Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 103: Nhật Viễn Thiền Sư



Con ma gìa nằm bên cạnh là sợ nhất, vì nó dám hiện lên nằm bên cạnh, cách người thầy pháp chưa đầy 3 tấc. Khi nó thấy đồng bọn mình khóc lóc xin tha, nên cũng vội vàng cầu khẩn

-         Dạ thầy ơi tha cho con, tại tụi con chết oan nên không siêu thoát được, mới làm chuyện ngu muội này. Thầy rộng lòng bỏ qua cho

Ngồi dậy nhìn cả 3 con ma đang khóc lóc xin tha, Long mở miệng

-         Tụi bay giỏi quá mà, bao năm qua ở nơi đây tác quai tác quái, nhác không biết bao nhiêu người rồi. Giờ đã tới lúc phải đền tội

Cả ba tên lần nữa tru tréo xin tha thứ. Chúng kể rõ nguyên nhân chết của mình, lý do vì sao không đi đầu thai được mà cứ lẫn quẩn nơi này. Đại khái là:

“ Con ma nữ thân thể bị chặc làm 3 khúc, khi còn sống nó làm nghề đâm thuê chém mướn. Rồi một lần ả vô đây thuê phòng với tên người yêu, cũng làm chung nghề, do mâu thuẩn nên bị người yêu giết chết, rồi chặc xác ra làm nhiều khúc phi tan, oán khí ả chất chồng nên không thể siêu thoát.

Còn tên ma chết cháy, lúc còn sinh thời vốn kẻ chuyên bán hàng giả, hàng nhái. Lúc hắn có bán cái máy nước nóng kém chất lượng cho nhà nghỉ này, vừa lắp xong thử máy cho khachs coi, chẳng may do hàng nhái nên rò rỉ điện giật hắn tươi chết tại chổ, và cũng không thể siêu thoát.

Kẻ thứ ba là tên già háo sắc, gia sản cũng kha khá nên thường hay dùng vật chất dụ dỗ nhiều người phụ nữ cần tiền qua đêm với mình. Một lần nọ, hắn gạ gẫm người đàn bà quá chồng vô đây, sau khi tắm rửa hắn ta nằm trên giường chờ người tình ra, chẳng may lên lên đột quỵ chết tại chổ”.

Nghe xong câu chuyện của cả 3 con ma kể về cái chết của mình, quả thật là chết đúng tội, đã vậy bao năm qua còn tác quai, tác quái quấy nhiễu nơi đây. Long thấy dù tội chúng cũng không nhỏ, nhưng nếu biết hối cải thì anh vẫn cho chúng một cơ hội sửa đổi. Nghĩ vậy, liền niệm chú phẩy tay một cái, luồng linh lực quét vào cả 3 con ma, đem chúng dồn lại một góc phòng, cởi bỏ phép định thân cho tụi nó được tự do, nhưng không cho chúng biến mất. Long lên tiếng

-         Nếu các ngươi thật sự ăn năn, ta cũng cho các ngươi một cơ hội sửa sai

Cả ba con ma nghe vậy, mừng rỡ quỳ xuống lạy lia lạy lịa xin cho cơ hội sửa sai. Riêng con ma nữ sau, khi được thả tự do liền ráp thân hình lại bình thường không còn chia thành mấy khúc như lúc đầu. Long nhìn cả 3 rồi nói

-         Ta đã niệm chú lên các ngươi, các ngươi sẽ không thể biến mất được. Từ giờ lúc trời sáng, nếu các ngươi thành tâm sám hối tội lổi trong tiền kiếp của mình, và cả khi thành ma lại tác quái hại người. Vậy pháp thuật mà ta thi triển lên người các ngươi, sẽ tự động biến mất, ngược lại nếu kẻ nào không thành tâm sám hối thì khi ánh mặt trời lên sẽ tự tan biến vĩnh viễn

Long nói xong cũng không để ý đến chúng nữa, nằm xuống kéo mềm đắp ngang ngực dưỡng thần. Mấy con ma thấy vậy cũng không dám làm phiền, mà thành thành thật thật sám hối tội lổi của mình, xong chúng còn luôn miệng niệm Phật. Đến tầm 4 giờ sáng, Long ngồi dậy nhìn cả 3 con ma vẫn còn đang quỳ trên sàn nhà, chúng đều nhắm mắt miệng niêm Phật, thấy vậy Long gật đầu tỏ vẻ đồng ý

-         Thôi được rồi, thấy các ngươi đã thành tâm hối cãi, nên ta sẽ nói chủ nhà làm mâm cơm canh cúng cho các ngươi ăn uống, rồi ta xin cho về núi tu hành

Cả 3 con ma nghe liền lạy tạ ơn. Long đọc chú thổi về bọn chúng, thì trên người cả 3 con ma nọ đã mất đi dáng vẻ ghê sợ lúc đầu. Bây giờ chúng chẳng khác người thường bao nhiêu, có chăng là mờ ảo hơn người thường mà thôi Long thấy vậy tỏ vẻ hài lòng nói

-         Tốt rồi, giờ cũng gần sáng, các ngươi tạm lánh mặt đi. Chút nữa ta sẽ cúng cho cơm canh, ăn rồi đi tu

Cả đám đang vui vẻ nhìn nhau, vì đã được trở lại với hình dáng khi còn là người, nghe nói vậy lần nữa nhao nhao lên cám ơn rồi biến mất. Sáng ra, Long ngồi chờ ông chủ nhà nghỉ tới, kể lại tình hình đêm qua. Ông chủ nhà nghỉ, trước nay luôn đau đầu bởi ma quỉ quấy phá mà không biết làm sao cho hết, dù đã mấy lần mời thầy về làm phép mà vẫn không xử lý được. Nay nghe Long nói vậy, ông ấy mừng rở vội vàng chạy đi mua thức ăn và thêm mấy cọc giấy tiền, vàng bạc. Trưa đó, Long và cả ông chủ vô phòng cúng cho 3 con ma, xong anh quay ra dặn ông chủ.

-         Người ta đã chứng cho ông rồi, đợi khi nhang tàn chỉ cần đốt giấy tiền cho họ là được



Kết thúc mọi chuyện ở nhà nghỉ mà đường vẫn chưa thông, vả lại nơi đây cách chổ sư phụ cũng không quá xa, nên Long quyết định đi bộ tới đó, vừa rèn luyện sức khỏe, vừa khám phá vẻ đẹp của núi đồi nơi đây. Trước khi đi, Long ra ăn thêm tô phở và chào tạm biệt bà chủ quán. Lúc đó, mấy người khách quen cũng ghé quán, họ vừa ăn vừa bàn tán chuyện dạo gần đây trong thị trấn có mấy thanh niên chơi game và gục tại chổ. Gia đình đưa vô bệnh viện điều trị, mà cứ hôn mê không tỉnh.

Long thường ngày không có tính nhiều chuyện, nên vô tình nghe câu chuyện đó anh cũng bỏ qua, chứ không hỏi thêm gì. Ăn xong, anh chào từ giã bà chủ quán rồi khoát balo lên, chuẩn bị chinh phục đoạn đường hơn 30 km. Khi ánh mặt trời dần xuống núi, Long đã đi qua hết đoạn đường sạt lỡ, thấy bây giờ đã chiều nếu đi tiếp cũng khó tìm được chổ trọ, nên anh đành bắt xe ôm chở về Cốc. Vô tới nơi trời đã tối mịt, Long bước vô chánh điện thắp nhang trước, rồi mới đi xuống phòng sư phụ.

Đến nơi, thấy cửa phòng đã khóa, Long nghĩ có lẽ sư phụ mình đi công việc chưa về,  nên ngồi bên ngoài pha bình trà vừa uống vừa chờ sư phụ, tầm 20 phút sau một người trung niên chở sư phụ chở về. Thấy vậy Long vội đứng lên chào.

 

Hai thầy trò ngồi xuống bàn tiếp tục uống trà, sư phụ Long lên tiếng

-         Sư phụ vừa ghé nhà chú Huy thăm đứa em bé, bị hôn mê sau khi chơi game.

Với cách gọi em bé của sư phụ Long, không phải do mấy người đó còn nhỏ, mà là cách gọi thân thương dành cho những đệ tử chưa lập gia đình. Kể cả Long, dù đã ngoài 30 nhưng lâu lâu vẫn bị sư phụ gọi là em bé như thường.

-         Người đó bị kiệt sức gục hay sao ạ?

-         Không con, bên ngoài nhìn vô thấy giống như đang ngủ, nhưng nhìn bằng pháp nhãn sẽ thấy em bé đó bị lạc mất hồn phách.

-         Lạc hồn phách, nghiêm trong sao sư phụ?

-         Uh con, trong xã đã có gần mười trường hợp như vậy rồi, tất cả đều do chơi game rồi gục tại chổ.

-         Hay là do cái game đó có vấn đề?

 -         Uh, sư phụ cũng nghĩ vậy, nên khi trường hợp thứ 3 xảy ra, ta đã gọi điện kêu con về đây.

-         Dạ, do bữa đó con hao tổn linh lực, phải tỉnh dưỡng mấy ngày mới về được

 

Sư Nhật Viễn nói tiếp

 -         Sư phụ tìm hiểu mấy ngày phát hiện, các em bé này đều chơi game xxxxx , rồi xảy ra chuyện. Ta tin chắc là game đó có vấn đề, nhưng tìm hoài mà chưa phát hiện ra điểm mấu chốt của nó, nên nhờ con lên điều tra cùng sư phụ.

 

Long chợt nhớ ra, câu chuyện mình nghe lỏm ở quán phở



-         Thưa sư phụ, trưa nay khi ăn tại quán phở ở huyện bên cạnh, con cũng nghe loáng thoáng có người chơi game rồi gục tại chổ. Ban đầu con không để ý, tưởng đâu do mấy thanh niên mê game quá mức nên kiệt sức mà gục thôi, không ngờ

Thầy Nhật Viễn lắc đầu tỏ vể lo lắng, cất giọng

 -         Xem ra, chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi. Mà thôi, ngày mai con theo sư phụ tới nhà mấy em bé kia điều tra về game xxxx, coi có phát hiện ra manh mối gì không

-         Dạ, vậy con xin phép về phòng, sư phụ nghỉ ngơi đi

Sư Pháp viễn cười nói

-         Nếu con chưa mệt thì ngồi lại, thầy trò ta nói chuyện thêm một lúc nữa.

Long cũng vui vẻ ngồi lại. Sư pháp Viễn nhìn Long một lúc rồi hỏi

-         Con đã khai được pháp nhãn và pháp nhỉ rồi phải không, hơn nữa tu vi tinh tấn không ích.

 

-         Dạ cũng may mắn thôi ạ.

-         Hồi mấy tháng trước sư phụ có gọi điện, tính kêu con về để khai pháp nhãn và pháp nhĩ vì đã tới thời điểm. Nhưng ta gọi mấy lần mà không được, không nghĩ con khai được rồi

-         Dạ, do hữu duyên nên con được thầy Pháp Không ở chùa Linh An làm phép khai pháp nhãn, pháp nhĩ. Sau có đoạn thời gian con ở lại chùa rồi cùng đi vân du với thầy ấy hết mấy tháng.

Nghe Long kể về sư Pháp Không, thì sư phụ anh như nhớ lại điều gì, sau gật gù tỏ vẻ rất hài lòng nói

-         Thật là hữu duyên, không ngờ con lại được gặp thiền sư Pháp Không

Nhìn thấy sư phụ vui như vậy, nên đoán là sư phụ mình và sư Pháp Không có lẽ là người quen

-         Dạ, nói vậy sư phụ và thầy Pháp Không có quen biết nhau sao?

-         Ta và thầy pháp không đâu chỉ là quen biết nhau, mà thầy Pháp Không có thể coi như một nữa sư phụ của ta. Con có muốn nghe duyên căn giữa ta và thầy pháp Không chăng

-         Dạ, con muốn ạ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv