Hắn dường như không thực sự cần câu trả lời của Hoài Giảo. Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông vuốt ve mắt cá chân trắng nõn nhô ra của Hoài Giảo, bàn tay đang nắm mắt cá chân còn chưa dời đi, nhưng chủ nhân của bàn tay đó đã dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Luôn nói thật cũng nhàm chán, chúng ta tăng tốc lên đi.”
Hình Việt ngồi khoanh chân trên thảm, tay trái vẫn sờ soạng Hoài Giảo, tay kia uể oải chống cằm, đề nghị: “Cứ theo quy tắc cũ đi, chơi một ván nói thật, một ván thách.”
Mắt cá chân mảnh khảnh của người nọ tựa hồ đang run lên, Hình Nguyệt nhếch lên khóe môi, lộ ra vẻ hơi mỉm cười nói: “Ván tiếp theo bắt đầu đi, cho các người chuẩn bị tâm lí một chút.”
Hoài Giảo cứng ngắc không dám động, một con dao săn cán ngắn còn dính máu ướt, đâm xuyên qua tấm thảm len dày, cắm xuống sàn nhà cách cậu không xa. Chai rượu rỗng bị ném xuống thảm, khi lăn sẽ va vào lưỡi dao, ma sát giữa ly và lưỡi dao sắc bén tạo ra âm thanh bén nhọn.
Miệng bình chậm rãi chỉ về phía Trác Dật.
Biểu cảm của đối phương rất kiềm chế, một biểu cảm bình tĩnh hoàn toàn khác với biểu cảm vui tươi thường ngày.
“Thật hay thách.”
“Sự thật.”
Trước thử thách mạo hiểm chưa biết, đây là cơ hội duy nhất để chọn nói sự thật.
“Đêm hôm trước, cậu và Hoài Giảo ở trước cửa phòng cậu ta làm gì?” Hình Việt ngữ khí bình thản, không ngờ lại hỏi một câu không liên quan gì đến cốt truyện hay tình hình hiện tại.
Ngay cả Trác Dật cũng không khỏi sửng sốt một hồi.
“Cái gì?” hắn chậm rãi hỏi.
Hoài Giảo cũng ngơ ngác.
Nhớ lại đêm hôm trước, hình phạt mà Lục Văn đưa ra trong lần chơi thách là yêu cầu Hoài Giảo chọn người để hôn trong mười giây, nhưng Hoài Giảo vừa định chọn Trác Dật, không biết Hình Việt ở đâu nhảy ra ấn Hoài Giảo lên mặt đất hôn. Sau đó là cuộc trò chuyện giữa Trác Dật và cậu trước cửa sau khi trò chơi kết thúc.
Cả hai người họ đều thấy hành lang không có ai vào thời điểm đó. Cho nên Trác Dật mới dám chặn cửa Hoài Giảo, nhốt cậu giữa hành lang và cửa, nửa cưỡng bức nửa dỗ dành cậu.
Những gì Trác Dật nói với cậu đêm đó vẫn khiến cậu xấu hổ ngay cả khi tỉnh dậy.
“Tôi hỏi em ấy có phải được cậu hôn thì rất vui không.” Trác Dật hơi nhíu mày, nửa thật nửa giả.
“Còn gì nữa.” Hình Việt không hài lòng.
Trác Dật không biết Hình Việt hỏi với mục đích gì, càng không nắm bắt được biểu tình thờ ơ của đối phương, không biết là y chỉ tò mò muốn biết hay thật sự để ý.
Nhưng Trác Dật hiểu, Hình Việt muốn nói thật, không thể nói dối.
“Chỉ vài lời thôi.”
“Đã nói cái gì?” Hình Việt nhướng mày, không có chút ấm áp liếc Trác Nghị một cái, nói: “Nhắc lại từng chữ một, tôi không muốn hỏi lại lần thứ hai.”
Trác Dật nuốt nước miếng, trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Tôi hỏi em ấy, lúc cậu đè em ấy xuống đất hôn, em ấy có đưa lưỡi ra không?”
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Trác Dật biết Hình Việt muốn mình nhắc lại là có ý gì, cho dù bầu không khí lúc này kỳ quái cỡ nào, hắn cũng phải kìm nén tâm tình, tùy theo ý đối phương mà nói.
“Tôi nói miệng em ấy hồng hồng, đầu lưỡi mềm, sẽ không phản kháng, muốn cắn thì cắn, muốn giống như cậu, được hôn miệng em ấy.”
“Tôi nói em ấy cố ý, trong trò chơi dám nói với tôi những lời đó, khiến tôi cảm thấy mình ngu xuẩn, tôi nhìn thấy em ấy bị cậu liếm nước miếng…”
“Trác Dật!” Hoài Giảo choáng váng xấu hổ cắt ngang.
“Đừng nói nữa…” Cho dù Hình Việt vẫn nắm lấy mắt cá chân của cậu, tay chân thì đang bị trói, Hoài Giảo cũng không thể chịu đựng được một cuộc hành quyết công khai triệt để như vậy.
Hình Việt tựa hồ không ngờ tới chuyện sẽ phát triển như vậy, đầu ngón tay đang ấn vào mắt cá chân Hoài Giảo tự nhiên nóng lên như bốc cháy, người thanh niên vẻ mặt cứng đờ trong chốc lát, động tác dừng lại.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên kỳ lạ và khó xử.
—— Tuyệt cà là vời! Tui cmn phải hét lên Tuyệt!
—— Ai mà dè chuyện lại thành ra như vậy, chẳng lẽ đây là cảnh tượng sẽ xuất hiện trong một trò chơi sinh tồn nghiêm túc sao, tôi thật ngu ngốc.
—— Người đàn ông với cặp sừng trâu đang nghe tiểu tam mô tả chi tiết quá trình hôn của vợ và bản thân =)))) (Editor: ý là bị cắm sừng nên mới có cặp sừng á)
——Lần này phát sóng ntr thật hay giả vậy, tu la tràng kiểu này thật hết nước chấm.
——Miễn là mọi người không cảm thấy xấu hổ, người xấu hổ là chúng ta, thật đau khổ (tôi giả vờ thôi)
Một lúc lâu sau, Hoài Giảo mới hoàn hồn khỏi bầu không khí bủn rủn tay chân ngượng ngùng.
Hình Việt ho khan một tiếng, hơi quay đầu lại nói: “Trò chơi tiếp tục.”
“A, đúng vậy.” Trò chơi còn chưa bắt đầu, Hình Việt đột nhiên dừng lại, giống như nhớ tới cái gì, “Vòng này là thách, chờ một chút, tôi đi lấy dụng cụ.”
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình Nguyệt nói xong, tự mình đứng lên.
Trong tầm mắt của bốn người, đôi chân dài của y bước vài bước về phía cửa. Rõ ràng lúc ban ngày, cánh cửa biệt thự mà mọi người đều cố gắng hết sức để mở ra cũng không chịu xê dịch, bây giờ dưới cái chạm nhẹ của đối phương lại mở ra “cạch” một tiếng.
Trước khi Hình Việt đi ra cửa, hắn nhớ tới mình quên mất một thứ, liền quay đầu lại, dưới khuôn mặt nghiêm nghị, dùng ánh mắt lạnh lùng như rắn nhìn mấy người trong phòng, như đang nhắc nhở, nói: “Mấy người nên ở yên một chỗ thì tốt hơn.”
“Nếu không, tôi không dám chắc sẽ có chuyện gì xảy ra đâu đấy.”
Hắn quay lưng rời đi mà không đóng cửa lại.
Bên ngoài trời vừa tối vừa có tuyết rơi, lửa cháy kêu lách tách trong lò sưởi biệt thự.
Sảnh lớn im lặng trong giây lát.
“Chúng ta không thể cứ ngồi chờ…” Mất máu khiến giọng Lục Văn khàn khàn không ngớt.
“Nhưng Hình Việt nói…” Lâm Chi Chi tựa hồ bị hành động cắm dao trước đó dọa sợ, nghe được Lục Văn đề nghị, không khỏi muốn phản bác.
“Thì sao, khi hắn trở lại, chúng ta ai cũng không thoát được.”
“Không rõ sao? Thẩm Thành Ngộ là anh họ của nó, chuyến tốt nghiệp lần này là để báo thù cho cậu ta.”
