Bùi Tư Nhan ở trong phòng mình chỉnh trang quần áo, sau đó mới chậm rãi xuống lầu, quần áo của Bùi Tử Nhan lúc này không cứng nhắc giống buổi sáng, một thân váy màu tím sậm, trên đó còn thêu những hoạ tiết tinh xảo, tóc được vấn giống như những quý tộc ở châu Âu, trên tai là cặp hoa tai đá xanh đẹp đẽ, cả người tỏ ra sự đoan trang diễm lệ, khi đến bậc thang cuối cùng, cả đám người làm dừng công việc trong tay, rũ mắt, không dám thở mạnh.
Bùi Tử Đồng lúc này đã đổi quần áo giống như người làm, đứng một bên với vẻ mặt cung kính, nhưng hai tay nắm chặt, móng tay được làm tinh xảo lúc này đã không còn đẹp nữa do vừa nãy dọn dẹp mãnh thuỷ tinh bị vỡ, lúc này ngón tay được bảo dưỡng nhiều năm đã xuất hiện nhiều vết cắt nhỏ.
Người đứng ở đó chỉ có thể nghe tiếng giày cao gót nện lên gạch men, loại âm thanh đó làm cho người kinh sợ, mà âm thanh này đến trước mặt Bùi Tử Đồng liền dừng lại, Bùi Tử Đồng nhìn đôi giầy cao 10cm, không tự giác mở to hai mắt. Đôi giày này không phải là.....
"Thế nào? Giày đẹp không?" Bùi Tư Nhan vuốt móng tay của bản thân, tựa như móng tay ở dưới ánh đèn càng đẹp.
"Vốn là tao không muốn đôi giày này, nhưng mày biết mà những thứ này của Thương tổng là muốn nịnh bợ tao, tao cũng không cản được, mặc dù kiểu giày này mày hết sức yêu thích, nhưng mày biết đó, là hàng giới hạn, nhưng mà tao đoán là cả đời này của mày cũng không thể mang được những loại giày thế này!" Bùi Tử Đồng gắt gao nhìn chằm chằm đôi giày của Bùi Tư Nhan.
Đây là đôi giày mấy hôm trước ả đặc biết muốn, Bùi Tử Đồng kể từ khi bước vào thế giới thượng lưu cũng thích rất nhiều thứ, nhất là với những đôi giày cao gót, mang hay không là một chuyện, nhưng giày thích là phải mua bằng được, giá tiền, chỉ là phụ.
"Mày nói Bùi gia cho mày ăn mày ở, mày phải nghe lời, nửa đời còn lại vinh hoa phú quý, đường bằng phẳng mày không chịu đi, vậy mày xem còn lưu mày lại làm gì!" Vừa nói vừa nắm cằm của Bùi Tử Đồng, cằm của Bùi Tử Đồng truyền đến trận đau kịch liệt, tựa như là bị móng tay bấm sâu vào thịt.
Bùi Tử Đồng bị buộc ngẩng đầu nhìn Bùi Tư Nhan, Bùi Tư Nhan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tử Đồng, trong lòng lại càng giận dữ, Bùi Tử Đồng có thể trở thành minh tinh, lớn lên tất nhiên sẽ rất đẹp, cái đó cùng Bùi Tư Nhan bất đồng, dung mạo của Bùi Tư Nhan chỉ trên mức trung bình, so với khuôn cách nữ thần lạnh lùng của Đông Thu Luyện hiển nhiên kém rất nhiều.
"Chị.... Cầu xin chị bỏ qua cho em, van chị, em không muốn gả cho lão già kia đâu! Em thật không muốn..." Nói xong Bùi Tử Đồng quỳ phịch xuống đất, bỗng chốc ôm lấy đùi của Bùi Tư Nhan.
Nhưng Bùi Tư Nhan chỉ phẩn nộ cười một tiếng, gỡ tay của Bùi Tư Đồng đang ôm ả, ngồi xuống ghế sofa, cầm lên tách trà, nhấm một ngụm trà, "Cũng bởi vì chuyện của mày mà Tiêu thị đang chèn ép Bùi gia, mày cũng biết là Bùi gia không như bề ngoài, cho nên..."
Bùi Tử Đồng một bên nghe đồng tử không ngừng phóng đại, lắc đầu, "Chị, chị... Tiêu Hàn sẽ không bỏ qua cho em, anh ta sẽ không bỏ qua cho em,.....!"
Bùi Tử Đồng vừa chưa nói xong, tách trà trong tay Bùi Tư Nhan liền ném tới, lúc này không phải là ném xuống đất, mà ném lên khuôn mặt của Bùi Tử Đồng, may mắn là nước trà chỉ ấm, nhưng lúc này Bùi Tử Đồng chật vật đến cực điểm, đầu tóc rối bời có vài sợi tóc dính lên mặt, trên mặt còn có lá trà, một màn hình làm Bùi Tư Nhan cảm thấy sức thoải mái.
