Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 86: Xuyên thư (24)



Sau khi Tống Ngọc Thư bị Trương Thái Sơ hung hăng giáo huấn một lần, lá gan cũng sắp bị dọa hỏng, cũng học thông minh, không dám tiếp tục cậy sủng mà kiêu, lại càng không dám lải nha lải nhải trước mặt Trương Thái Sơ, nói những lời rõ ràng sẽ chọc Trương Thái Sơ không vui.

Tống Ngọc Thư cho rằng, hắn ta làm như vậy là thức thời, là hành động rất thông minh, nhưng hắn không biết, biểu hiện của hắn càng ngoan ngoãn, càng nghe lời, Trương Thái Sơ lại càng không coi trọng hắn, hơn nữa, theo thời gian trôi đi, lực hấp dẫn của Tống Ngọc Thư đối với Trương Thái Sơ cũng càng ngày càng giảm, nếu trước đó Tống Ngọc Thư vẫn chưa thể hoàn toàn bắt lấy trái tim Trương Thái Sơ, vậy hắn sẽ không thể hái được quả ngọt cùng Trương Thái Sơ.

Trong tiểu thuyết nguyên tác 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》, ngay từ đầu thụ chính nhờ vào tính cách độc đáo của chính bản thân để hấp dẫn lực chú ý của công chính, hai người từ ghét nhau, vừa nhìn đã ngứa mắt, đến hồi sau lại nảy sinh hảo cảm với nhau, cùng tiến cùng lùi, đến cuối tiêu tan hiềm khích lúc trước, nắm tay cùng đi cả đời.

Không hề nghi ngờ, tình cảm giữa công chính và thụ chính lên men từng chút một, đúng là bởi có sự va chạm và cọ xát kịch liệt nhất ngay từ ban đầu mới có thể sinh ra phản ứng hoá học kỳ lạ nhất.

Hiện tại, Tống Ngọc Thư sợ không dám chọc Trương Thái Sơ tức giận, lúc nào cũng thuận theo ý Trương Thái Sơ, hành động như một con thú bông bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại chẳng có linh hồn, tính cách như vậy, làm sao có thể hấp dẫn được Trương Thái Sơ?

Tục ngữ nói, phương hướng đã sai thì hết thảy nỗ lực đều tốn công vô ích.

Phương hướng của Tống Ngọc Thư hiện tại rõ ràng đã sai rồi, cho nên mặc kệ hắn ta có nỗ lực lấy lòng Trương Thái Sơ thế nào đi chăng nữa cũng đều tốn công vô ích, ngược lại, biểu hiện của hắn càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, càng ân cần đầy đủ, càng làm Trương Thái Sơ bất mãn và chán ghét.

Thời gian dài Trương Thái Sơ thậm chí cũng không chịu ghé qua chỗ Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư vốn dĩ đã không thể ở cùng cùng Trương Thái Sơ, hiện tại, Trương Thái Sơ mười ngày nửa tháng mới có thể tới gặp Tống Ngọc Thư một lần, Tống Ngọc Thư có muốn bồi dưỡng tình cảm với Trương Thái Sơ cũng không thể.

Chu Gia Thụ còn trông cậy vào Tống Ngọc Thư ôm chặt cái đùi to Trương Thái Sơ này, cho nên thường xuyên sẽ phái người trộm truyền lại cho Tống Ngọc Thư một chút tình báo, Tống Ngọc Thư cũng sẽ có thể biết đại khái một ít tình huống chỗ Trương Thái Sơ.

Điều làm Tống Ngọc Thư tức giận chính là Trương Thái Sơ sau khi đính hôn cùng Lâm Tri Vi, tình cảm giữa hai người rõ ràng đã tốt hơn, không chỉ thường xuyên xuất hiện cùng nhau nơi công cộng, Trương Thái Sơ còn cố tình trích ra khoảng một tháng dẫn Lâm Tri Vi ra nước ngoài du lịch, còn bị bên phóng viên truyền thông chụp được, công khai đăng lên tạp chí.

Nhà họ Trương và nhà họ Lâm nhân cơ hội này chính thức tuyên bố với bên ngoài hôn sự của Trương Thái Sơ cùng Lâm Tri Vi, dẫn tới người cả trong lẫn ngoài cùng lên tiếng chúc mừng.

Gia thế Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi đều rất không tồi, thời điểm hai người đính hôn còn tổ chức tiệc đính hôn dày đặc mà long trọng.



Thiệu Tông và Không Thanh cũng được mời, cũng đã hẹn thời gian, cùng nhau lên đồ tham dự.

Gương mặt kia của Không Thanh, mặc kệ xuất hiện ở nơi nào đều rất nhanh sẽ hấp dẫn lực chú ý khách khứa toàn trường, so sánh với đó, diện mạo và khí chất của Thiệu Tông lại nội liễm hơn một ít, không trương dương, nhưng lại không dễ bỏ qua.

