, hung án này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Vâng vâng! Muốn nói việc này kể cũng kỳ quái, khách nhân bị giết là nam nhân, làm nghề thu mua bọ cạp độc, hơn nữa chỉ thu mua bọ cạp lớn chừng ba tấc trở lên. Đã trọ ở tiểu điếm hơn mười ngày rồi, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, không có gì khác thường. Nhưng sáng nay sắc mặt hắn tái nhợt chạy tới chỗ tiểu nhân, rồi nói với tiểu nhân, mình sát sinh quá nhiều bọ cạp, làm bò cạp yêu tổ rất tức giận, cầu tiểu nhân cứu giúp. Tiểu nhân vừa nghe cũng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của hắn, tiểu nhân cũng không đành lòng, liền bảo hắn ngồi vào góc khuất trong phòng, rồi tiểu nhân lấy đại lu up lên.”
“Quả nhiên, một lát sau liền có một đại hán thân cao bảy thước, bộ mặt dữ tợn chạy đến tiểu điếm, hỏi tiểu nhân người nam nhân kia đâu. Tiểu nhân sợ hãi sao dám nói thật, liền nói là đã đi ra ngoài rồi. Đại hán kia tức giận tìm khắp nơi trong tiểu điếm một lần, không tìm được người, liền dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một ngụm sương mù màu xanh rồi bỏ đi.”
“Chờ sương mù màu xanh tan hết, tiểu nhân cho rằng không có việc gì nữa rồi, liền cùng tiểu nhị đi dọn đại lu, nhưng nào ngờ vừa mở đại lu ra, khách nhân kia đã hóa thành một vũng máu loãng rồi.”
Giang Lôi yên lặng nghe xong rồi quay sang hỏi tiểu nhị:
“Chuyện này có đúng như vậy không?”
Hai tiểu nhị vội vàng dập đầu đáp:
“Tiểu nhân có thể làm chứng, chưởng quầy nói toàn bộ đền là sự thật.”
“Vậy có khác nhân nào khác chứng kiến không?”
“Có có, có ba vị khách nhân dậy sớm uống rượu đều nhìn thấy, ba người họ đều là người của bổn trấn, đại thần tùy thời có thể gọi đến đối chất.”
Giang Lôi cẩn thận suy nghĩ, có nhân chứng đầy đủ, tuy rằng sự tình sảy ra rất khó tin, nhưng thế giới này vốn đã rất kỳ quái, quỷ dị nên những chuyện như thế này, không thể lý giải theo cách thông thường được. Nghĩ vậy, hắn liền quay sang nói với Vệ Đại Quang:
“Ngươi đi báo cáo lên Tống Thành Hoàng đi, dù sao những người liên can đến vụ án này đều là người của bổn trấn, chạy không thoát được.”
Về đại nghe lệnh liền chạy đi như bay, Giang Lôi tháo khóa hồn liên cho hai tiểu nhị rồi nói:
“Hai người các ngươi về trước đi, sau khi tỉnh dậy thì báo cho trưởng thôn biết, người chết trong vụ án này không tìm được quỷ hồn, Thành Hoàng muốn đích thân thẩm vấn, bảo hắn báo cho huyện lệnh, gọi tất cả người có mặt ở hiện trường lúc xảy ra án mạng đến, giam lỏng tại khách điếm hiện trường vụ án, chưa có lệnh không ai được rời đi. Mặt khác, một hồi có người đột nhiên hôn mê bất tỉnh cũng không cần kinh hoảng, lúc đó bọn họ đang bị thẩm vấn, nếu vô tội tất không có việc gì.”
Hai tiểu nhị lĩnh mệnh mà đi, Giang Lôi cũng phóng thích luôn hai sinh hồn còn lại, chỉ giữ lại chưởng quầy rồi nói:
“Mang ta đi đến hiện trường nhìn xem một chút.”
Sinh hồn chưởng quầy cúi đầu khom lưng đi phía trước dẫn đường, khi xuống đến lầu dưới, hắn thấy hai tiểu nhị đã tỉnh lại, đang thuật lại những gì hắn dặn cho trưởng thôn. Khi nãy năm người đột nhiên té xỉu, không rõ lý do, trưởng thôn cũng hoảng sợ ngây người, thẳng đến hiện tại sắc mặt ông vẫn còn trắng bệch.
“Chính là kia.” Chưởng quầy chỉ vào một góc khất trong phòng rồi nói.
Giang Lôi tiến lại gần thì thấy đúng là có một vũng huyết mủ vẫn còn đó. Người chết, đầu, thân thể cùng với nội tạng đều đã biến mất, chỉ còn lại tứ chi, tay từ bàn tay lên đến khủy tay, chân cũng từ đầu gối đến bàn chân là còn nguyên vẹn.
Giang Lôi nhìn thấy phần chân tay còn lại thì đồng tử co rút lại, quay sang hỏi chưởng quầy.
“Sự tình phát sinh vào buổi sáng đúng không?”
“Vâng.” Chưởng quầy đáp.
“Cụ thể là vào giờ nào?”
“Dạ bẩm là giờ mão hai khắc.”
Giang Lôi thầm nghĩ, giờ mão hai khắc chắc là vào khoảng 6h30 sáng.
Thực ra Giang Lôi nghĩ không sai, thời cổ đại người ta đem một ngày đêm chia làm mười hai cái canh giờ, về sau nhà Tống lại phân chia trong mỗi canh giời thành “Sơ” và “Chính”, cũng chính là 24h như ngày nay. Ví dụ như giờ mẹo là từ 5h đến 7h sáng, mà mão sơ là 5 giờ sáng, mão là 6 giờ sáng. Mà một khắc là 14.4 phút. Vậy mới nói, giời mão hai khắc là vào khoảng 6h30 sáng.