"Bùi Tử Đồng, mày cho rằng mày là ai, mà có quyền cùng tao cò kè sao? Tao nói cho mày biết, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tao liền làm cho mày gả cho ông già kia vào ngày mai, coi như có chết cũng chết ở nhà ông ta..." Bùi Tư Nhan lúc nói chuyện không phải là lạnh lùng, cũng không phải là châm chọc khiêu khích, mà là mang theo nét vui vẻ, làm cho người nghe có chút rợn tóc gáy.
Người ở Bùi gia có thể chọc ai cũng được, nhưng vị đại tiểu thư này là không được, vị đại tiểu thư không phải là dạng dễ chọc, nhất là tính cách có thù tất báo, hơn nữa còn mang theo chút điên cuồng, nếu nói lời thông thường, chính là không bình thường.
Bùi Tư Nhan chờ một lát, đã nhìn thấy Bùi Tử Đồng chảy không ít nước mắt, "Này, chuẩn bị cho nhị tiểu thư, tắm rửa, mát xa, đều chuẩn bị cho tốt, ngày mai tôi muốn thấy một nhị tiểu thư xinh đẹp nhất..." Nói liền vênh vang đắc ý lên lầu, mà Bùi Tử Đồng mềm nhũn nằm trên mặt đất. Bị một đám người làm kéo đi cũng không có cảm giác gì.
Tiêu Hàn sẽ làm gì với đối thủ chính là đánh trên phương diện làm ăn của họ, điểm này Bùi Tử Đồng rất rõ ràng, mà Bùi Tử Đồng lúc này chọc đến Tiêu Hàn, ả cũng biết được thủ đoạn của Tiêu Hàn, Bùi Tư Nhan thế nhưng bảo ả nhổ lông trên lưng hổ, đây không phải là muốn mang của ả (BTĐ) sao.
Hừ... nói thế nào đây, cho đến bây giờ trong mặt của Bùi Tư Nhan thì ả (BTĐ) cho đến bây giờ cũng không phải là nhị tiểu thư, nhiều nhất chỉ là hơn người làm một chút thôi, thì ả (BTN) làm gì để ả (BTĐ) vào mắt!
Đông Thu Luyện đang xem tài liệu là Bạch Thiếu Ngôn gửi tới, mà Tiêu Hàn dựa một bên, Đông Thu Luyện nửa dựa vào Tiêu Hàn, Tiêu Hàn có chút buồn ngủ, nhưng thoáng nhìn tài liệu trong tay Đông Thu Luyện liền buồn ngủ biến mất, mỗi ngày cô đều xem cái này a, duỗi tay sờ sờ tóc của Đông Thu Luyện.
"Sao vậy? Nếu anh mệt thì ngủ trước đi, một lát nữa em ngủ.." Lời nói của Đông Thu Luyện chưa dứt thì điện thoại của Tiêu Hàn vang lên, Tiêu Hàn lấy điện thoại, hai người có chút kinh ngạc, bởi vị điện thoại hiển thị tên Bùi Tử Đồng, Đông Thu Luyện ung dung lật tiếp một trang tài liệu, nhưng nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 11 giờ!
"Đã trễ thế này, không chừng có việc gấp, nghe đi!" Lời nói này của Đông Thu Luyện làm cho Tiêu Hàn có chút lạnh, nhưng Bùi Tử Đồng này sao vậy, anh đã làm nhiều chuyện như vậy, ả không biết sợ sao?
"Nghe đi!" Đông Thu Luyện nhìn như nghiêm túc nhìn đồng hồ, nhưng Tiêu Hàn lại cảm thấy ánh mắt Đông Thu Luyện nhìn xuyên qua điện thoại của anh, Tiêu Hàn cười bấm nút nghe, cũng thuận tiện mở loa ngoài.
"Em không có ý định nghe đâu, mình anh nghe được rồi!" Đông Thu Luyện yên lặng nói một câu, Tiêu Hàn đưa tay bấm vào eo Đông Thu Luyện một cái, chọc cho Đông Thu Luyện thiếu chút nữa kêu lên, "Nhưng anh không muốn làm em hiểu lầm!" Tiêu Hàn áp vào tai Đông Thu Luyện nói câu này, Đông Thu Luyện mặc dù không biểu hiện cái gì, nhưng trong lòng lại dị thường ấm áp.
"Tiêu tổng... Cầu xin anh cứu em!" Lúc Bùi Tử Đồng nói chuyện mang theo âm thanh rung nhẹ, Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn sửng sờ, đây là sao vậy, nhưng hai người nhớ được lời của Cố San Nhiên nói, chẳng lẻ là việc gả ả ta cho lão già hay sao? "Cầu xin anh.... Van anh, em biết sai rồi, cầu xin anh cứu em..."