“Em cũng biếtcho đến nay chị đều xem thường em, em đã biết, chị, em sai rồi, là lỗi của em… Em không nên ra ngoài, nên ở nhà, ngoan ngoãn nghe lời chị an bài cho Vương tổng công ty sắt thép!” Bùi Tử Đồng vừa nói vừa ôm đùi của Bùi Tư Nhan, một màn này hù doạ mọi người ở hiện trường ngây ngẩn, chỉ có Cố San Nhiên thong thả mở máy chụp hình, hướng về một màn kia mà bấm máy liên tục!
“Một màn độc nhất vô nhị sao có thể bỏ qua!” Lời nói này vừa nói ra, phóng viên mới phản ứng, rối rít đem ống kính nhắm ngay vào hai chị em bọn họ!
“Chị, em thật xin lỗi, em chỉ là không muốn hả cho Vương tổng kia, em thật sự không muốn, em biết những việc trước kia em làm đã tổn hại đến danh dự của gia đình, là lỗi của em…. Chị, cầu xin chị, van chị, chị tha cho em!” Kỹ thuật diễn xuất của Bùi Tử Đồng không chỉ một hai năm mà tôi luyện được, cảnh khóc này chuẩn bị hết sức tốt, tất cả nước mắt nước mũi đều bôi lên cái quần mới tinh của Bùi Tư Nhan. Sắc mặt của Bùi Tư Nhan có thể nói là cực kì khó coi.
Mà lúc này Đông Thu Luyện cùng người của tổ trọng án đang xem trò khôi hài trên truyền hình ở phòng làm việc, “Lão sư, sao Bùi gia luôn xuất hiện những thứ kỳ lạ, ở trong nhà nháo coi như xong, còn nháo lên cả truyền hình, thật sự là!” Bạch Thiếu Ngôn hứng trí bừng bừng.
Đông Thu Luyện một mặt nhìn tài liệu một mặt nhìn trên ti vi, đây là kỳ lạ, người của Đông gia còn hơn thế nữa, cậu chưa thấy đâu: “Đúng rồi, Triệu đội trưởng, không có tin tức sao? Không phải đã có lệnh truy nã rồi sao?”
“Bây giờ không có tin tức!” Triệu Minh cùng người của tổ trọng án hiện quần thâm mắt đặc biệt lớn, vụ án này cấp trên đã giục lâu rồi, không chỉ bằng lời nói, phỏng chừng đến cả cục trưởng phải đến đây, hắn là tổ trưởng tổ trọng án phỏng chừng cũng bị mất chức.
“Công nhân thi công ở công trường có bao nhiều người!” Đông Thu Luyện nhìn Lý Nại đang xem video, Lý Nại lập tức tra xét một chút, “Công trường lớn nhỏ bao gồm hơn 100 người, chưa tính quản lý công trường của Bùi thị, không thấy điều bất thường!”
Đông Thu Luyện lấy ra vài tấm ảnh, vết tích trên thân thể của những đứa trẻ đó có chút giống nhau, “Trên vết thương của mỗi đứa bé, những thứ này không phải là vô ý tạo nên, có thể nhìn ra được hung thủ có tâm lý cực kì biến thái, những vết thương này là cố ý tạo nên, như một loại phát tiết….”
“Chẳng lẽ hung thủ khi nhỏ nhận được kích thích nào đó, nên bây giờ tìm trẻ con để phát tiết?” Bạch Thiếu Ngôn cầm ảnh chụp, “Ra tay hết sức tàn ác, thật là biến thái!”
“Không phải đã điều tra bối cảnh của hắn ta sao? Không phát hiện điều bất thường nào sao? Tội phạm không phải bẩm sinh đã hình thành, nhất định là chịu phải đả kích nào đó, có thể điều tra được thân thế của hắn không, sẽ có phát hiện mới!” Đông Thu Luyện nói lời này Triệu Minh liền tìm trong hồ sơ về thân thế của hắn.
“Hung thủ tên là Triệu Tuấn, 26 tuổi, làm việc vận chuyển các sản phẩm hải sản, trong nhà không có người thân, còn độc thân, căn cứ vào lời nói của những nhân viên làm chung, thì hắn ta bình thường không nói chuyện nhiều lắm, là một người rất an phận, nhưng cha mẹ của hắn đã mất khi hắn 6 tuổi, cha hắn là tự sát, còn mẹ hắn thì bị bệnh mà maasrt!” Triệu Minh lật xem tài liệu, những người khác hoặc là xem ti vi hoặc là làm công việc cá nhân, không ai chú ý đến cả người Đông Thu Luyện cứng nhắc lại.
“Điều tra một chút về cái chết của cha hắn đi, có thể đối với hành vi hiện tại của hắn có ảnh hưởng!” Đông Thu Luyện cúi đầu, tay cầm tài liệu có chút run.
Lúc này trong buổi họp báo, Bùi Tư Nhan bây giờ hận không thể bóp chết Bùi Tử Đồng, hiện tại ả hối hận lúc Bùi Tử Đồng tiến vào Bùi gia ả không bóp chết con tiện nhân này ở bên ngoài, con tiện nhân này cùng mẹ ả (Bùi Tử Đồng) là cùng một dạng, không an phận, Bùi Tư Nhan không tự chủ siết chặt tay.
“Tôi không bức cô làm bất cứ chuyện gì, có lấy hay không chính là chuyện của cô, sao cô ở trước truyền thông mà vu khống tôi, nói là tôi ép buộc cô? Nói thật, mặc dù tôi là quản lý ở Bùi thị, nhưng ở Bùi gia tôi không phải là một tay che trời, chẳng lẽ có thể quyết định hôn nhân của cô, cô thật xem trọng tôi a!” Bùi Tư Nhan giữ chặt Bùi Tử Đồng, móng tay bén nhọn bấm vào vai của Bùi Tử Đồng, cả khuôn mặt của Bùi Tư Đồng nhíu lại.
“Chị…. chị… em sai rồi, thực xin lỗi…” Bùi Tử Đồng lúc này muốn đứng lên cũng không được, Bùi Tư Nhan đè bả vai của Bùi Tử Đồng, móng tay bén nhọn kia cứ tiếp tục cấm vào.
“Em gái, chị biết em đối với chị hẳn có hiểu lầm, nhưng mà chúng ta là chị em tốt, sao lại giận dỗi được lâu, mau đứng dậy đi, nếu em không muốn gả, thì chờ cha về nói chuyện cùng cha là được!” Nói xong kéo Bùi Tử Đồng đứng lên.
“Xuống tay vô cùng ác, Bùi Tử Đồng hẳn là đau chết đi!” Đông Thu Luyện vừa nhìn vết gấp rất nhỏ ở bả vai, cộng thêm dấu vết của móng tay lưu lại khoảng 0.5cm, Bạch Thiếu Ngôn nhìn hồi lâu không hiểu ý của Đông Thu Luyện, “Bùi Tư Nhan nhéo Bùi Tử Đồng, ở vị trí xương bả vai bên trái, cẩn thận quan sát.”
“Bùi tiểu thư nói có 15% cổ phần ở Bùi thị, không biết là thật hay giả, Bùi quản lý có biết không? Nếu như là thật, vậy tại sao họp đại hội cổ đông lại không có mặt của Bùi tiểu thư?” Cố San Nhiên kéo mũ thấp xuống, phóng vấn.
“Chuyện này là chuyện nội bộ của Bùi gia, không thể tiết lộ ở nơi này, buổi họp báo hôm nay đến đây, đã làm phiền các vị phóng viên đã đến đây!” Bùi Tư Nhan gắt gao nắm tay Bùi Tử Đồng, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay của Bùi Tử Đồng, làm cho nước mắt của Bùi Tử Đồng ào ào rơi xuống, nhưng mọi người không chú ý đế dị trạng của Bùi Tư Đồng.
Mà lại chú ý đến Cố San Nhiên đang bộn bề thu dọn đồ đạc, chuyện nhà người ta cô không thể tuỳ tiện nhúng tay, khi đóng cửa lại sống hay chết cũng không phải một phóng viên như cô có thể quản a!
Mà cục cảnh sát lúc này có chút manh mối về mẹ đẻ của Triệu Tuấn, “Mau điều tra vụ án của 20 năm trước, nhanh lên đi!” Triệu Minh nắm tóc, đem tờ báo về vụ án 20 năm trước đưa cho Đông Thu Luyện, Bạch Thiếu Ngôn lúc này cũng đi đến xem.
“Bùi thị quỵt nợ tiền công trình, làm nhà thầu phải nhảy lầu tự tử!“. Tiêu đề với hàng chữ to, cùng một ảnh chụp, tựa hồ đang nhắc rằng lúc đó xảy ra một thảm kịch, mà bên cạnh có 2 mẹ con, người phụ nữ đắp vải trắng lên thi thể, ảnh chụp trắng đen không thể nhìn rõ được mặt người phụ nữ đó, bên cạnh là một đứa bé trai với khuôn mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm, tựa như hết thảy mọi việc xảy ra không liên quan đến hắn.
Ánh mắt trống rỗng quỳ một bên, tầm nhìn rời rạc, bên cạnh có nhiều người đến xem, nhưng đôi mẹ con này ở trong nói rỗi rít hỗn loạn trong đám người này phá lệ làm người khác chú ý, bởi vì mọi người đến xem hình như đang thảo luận cái gì hoặc là sợ phiền toán lên có chút khoảng cách, làm cho một nhà ba người ngăn cách trong đám người.
~ HẾT CHƯƠNG 65~