Lập tức bầu không khí trở nên quái dị, hai anh em họ Bạch đều xem trò vui, lúc này hai mắt toả sáng nhìn hai người (Đông Thu Luyện vs Tiêu Hàn), nhưng Tiêu Hàn lại nắm tay của Đông Thu Luyện chặt hơn, cô gái này chẳng lẽ không cho anh một chút mặt mũi nào sao!
“Ba, ba làm mẹ đau!” Tiêu Dịch nằm nhoài trên đùi của Tiêu Hàn, đưa tay muốn gỡ tay của hai người ra, Tiêu Hàn buông tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, không phải là mùi của nước hoa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Đông Thu Luyện bưng tách lên uống một ngụm trà, nhưng cả người là trạng thái khẩn trương cực độ, bởi vì trong một khoảng thời gian dài hai người mới ở gần như vậy.
Nếu là người khác, thì Đông Thu Luyện có thể lạnh lùng trước sau như một, nhưng đối với người mà cô thích nhiều năm thì Đông Thu Luyện cô làm sao có thể nắm giữ tỉnh táo được.
“Mẹ, một lát nữa mẹ cùng con về nhà hả?” Tiêu Dịch ôm cổ Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện quay đầu thì nhìn thấy hai ba con, một lớn một nhỏ, nhưng ánh mắt sáng quắt nhìn cô, đôi mắt giống nhau như đúc, vẻ mặt cũng giống nhau, làm cho Đông Thu Luyện thấy một hình ảnh đẹp đến vậy, đây là hình ảnh cô mong ước rất lâu, nhưng Đông Thu Luyện biết người đàn ông này không thuộc về cô.
“Tiểu Dịch, không phải là ông cố đã sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rồi sao? Chẳng lẽ con không muốn ở với mẹ?” Đông Thu Luyện vươn hai tay, mà Tiểu Dịch cũng thập phần tự nhiên mà ôm lấy cổ của Đông Thu Luyện, hôn lên mặt của Đông Thu Luyện một cái, “Nhưng mà người ta cũng muốn ở với ba? Chẳng lẽ chúng ta không thể ở với ba được sao? Mẹ, mẹ còn chưa thấy phòng của con đâu? Vừa đẹp…”
Tiêu Hàn bưng cà phê lên uống, híp mắt nhìn Đông Thu Luyện, trên mặt Đông Thu Luyện có một tia cười nhẹ hiếm thấy, Bạch Thiếu Ngôn nhìn hai ba con nhà kia, sau đó nói nhỏ vào tai của Bạch Thiếu Hiền: “Anh, anh xác định hai người kia là vợ chồng sao?”
“Chuyện này anh cũng không rõ, nhưng đó là lệnh của cha mẹ hai bên, em sao hiểu được!” Bạch Thiếu Hiền tận lực nhỏ giọng, nhưng mấy người kia lại ở gần, Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện đều nghe thấy được, trên mặt Đông Thu Luyện khôi phục vẽ lạnh nhạt hằng ngày, đúng vậy, mọi người đều nhìn ra được giữa hai người không có tình cảm, chính cô cũng cảm thấy cô rất khờ, cho rằng kết hôn, rồi có con, thì có thể có vị trí trong lòng người đàn ông này sao?
Hiển nhiên chính cô đã sai.
“Đêm này cùng tôi trở về!” Tiêu Hàn nói xong nhìn lướt qua Đông Thu Luyện, “Ông nội không có nói cô không thể sống cùng tôi!”
“Tôi nghĩ anh cần truyền tin tức bóng gió gì bên ngoài đi!” Đông Thu Luyện ôm Tiêu Dịch,, Tiêu Dịch vừa nhìn thấy điệu bộ này của mẹ liền biết mẹ muốn đi, khẩn trương ôm cổ Đông Thu Luyện: “Mẹ, con muốn ở cùng với ba một buổi tối, một buổi thôi được không mẹ… Chỉ một buổi….”
Đông Thu Luyện còn chưa mở miệng thì điện thoại vang lên, nhưng khi nhìn đến dãy số xa lạ, số điện thoại của cô là khi đến thành phố C cô mới làm, người biết không nhiều lắm, chỉ có vài người làm việc chung mới biết thôi: “Alo… Tôi là Đông Thu Luyện!”
Đầu bên kia trầm mặc không nói, lâu đến khi Đông Thu Luyện cho rằng đây là điện thoại quấy rối, vừa chuẩn bị tắt, “Tiểu Luyện…” Âm thanh trầm khàn của đầu bên kia vang lên, tựa như tiếng đàn cello, trầm thấp làm người ta có chút kinh ngạc, Đông Thu Luyện cũng sững sờ, giọng nói này Đông Thu Luyện không lạ, có thể nói như thế, tiếng nói này là mộng đẹp thời thiếu nữ của Đông Thu Luyện, cũng là cơn ác mộng thời ấy của cô.