“Ngươi không thấy Hình Việt như bị điên sao?”
Chân của Lục Văn vẫn đang chảy máu, bằng chứng là vết thương chưa lành.
“Vậy chúng ta nên làm cái gì, làm sao bây giờ? ?” Lâm Chi Chi hoảng sợ.
Lục Văn mím môi, hít một hơi thật sâu và nói: “Trốn đi, gọi cảnh sát.”
Trác Dật trầm mặc một lát, hỏi: “Làm sao chạy trốn, tôi đã thử giải nút thắt hắn trói, không có dụng cụ thì dù gãy tay, cũng chưa chắc có thể thoát ra được.”
“Hoài Giảo có thể.”
Hoài Giảo thần sắc trắng bệch, quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Văn, thấp giọng nói: “Trác Dật không được, tôi làm sao có thể.”
“Vừa rồi Hình Việt ngồi ở bên cạnh ngươi, tôi nhìn thấy.” Lục Văn thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: “Hắn trói tay ngươi bằng dây thừng rất lỏng, không phải nút thắt.”
Hoài Giảo sửng sốt.
“Chắc là sợ cậu cảm thấy không thoải mái.” Lục Văn ở trong tình huống như vậy còn có tâm trạng lộ ra một chút mỉm cười, nói đùa: “Hắn đối với cậu thật ra cũng có thương xót.”
“Hãy thử nắm lấy sợi dây rồi kéo nó xuống.”
Hai tay vòng ra sau ghế, bị trói sau lưng, cho dù đúng như lời Lục Văn nói, Hình Việt dù đã thủ hạ lưu tình, sau một thời gian dài như vậy, Hoài Giảo vẫn cảm thấy hai tay đau cứng như kim châm.
Cậu nâng cổ tay lên, vươn đầu ngón tay lên vừa đủ, mò mẫm hai lần, một lúc sau, như Lục Văn nói, cậu chạm vào thắt nút, một đoạn dây thừng từ cổ tay rơi ra.
Hoài Giảo dựa lưng vào, dùng ngón tay thử kéo, nhưng nút thắt quá ngắn, cổ tay cậu bị trói chéo, cử động rất hạn chế, hơn nữa sau khi móc đầu ngón tay rất lâu, cậu vẫn không thể phát huy sức lực.
“Tôi không rút ra được…chặt quá…” Hoài Giảo cắn môi, đôi môi hồng nhuận do dùng sức hiện ra vết trắng, cậu lo lắng hoảng sợ ngồi xuống, chiếc ghế bên dưới rung lắc hai cái .
Xem thời gian, hai phút nữa trôi qua.
Trên chiếc đồng hồ treo trên lò sưởi, kim giây đang tích tắc, từng tiếng kêu như đếm ngược thời gian tử thần, cứa vào tim Hoài Giảo.
“Nằm xuống, ngã xuống bên cạnh tôi.” Lục Văn đột nhiên nói một lần nữa.
Hoài Giảo trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn xem Lục Văn. Lục Văn trông bình tĩnh và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Quay về phía tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ làm được.”
Lục Văn bắp chân còn đang chảy máu, Hoài Giảo nhíu mày nhìn hắn, lại không nói ra lời muốn nói, bởi vì thời gian gấp gáp, căn bản không có thời gian suy nghĩ chuyện khác.
Hoài Giảo nghiến răng nghe theo lời Lục Văn, nhắm mắt lắc mạnh vai sang bên phải, “rầm” một tiếng, chiếc ghế và người ngồi trên ghế đều ngã xuống tấm thảm dưới chân Lục Văn.
Khi Hoài Giảo nhắm mắt lại và ngã xuống đất, cậu nghe thấy rõ ràng tiếng rên rỉ bị kiềm nén của Lục Văn.
Cậu dường như đụng vào chân của Lục Văn.
“Đừng nhúc nhích.” Nam nhân khàn giọng nói.
Hoài Giảo ngã nghiêng trên mặt đất, không thể nhìn thấy Lục Văn đang làm gì do tầm nhìn bị che khuất, tất cả những gì cậu có thể thấy là sàn sô pha song song với tầm nhìn của mình, và phía sau ghế sô pha, đối diện với cánh cửa biệt thự đang mở trong đại sảnh. .
Chỉ cách vài bước chân.
“Được rồi.”
Hoài Giảo cảm thấy cổ tay mình buông lỏng, vội vàng thu tay về, vội vàng cởi dây trói ở chân.
Một giây tiếp theo sau khi đứng dậy, Hoài Giảo đi vòng ra phía sau Lục Văn, người ở gần cậu nhất, cố gắng giúp anh cởi dây trói.
Kim giây trên quả lắc vẫn kêu tích tắc, Lục Văn nói đúng, Hình Việt thực sự thủ hạ lưu tình với cậu. Bởi vì sợi dây thừng trong tay Lục Văn lúc này rõ ràng không dễ cởi ra, nút thắt bị thắt chết. Trán Hoài Giảo ướt đẫm, cậu nửa quỳ ở sau lưng Lục Văn, kéo tay hồi lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu nới lỏng nổi nút thắt. Cậu nhíu mày, suýt chút nữa khóc nói: “Không cởi được, không cởi được!”
Trác Dật quay đầu sang một bên, chỉ thấy Hoài Giảo đang cúi đầu động đậy, phần lớn khuôn mặt bị mái tóc hơi dài che khuất, từng hạt mồ hôi lăn dài trên trán, Trác Dật còn tưởng rằng hắn đang khóc.
“Đừng vội, đi tìm dụng cụ, đừng hoảng.” Trác Dật bình tĩnh lại.
“Cậu nhanh lên, cậu đang làm cái quái gì vậy!! Chỉ là một sợi dây mà cũng không thể cởi trói, nấn ná thêm một chút nữa Hình Việt sẽ quay lại mất!!”
Lâm Chi Chi không thể không thúc giục bằng một giọng sắc bén.
Hoài Giảo dùng ngón tay kéo nút thắt, có một vết đỏ, cậu lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi.
Sau một khắc, liền nghe Lục Văn thấp giọng nói: “Không vội.”
Hoài Giảo tái mặt, sững người.
“Hình Việt sắp trở lại, không cần lo lắng, chạy mau.”
Đồng hồ trên tường cho thấy đã năm phút trôi qua. Bất kể Hình Việt đi đâu, làm gì, thời gian dài như vậy cũng đủ để y quay lại.
Môi Hoài Giảo run lên, nhưng cậu vẫn không cam lòng, muốn tiếp tục cởi trói.
“Hoài Giảo, đừng nháo nữa, em đi trước đi.” Trác Dật cũng hạ giọng, nghiêm túc nói.
Cậu biết Hoài Giảo lúc này có lẽ đang hoảng hốt nên muốn ổn định lại tâm tình cậu, kiềm chế nói: “Hoài Giảo đừng sợ, em có nhớ hôm trước chúng ta xuống núi bắt cá không? Chúng ta nhìn thấy một ngôi nhà gần sông.”
Hoài Giảo mở to mắt ngước nhìn anh.
“Có điện thoại ở đó, em thử xem.”
“Em đi nơi đó tìm điện thoại gọi cảnh sát, chỉ cần tìm được điện thoại, chúng ta liền không có chuyện gì.”
“Em men theo đường núi bên ngoài biệt thự nguồn nước là có thể tìm được.” Trác Dật nhíu mày, trầm giọng nói.
“Ngay bây giờ, chạy đi.”
Cách cửa không xa, hình như có tiếng đồ vật không biết va vào nhau, còn có tiếng bước chân cọ đế giày trên con đường đá trong hoa viên.
Tim Hoài Giảo đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp, cậu thở hổn hển, sau đó đứng dậy, không quay đầu lại chạy ra khỏi cửa——
…
Bên ngoài căn biệt thự sang trọng rực rỡ ánh đèn, là một đêm đông lạnh giá.
Trên bầu trời lác đác bông tuyết, mặt đất đã phủ một tầng thật dày màu trắng. Ngoại trừ một chút ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy, núi rừng tối tăm đến mức khó có thể nhìn thấy đầu ngón tay.
Đôi dép bông phủ nhung trắng đã ướt sũng vì chạy trong tuyết.
Hoài Giảo nắm chặt áo khoác của Trác Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra giữa những tán cây còn trắng hơn cả tuyết trong rừng mùa đông.