Cố San Nhiên ôm Đông Thu Luyện khóc một lát, tựa như đã bình tĩnh lại, “Tiểu Luyện, tớ thật sự là không còn cách nào, tớ biết chuyện này đối với cậu rất khó, ừm, coi là tớ chưa nói gì đi!” Cố San Nhiên cười nhưng lộ ra vẻ sầu bi, Đông Thu Luyện chỉ gật đầu nhẹ, trong lòng đã có quyết định.
Tiêu Hàn cùng Cố Nam Sênh ngồi ở hai đầu sofa, một người ôn nhuận như ngọc nhưng giơ tay nhấc chân lại lộ ra tà mị khắp nơi, một người là đàn ông nhưng lại yêu nghiệt khuynh thành, giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất quý tộc, hai người ngồi với nhau tạo ra khí thế như nhau, Tiểu Dịch vất vả mới vẻ hoàn thành xong bức tranh, ngẩng đầu nhìn hai người vẫn còn duy trì bộ dáng như trước, không chịu nổi nói một câu.
“Ba, chú Nam Sênh, hai người đã duy trì động tác này là 1 tiếng 23 phút lẻ 35 giây, theo lý thuyết thì các cơ đã cứng lại….” Lời nói của Tiểu Dịch chưa xong liền bị một giọng nữ trong trẻo cắt đứt.
“Cứng ngắc không phải chỉ xuất hiện ở người chết sao?” Ba người quay đầu nhìn hai người đang xuống lầu, Cố Nam Sênh lập tức chú ý đến đôi mắt ủng đỏ của Cố San Nhiên, mặc dù đã cố che dấu, đối với người khác có thể qua được nhưng hai người họ là cùng nhau lớn lên, ngay cả nếu con ngươi của Cố San Nhiên đảo một cái Cố Nam Sênh cũng biết là cô nghĩ gì, trong mắt đều đỏ, làm sao có thể không thấy.
Cố Nam Sênh âm trầm đi qua, hung hăng trợn mắt nhìn Đông Thu Luyện ở phía sau cô, Đông Thu Luyện đã tập mãi thành thói quen, sau đó đưa tay đẩy nhẹ Cố San Nhiên, Cố San Nhiên cắn môi gọi một tiếng: “Nam Sênh…” Cố Nam Sênh đưa tay lên.
Hai tay thoạt nhìn bóng loáng nhẵn nhụi, ở dưới ánh đèn càng lộ ra lẻ trắng nõn thon dài, cái đó cùng gen di truyền của Tiêu Hàn là hoàn toàn bất đồng, trắng của Cố Nam Sênh tựa như mang theo một chút bệnh, nhất là tay Cố Nam Sênh nắm lấy cằm của Cố San Nhiên, “Nam Sênh, em đau…”
“Hừ..” Đôi mắt của Cố Nam Sênh chợt lóe, một tay đặt trong túi trong nháy mắt nắm chặt, tay nắm cằm của Cố San Nhiên không dám dùng sức, có chút chán nản liền bỏ xuống, xoay người muốn đi!
Một màn cẩu huyết liền xuất hiện, Cố San Nhiên lập tức chạy đến ôm từ phía sau Cố Nam Sênh, “Em sai rồi, Nam Sênh, em xin lỗi, em không nên cùng Đông Thu Luyện nói chuyện riêng, em thực có lỗi…” Cố Nam Sênh lúc này mới quay đầu lại, từ từ cúi đầu, hôn lên đôi mắt ủng đỏ của Cố San Nhiên.
“Con nít không nên xem!” Tiêu Hàn đi đến sau lưng Tiểu Dịch, đưa tay che mắt Tiểu Dịch lại, Tiểu Dịch hừ lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ, ba cùng mẹ cũng đã làm cho con xem rồi, hiện tại còn nói con nít không nên xem không phải đã quá muộn rồi à.
“San Nhiên bảo bối, là lỗi của anh, anh không xử lý tốt việc trong nhà mới làm cho em khó xử, chuyện này chúng ta nên cùng nhau xử lý, Tiểu Luyện nếu thật sự liên lạc với em, em cảm thấy còn có thể yên ổn sao, đây là em muốn thấy sao?” Cố San Nhiên chỉ đưa tay nắm chặt lấy áo của Cố Nam Sênh.
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không nữa, thật!” Đông Thu Luyện khẽ thở dài một cái, di động trong tay của cô đảo nhiều lần, cuối cùng Đông Thu Luyện soạn một tin nhắn gửi đi.
Chỉ mấy giây sau, di động của Cố Nam Sênh vang lên, sau đó vang lên một tiếng nữa, Cố Nam Sênh thấy tên người gọi điện đến liền ngây ngẩng cả người, sau đó nhận điện thoại, từ đầu đến cuối Cố Nam Sênh không nói một câu nào, chỉ là sắc mặt từ căng thẳng từ từ trở lên thả lỏng, cho đến cuối cùng mang theo một chút vui sướng.
“Cảm ơn cô!” Cố Nam Sênh nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ nhẹ gật đầu, “Không có gì, chuyện này tôi chỉ tiện tay mà thôi, hơn nữa, chuyện này cũng bởi vì tôi nên mới xảy ra, cho nên hai người nên sớm tìm tôi!”
“Anh nói… Hắn đồng ý…” Cố San Nhiên nhìn Cố Nam Sênh, Cố Nam Sênh khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu, “Thật sao, thật sao? Anh không gạt em chứ, em giống như đang nằm mơ…” Vừa nói vừa ôm lấy Cố Nam Sênh, Cố Nam Sênh cười đến hết sức ấm áp, cùng Đông Thu Luyện nhìn nhau cười một tiếng.
Từ đầu đến cuối Tiêu Hàn không hiểu cái gì, nhưng Tiểu Dịch nằm ở trong ngực của Tiêu Hàn, lặng yên nói một câu, “Sao càng nhìn chú Nam Sênh cùng cha Bắc Thần lại giống nhau như vậy a…” Lông mày Tiêu Hàn khóa chặt, Bắc Thần cái tên này tựa như đã nghe qua ở đâu.
Lúc ăn cơm Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch lúc này mới nhận thấy cái gì gọi là đánh thẳng vào lòng, còn Đông Thu Luyện tựa như thái sơn giúp Tiểu Dịch gắp thức ăn, hoặc giúp Tiêu Hàn múc canh, một bữa cơm không đổi sắc, nhưng Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch thật sự cảm thấy có chút ăn không ngon, nguyên nhân vì sao, phải trách hai người ở đối diện.
“San Nhiên bảo bối, cái này tốt với thân thể em, nếu chúng ta quyết định có con, em phải phối hợp dinh dưỡng cho tốt, thế nào, mùi vị thế nào… Mặc dù không ngon như đầu bếp ở nhà, nhưng mùi vị cũng có thể chấp nhận được!” Cố San Nhiên chỉ nhẹ gật đầu, hướng về Cố Nam Sênh cười một tiếng, “Chồng nuôi từ bé đại nhân, anh thật tốt!” Nói xong liền hôn lên mặt Cố Nam Sênh một cái, âm thanh không nhỏ.
Làm cho Tiêu Hàn một chút nữa là phun cơm trong miệng ra, Đông Thu Luyện nhìn lướt qua hai người đối diện, “Phiền hai người chú ý hình tượng một chút được không? Hai người làm vậy chúng tôi không ăn ngon được!”
“Tiểu Luyện, cậu nói vậy đúng là đả thương lòng người nha, nhan sắc của tớ cùng Nam Sênh đẹp như vậy, hôm nay đáng ra cậu phải ăn thêm vài chén cơm sao!” Lời nói của Cố San Nhiên vừa xong chỉ có Cố Nam Sênh phối hợp gật đầu, những người còn lại đều yên lặng ăn cơm.
Kể từ Cố Nam Sênh nhận điện thoại Tiểu Dịch đã cảm thấy dì này thật kỳ quái, nhất là lúc nhìn cậu, ánh mắt kia thật đáng sợ, “Tiểu Dịch a, sao con có thể đẹp đến thế, thật đáng yêu, dì thật thích con nha!” Tiểu Dịch chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Cố ý bày ra vẻ cao lãnh nhất, “Khụ khụ… dì à, dì như vậy thực là ảnh hưởng đến việc ăn cơm nha!” Nói xong bĩu môi, nhưng Cố San Nhiên cô gái này luôn cường đại, trong nháy mắt nghĩ ra cái gì đó, ôm Tiểu Dịch hung hăng hôn hai cái, “Này, Đông Thu Luyện, Tiểu Dịch nhà cậu có vợ nuôi từ bé chưa!”
“Không có, Tiểu Dịch còn nhỏ, không có nghĩ đến chuyện này!” Đông Thu Luyện lúc này đơn thuần, không chú ý đến đôi mắt phát sáng của bạn tốt!
“Chồng nuôi từ bé, chúng ta sinh một đứa con gái được không sau đó tìm cho con bé một chồng nuôi từ bé, thế nào…” Nói xong lại nhìn Tiểu Dịch một chút, Tiểu Dịch mặc dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu được chuyện này không tốt!
“San Nhiên bảo bối, anh cảm thấy chúng ta nhất định sinh con trai, sau đó tìm cho thằng bé một cô vợ nuôi từ bé!” “Như vậy cũng tốt..” “Đúng nha, con dâu nuôi từ bé thật tốt!”… Cả nhà Tiêu gia ba người không hề nói gì nữa, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, nhất là Tiểu Dịch, quả thực ăn không biết ngon, chồng nuôi từ bé là cái gì vậy!