“Sao anh biết số điện thoại của tôi? Là Lệnh Hồ Càn nói?” Đông Thu Luyện cũng không chú ý đến bên này Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền liếc mắt nhìn một cái, bởi vì gia tộc Lệnh Hồ này bọn họ cũng biết, mà người gọi Lệnh Hồ Càn không nhiều lắm, trong mắt hai người chợt loé lên một tia kì quái.
"Chúng ta gặp nhau một lần đi!"Giọng nói của bên kia vẫn trầm thấp có chút doạ người, không gian bên kia tựa hồ hết sức trống trải, Đông Thu Luyện tựa hồ nghe có tiếng vang.
"Tôi thấy không cần thiết, bây giờ anh là người đã có vợ, đúng rồi, tôi còn chưa chúng mừng anh đã kết hôn, rốt cục cũng cưới được người trong lòng, đúng là phải chúng mừng!" Âm thanh của Đông Thu Luyện lạnh lùng có chút doạ người, vè mặt cũng lạnh băng, nhưng tay cầm muỗng khuấy trà không ngừng khuấy, quả thật trong lòng cô không có bình tĩnh như vậy.
"Người trong lòng?" Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, tiếng cười kéo dài vài giây, nhưng Đông Thu Luyện lại nhíu chặt lông mày, "Trong lòng của anh là người nào, em chẳng lẻ không biết! Đông Thu Luyện, em đừng giả ngốc, em giả ngốc sao…" Đầu dây bên kia đột nhiên nói lớn, chấn động đến mức khiến Đông Thu Luyện khó chịu!
Tiếng nói lớn làm vài người kế bên nghe thấy, Đông Thu Luyện lạnh lùng cười một tiếng, tiếng cười này làm đầu bên kia trầm mặc, "Đông Thu Luyện, em thật ác độc!"
"Tôi ác độc?" Đông Thu Luyện tự giễu nở nụ cười,"Thiên hạ này không có chuyện ép anh làm chuyện anh không thích, tôi cũng thế, tôi không có ảnh hướng lớn như vậy, còn có, xin anh về sau đừng tìm tôi, tôi không muốn thấy anh!" Nói xong, liền tắt điện thoại, ném trên mặt bàn.
Người xung quanh rất ít, thế nhưng lẻ tẻ vài người cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng trong mắt của Đông Thu Luyện chợt loé lên một tia tàn khốc, Tiêu Hàn lại nhìn cô, trong lòng có chút cảm thán: Không nghĩ tới cô gái này cũng có lúc không bình tĩnh như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
"Mẹ, mẹ tức giận sao?"Tiêu Dịch đưa tay ôm cánh tay của Đông Thu Luyện, Tiêu Dịch cũng rất ít khi thấy Đông Thu Luyện như vậy, Đông Thu Luyện miễn cưỡng cười một tiếng, thế nhưng Tiêu Dịch lại khóc lên, xoay người ôm lấy cánh tay của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện đều ngẩn người!
"Tiểu Dịch… Mẹ không có sao…Con…"Lời của Đông Thu Luyện còn chưa nói hết thì Tiêu Hàn đưa tay nắm lấy tay của Đông Thu Luyện, nắm thật chặt, theo bản năng Đông Thu Luyện muốn tránh, Tiêu Hàn chỉ cười, hết sức ôn nhu, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy nụ cười này hết sức chói mắt, liền ngừng giãy giụa.
Tiêu Hàn vỗ vỗ tay của Đông Thu Luyện, "Đừng sợ, tôi ở đây!" Lời này không biết là nói cùng ai, nhưng Đông Thu Luyện không hiểu sao cảm thấy mũi chua xót.
"Ba, có người bắt nạt mẹ, ba giúp con đánh người đó nha!" Tiêu Dịch ôm cánh tay của Tiêu Hàn,"Lúc trước có chú nhỏ giúp con đánh, ba giúp con đánh nha, đánh cho ba mẹ người đó nhìn không ra!"
Anh em họ Bạch sững sờ, trong nháy mắt cười ra tiếng, "Tiểu Dịch…" Đông Thu Luyện nâng trán, thật sự là đủ rồi, có thể không cần làm phiền a, nhưng Tiêu Hàn lại một lần nữa nắm chặt tay của Đông Thu Luyện,"Được thôi, ba giúp con!"