“Uhm” Giang Lôi làm bộ lơ đãng hỏi: “Lúc ấy người chết không có mặc quần áo sao?”
“Dạ có, chỉ là thời điểm tiểu nhân mở đại lu ra, quần áo của y đã không thấy tăm hơi đâu nữa.”
“Ân, hiện tại là giờ nào rồi?”
“Dạ, khoảng giờ thân ba khắc ạ.”( khoảng 3h45’)
Giang Lôi nhìn thoáng qua chưởng quầy, không nói gì, bước chân chậm rãi ra khỏi khách điếm.
“Đại thần, có gì không ổn sao?”
“Không có gì không ổn, chỉ là ta đã lâu không thấy cảnh phồn hoa nơi dương gian, tùy tiện đi dạo một chút.”
“Vậy tiểu nhân xin bồi tiếp đại thần.”
“Không cần, kỳ thật lúc ta còn sinh thời, cũng cách nơi này không xa, đối chung quanh trăm dặm rất quen thuộc……”
“Không thể nào, tiểu nhân cũng biết một chút, muốn làm quan dưới âm phủ, nơi nhậm chứ phải cách nơi ỏ trên dương gian ngàn dặm, đại thần không nhớ lầm chứ.”
Giang Lôi biết mình lỡ lời, dứt khoát lấy ra lại thiêm nhắm ngay chưởng quầy. Từ phần còn lại của thi thể ở hiện trường vụ án, hắn liền biết đây là vụ này được dàn dựng rất công phu, mà thủ phạm có thể là chưởng quầy này. Nhưng điểm chí mạng của vụ án này lại là phần còn lại của thi thể kia, bởi vì trên phần chân tay còn lại của thi thể không có thi đốm xuất hiện!
Thi đốm hình thành, là bởi vì sau khi con người chết trái tim đình chỉ co bóp, máu mất đi lực đẩy tuần hoàn, máu dọc theo mạch máu chảy về phía bộ vị thấp nhất của thi thể, những nơi mạch máu bị dồn lại, rồi dần dần khuếch tán, thấm vào các tế bào chung quanh, làn da nhũng nơi đó sẽ hiện ra lốn đốm màu đỏ tím, hiện tượng này xuất hiên từ 2 - 4h sau khi chết.
Chiếu theo lời khai của chưởng quầy, người chết hẳn là ngồi xổm trên mặt đất, sau đó bị tập kích. Mà bò cạp yêu lại là phun ra một loại sương mù màu xanh lục có thể giết người bằng cách đem nhân thể biến thành mủ huyết. Đồng thời, cái chết này đến rất đột ngột và rất nhanh, nhanh đến mức người bị giết không kịp phát ra tiếng kêu.
Phần đầu cùng thân thể hóa thành mủ huyết, lưu lại phần chân tay đã bị cụt, điều này chứng minh loại khói này có độc và có đặc chưng khuếch tán khi chúng mục tiêu. Nói cách khác, phần đầu của nạn nhân trúng độc trước, và trong thời gian không đến một giây thì bị ăn mòn hóa thành máu loãng, chỉ có như vậy nạn nhân mới vô pháp phát ra âm thanh. Sau đó chất độc bắt đầu khuếch tán, đầu tiên là phần cổ, sau đó là ngực bụng cùng phần vai, bắp tay, đùi. Lúc này, từ phần khửu tay và đầu gối trở đi mất đi chống đỡ, rơi xuống trên mặt đất, thì tác dụng của chất độc đình chỉ khuếch tán, nếu không phần còn lại của chân tay bị cụt sẽ không không còn nữa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, máu huyết trong phần còn lại của thi thể, vì không còn tuần hoàn nên không chảy ra ngoài nhiều. Sau khi đình chỉ tuần hoàn máu, máu huyết bên trong phần thi hể còn lại sẽ dồn xuống vị trí thấp nhất, vì vậy rất nhanh sẽ hình thành thi đốm mới đúng. Nhưng theo lời khai thì thời gian xay ra án mạng là 6h30’ sáng, đến bây giờ là 3h45’ chiều rồi, cũng khoảng 9h đã trôi qua, mà một chút thi đốm cũng chưa xuất hiện. Từ đó có thể thấy khẩu cung hoàn toàn không khớp, nói cách khác, chưởng quầy đã nói dối!
Giang Lôi thông qua trạng trái của phần thi thể còn lại, đưa ra phán đoán sơ bộ. Nạn nhân khi bị giết khẳng định là tứ chi hướng lên trên, thậm chí sau khi chết vẫn luôn duy trì tư thế như vậy rất lâu, vậy mới có thể giải thích cho việc khoong có thi đốm.
Tuy nhiên điểm đáng ngờ nhất của vụ án này, là hung thủ làm như thế nào mà trong cả quá trình gây án, tứ chi của nạn nhân vẫn hướng lên trên trong khoảng thời gian dài như vậy, mà trên phần chân tay còn sót lại không có dấu hiệu bị trói.
Giang Lôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giải thích là hung thủ không phải người thường, có thể là yêu tinh hay tu sĩ mới làm được điều này. Nghĩ tới đây hắn liền nảy ý muốn lập tức trở về miếu nhỏ, rồi đợi Tống Thành Hoàng cùng đại quân đến. Còn những gì liên quan tới vụ án tỷ như động cơ giết người, thời gian nạn nhân tử vong, ngoại trừ người đóng vai bò cạp yêu thì còn bao nhiêu đồng lõa nữa,… Đã hoàn toàn quảng sang một bên.