"Chú nhỏ, cháu nhìn thấy Thiệu Nguyên Câu, cháu qua hú nó phát, chốc nữa cháu sẽ quay lại."

Phó Hồng Thái cũng theo cùng Không Thanh tới, loại tiệc xã giao quan trọng như thế này, người lớn nói chuyện với người lớn, nhóm con cháu cũng sẽ tự tìm việc vui, không quấy rầy nhau.

Không Thanh không cảm thấy cậu còn cần Phó Hồng Thái chiếu cố, cười bất đắc dĩ, tức giận nói: "Tự đi chơi đi, không cần phải xen vào việc của chú."

Phó Hồng Thái nhìn nhìn Không Thanh, lại nhìn nhìn Thiệu Tông đứng bên người Không Thanh, vẫn luôn như hình với bóng cùng Không Thanh, bỗng nhiên hiểu ra, làm mặt quỷ với Thiệu Tông, nói: "Chủ tịch Thiệu, vậy chú nhỏ của tôi nhờ ngài chiếu cố."

Cái gương mặt này của chú nhỏ nhà mình lớn lên chiêu họa cỡ nào Phó Hồng Thái cũng biết, có Thiệu chủ tịch đi theo bên cạnh chú nhỏ nhà mình, chú nhỏ nhà mình cũng có thể ít bị quấy rầy hơn.

Thiệu Tông gật đầu, không nói chuyện, chủ yếu vẫn sợ nếu y tiếp tục nói chuyện với Phó Hồng Thái, Không Thanh sẽ ngại.

Phó Hồng Thái vẫn còn đang nói chuyện cùng Không Thanh, Thiệu Tông, Thiệu Nguyên Câu đã chạy như điên tới, ý cười đầy mặt chào hỏi Thiệu Tông và Không Thanh: "Cháu chào ông chú, chú...... ông nhỏ Phó."

Nói thật, mỗi lần nghe thấy xưng hô của Thiệu Nguyên Câu với mình, Không Thanh đều cảm thấy dở khóc dở cười, quan trọng nhất chính là cậu còn biết được từ miệng Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu bị Thiệu Tông buộc sửa miệng, thế nên mỗi lần gặp Thiệu Nguyên Câu, Không Thanh đều cảm thấy rất có lỗi với đứa nhỏ này.

Vì mình, Phó Hồng Thái vốn đang là anh em tốt không hiểu sao lại biến thành trưởng bối, khó trách đứa nhỏ này không tiếp thu được.

Miệng Phó Hồng Thái cũng quá thiếu đòn, rõ ràng biết Thiệu Nguyên Câu khó xử trong lòng, còn cố tình cố ý thọc thêm mấy nhát dao vào ngực Thiệu Nguyên Câu, thường xuyên chọc cu cậu vài câu, bảo nó đổi giọng gọi mình là chú, lần nào cũng chọc Thiệu Nguyên Câu tức ná thớ, nhưng lại ngại quyền uy Thiệu Tông, không dám dị nghị gì, quả thực là đứa nhỏ đáng thương danh xứng với thực, làm Không Thanh cũng nhịn không được đồng tình với tình cảnh bi thảm của cậu nhóc.

"Thiệu Nguyên Câu, xem bộ dạng của cháu kìa, đều là người trưởng thành hết rồi, còn như con nít ba tuổi, hấp tấp bộp chộp, ra cái gì?"

Thiệu Tông luôn rất nghiêm khắc với Thiệu Nguyên Câu, Thiệu Nguyên Câu cũng đã quen, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, tùy ý để Thiệu Tông quở trách, dù sao có chú nhỏ Phó ở đây, ông chú có giận đi chăng nữa cũng sẽ chẳng làm gì mình.

Bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi này của Thiệu Nguyên Câu càng làm Thiệu Tông giận sôi máu, cau mày, hận sắt không thành thép mà nói: "Cháu nhìn Phó Hồng Thái xem, tuổi cách cháu không xa cho lắm mà cũng đã trưởng thành đến nỗi có thể một mình đảm đương một phía, làm sao cháu vẫn không nên thân như này? Thật là ném mặt mũi nhà họ Thiệu chúng ta."

Thiệu Nguyên Câu tủi thân trong lòng, ông chú chỉ biết quở trách cậu ta, có ngon thì quở trách Phó Hồng Thái vài câu coi? Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, ông chú căn bản không dám.

Đột nhiên ăn một trận quở trách, trong lòng Thiệu Nguyên Câu miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất, quay đầu đi tìm an ủi chỗ Phó Hồng Thái: "Anh Phó, lúc tao tới hình như thấy được mấy thằng bạn cũ, đi, chúng ta cùng qua chào hỏi một cái đi?"

Thiệu Nguyên Câu cố ý tìm Phó Hồng Thái cầu cứu, mấy thằng bạn cũ kia cơ hồ tất cả đều tới vì mũ thực tế ảo và game thực tế ảo, một đám thằng nào cũng như sói như hổ, hung tàn chịu không nổi, một mình cậu ta qua đó không khác nào dê vào miệng cọp, dù không bị bọn họ vồ lấy ăn sống thì có muốn thoát khỏi cái chỗ như động yêu quái kia lại càng khó khăn, cho nên Thiệu Nguyên Câu rất cần Phó Hồng Thái giúp, nếu không một mình Thiệu Nguyên Câu căn bản không đối phó nổi mấy người đó.

Trải qua hơn một năm rèn luyện, Phó Hồng Thái cũng trưởng thành hơn không ít.

Trước kia người khác chẳng qua chỉ là nhìn mặt mũi Không Thanh, gọi cậu ta một tiếng giám đốc nhỏ Phó tượng trưng, hiện tại, Phó Hồng Thái thông qua nỗ lực của chính bản thân, đạt được sự công nhận của không ít người, cũng được người ta chân thành gọi một tiếng giám đốc nhỏ Phó.



Điều này làm Phó Hồng Thái tràn ngập cảm giác thành tựu, càng có thêm động lực làm việc, cũng càng có vẻ ý chí chiến đấu sục sôi.

Sau khi chào hỏi Thiệu Tông, Không Thanh xong xuôi, Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu kề vai sát cánh rời đi.

Thiệu Tông nhìn hai đứa nhỏ ngốc này nhịn không được lắc đầu, nhẹ giọng nói với Không Thanh: "Nếu Thiệu Nguyên Câu được việc như Phó Hồng Thái, anh cũng không cần phải tốn công như vậy."

Từ sau khi quyết định yêu Không Thanh, Thiệu Tông đã biết y đời này cũng không thể kết hôn sinh con, vì tương lai và sự phát triển của tập đoàn họ Thiệu, y cũng sẽ nghiêm túc tìm kiếm và bồi dưỡng người nối nghiệp hơn.

Người Thiệu Tông nhìn trúng ngay từ đầu cũng không phải là Thiệu Nguyên Câu, chỉ là sau khi nghiêm túc cân nhắc cảm thấy tính tình Thiệu Nguyên Câu tuy tùy tiện, không đáng tin cậy một chút, nhưng cậu nhóc lại phù hợp nhất, nếu tập đoàn họ Thiệu giao vào tay cậu nhóc, cho dù không thể tiến thêm một bước phát triển lớn mạnh, lấy thủ đoạn và năng lực của Thiệu Nguyên Câu, gìn giữ cái đã có hẳn là không thành vấn đề.

Thiệu Tông cố ý muốn bồi dưỡng Thiệu Nguyên Câu nối nghiệp mình nên mới khắc nghiệt với cậu ta như vậy, cũng không biết Thiệu Nguyên Câu rốt cuộc có cảm nhận được Thiệu Tông dụng tâm lương khổ hay không.

"Anh nghiêm khắc với Thiệu Nguyên Câu hơi quá rồi đó, vừa nhìn đã biết cậu nhóc rất sợ, ở trước mặt anh thậm chí thở mạnh cũng không dám, như vậy rõ ràng bất lợi khi hai người các anh ở chung."

Tâm tư muốn bồi dưỡng Thiệu Nguyên Câu của Thiệu Tông, Không Thanh cũng đã nhìn ra, chẳng qua cậu không quá tán đồng phương châm giáo dục của Thiệu Tông, quá nghiêm khắc.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng hèn nhát đáng thương của Thiệu Nguyên Câu trước mặt Thiệu Tông, Không Thanh đều cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

"Tính cách Thiệu Nguyên Câu và Phó Hồng Thái khác nhau hoàn toàn, Phó Hồng Thái là loại người có thể tự xác định rõ mục tiêu của bản thân, sau đó sẽ dùng toàn lực, không ngừng nỗ lực để đạt được mục tiêu đó, mà Thiệu Nguyên Câu từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều quá mức, tính tình khá tùy tiện, anh cho nó một roi, nếu không đau nó cũng chẳng thèm động đậy. Người đời đều nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một người mà tính cách đã hình thành hoàn toàn, muốn sửa lại cho đúng vốn đã rất khó, dưới loại tình huống này muốn khích lệ Thiệu Nguyên Câu tiến lên cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh."

Nghe Thiệu Tông nói xong Không Thanh cũng nhịn không được chảy dùm Thiệu Nguyên Câu vài giọt nước mắt đồng tình.

Thiệu Nguyên Câu vốn đã cảm thấy Thiệu Tông đối xử nghiêm khắc với cậu nhóc, nếu cậu ta biết kế tiếp Thiệu Tông có khả năng sẽ càng nghiêm khắc hơn với cậu ta, nhất định sẽ nhịn không được gào khóc.

Người ta bảo sau cơn mưa trời lại nắng, đứa nhỏ đáng thương, tự cầu phúc đi.

Trong khi Không Thanh đang bàn vấn đề giáo dục hai đứa nhỏ với Thiệu Tông, phía bên kia hội trường cũng có người đang yên lặng đánh giá Không Thanh và Thiệu Tông.

"Vị kia chính là giám đốc Phó thanh danh như mặt trời ban trưa dạo gần đây sao? Quả nhiên là một đại mỹ nhân, chưa nói tới gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia, chỉ riêng làn da trắng nõn tinh tế kia thôi đã đủ làm tôi ghen chết, là con trai mà sao cố tình lại lớn lên thành cái bộ dạng yêu nghiệt thế kia cơ chứ, con gái chúng em biết phải làm sao bây giờ"

Người đang nói chuyện không phải ai khác, đúng là một trong hai vai chính của tiệc đính hôn hôm nay, thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Tri Vi.

Mà bên cạnh Lâm Tri Vi là một người đàn ông trẻ tuổi mang tây trang phẳng phiu, ăn mặc ra hình ra dáng, chính là công chính bộ tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》, Trương Thái Sơ.

"Đừng nói linh tinh, vị giám đốc Phó kia là người của chủ tịch Thiệu, lúc cô nói chuyện nhớ chú ý một chút, muốn tìm chết thì đừng có kéo tôi theo."

Nghe xong lời này, Lâm Tri Vi bật cười, khẽ hé môi đỏ, hỏi lại Trương Thái Sơ: "Thật không ngờ, anh Thái Sơ thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất, thế mà còn kiêng kị vị chủ tịch Thiệu kia đến thế sao?"

Trương Thái Sơ cúi đầu liếc nhìn Lâm Tri Vi một cái, bỗng nhiên cười: "Mười mấy năm qua cô đi du học nước ngoài, có lẽ không rõ cho lắm, đừng nhìn chủ tịch Thiệu này tuổi không lớn mà lầm, thực tế y vẫn là trưởng bối của tôi, tôi cũng phải ngoan ngoãn gọi y một tiếng chú. Cô cho rằng vì sao tôi lại bị lão gia tử buộc đi liên hôn, còn không phải ngài chủ tịch Thiệu kia chạy tới nhà tôi tố cáo tôi một trận, nói tôi tác phong bất chính, nói lão gia tử nhà tôi quản tôi cho tốt, lão gia tử dưới cơn tức mới không ngừng đè áp lực lên tôi, buộc tôi đính hôn sớm một chút."



Nhắc tới vụ này, Trương Thái Sơ lại kìm không được lửa giận.

Vị chủ tịch Thiệu này trăm công ngàn việc, chuyện của bản thân còn chưa lo xong mà còn rảnh rỗi đi quản việc của hắn, ăn no rửng mỡ.

Tuy Trương Thái Sơ hiện tại cũng chưa thích ai, không bài xích đính hôn cùng Lâm Tri Vi, nhưng bị trưởng bối trong nhà buộc phải liên hôn vẫn rất làm người khó chịu.

"Thì ra anh Thái Sơ ăn quả đắng lớn vậy từ chỗ vị chủ tịch Thiệu đó, một khi đã như vậy, vì sao không tìm y trả thù lại? Này không giống tính anh chút nào."

"Nếu trả thù được, cô cho rằng tôi không trả thù sao?"

Còn không phải bởi vì người kia mặc kệ là quyền thế hay địa vị đều không phải là dạng hắn có thể đối phó, cho nên sau khi Trương Thái Sơ cân nhắc, cũng chỉ có thể nghẹn khuất mà nhịn xuống dòng oán khí này.

"Anh Thái Sơ, anh và em đã đính hôn, đã là vợ chồng, cũng tự nhiên cùng vinh cùng nhục, anh ăn đắng cũng chính là em ăn đắng, nếu anh không tiện ra tay, vậy để em thay anh xả cục tức này cho."

Nói, Lâm Tri Vi nhấc ly rượu, chuẩn bị bước tới chỗ Không Thanh và Thiệu Tông.

Trương Thái Sơ sửng sốt một chút, nhưng sau khi phản ứng được, nhanh tay lẹ mắt duỗi tay kéo cánh tay Lâm Tri Vi lại, nghiêm túc nói: "Cô muốn làm gì? Đừng làm loạn."

"Em cũng không phải là đang làm loạn mà." Lâm Tri Vi hơi dùng chút lực, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Trương Thái Sơ, cười duyên: "Yên tâm đi, anh Thái Sơ, em có chừng mực, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, là một ngày đại hỉ hiếm có, em sẽ không nháo ra sự cố gì để khách khứa phải chê cười đâu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv