Phó Không Thanh thế mà cứ bỏ mình lại như vậy quay đi mất.
Lúc trước hoài nghi lâu như vậy, hiện tại Tống Ngọc Thư cuối cùng cũng có thể xác định, Phó Không Thanh này chắc chắn không phải nam phụ thâm tình thụ chính vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, vĩnh viễn ngoan ngoãn phục tùng thụ chính, si tâm không đổi trong tiểu thuyết nguyên tác.
Tống Ngọc Thư luống cuống.
Thiết lập nhân vật nam phụ thâm tình lệch trời lệch đất đến vậy, thứ mình xuyên vào thật sự là quyển tiểu thuyết máu chó Jack Sue não ngắn đô thị sinh con 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》này sao?
Tống Ngọc Thư càng nghĩ càng thấy sởn tóc gáy.
Ngồi thừ hơn nửa ngày Tống Ngọc Thư mới ôm chặt em bé trong lồng ngực, lảo đảo lắc lư đứng lên khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ quần áo chỉnh tề sạch sẽ bước tới, tươi cười lễ phép nói: "Chào ngài, hóa đơn của ngài tổng cộng là 1998 tệ, cảm ơn và hân hạnh đã chiếu cố."
Vẻ mặt Tống Ngọc Thư khiếp sợ, sau khi phản ứng được lại cảm giác được sự mạo phạm và khinh nhục sâu sắc.
Phó Không Thanh để lại một mình mình đi trước thì đã đành, trước khi đi còn không biết tính tiền, nam phụ thâm tình ôn nhu săn sóc, rất có phong độ thân sĩ cái gì, toàn bộ đều là lừa người.
Cuối cùng, Tống Ngọc Thư mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt đau như cắt thanh toán, tình hình kinh tế vốn đã không dư dả lại càng dậu đổ bìm leo.
Cái quán cà phê rác rưởi gì vậy không biết, giá bán một ly cà phê cao tới 999 tệ, cướp tiền cũng chẳng trắng trợn táo bạo như vậy.
Thân là một kẻ ích kỷ tư tưởng tinh tế, Tống Ngọc Thư nhận định đều là lỗi của Không Thanh, cũng sẽ không nhìn lại chính mình, lại càng sẽ không nhớ tới là hắn hẹn Không Thanh ra ngoài, địa điểm gặp mặt cũng là hắn chọn.
Lúc trước khi Tống Ngọc Thư xòe tay vay tiền Không Thanh lần đầu, địa điểm gặp mặt của hai người vẫn là nơi này như cũ, chẳng qua lần kia là Không Thanh thanh toán, lúc Không Thanh rời đi cũng nghĩ tới có nên thanh toán hóa đơn hay không, nhưng nghĩ lại, vì sao lần nào cũng là mình thanh toán hóa đơn chứ, mỗi người một lần, hiện tại cũng nên đến lượt Tống Ngọc Thư.
Nghĩ đến đây, Không Thanh cũng không rối rắm nữa, chỉ đơn giản rời đi.
Mặc dù biết khi Tống Ngọc Thư trả tiền chắc chắn sẽ nhịn không được thoá mạ mình trong lòng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến biểu cảm nghẹn khuất lại bất đắc dĩ của Tống Ngọc Thư lúc ấy Không Thanh đã cảm thấy thoải mái.
Không Thanh cho rằng chuyện cậu trộm tới gặp Tống Ngọc Thư, cậu hành động rất kín đáo, hẳn là sẽ không có ai biết, nhưng trên thực tế người nên biết đều đã biết gần hết.
Không Thanh chân trước vừa rời khỏi quán cà phê, mới vừa bước lên xe lập tức đã nhận được cuộc điện thoại của Thiệu Tông, mặt ngoài là muốn hẹn cậu đi ăn tối cùng nhau, nhưng lời trong lời ngoài tất cả đều đang lân la dò hỏi chuyện gặp mặt giữa cậu và Tống Ngọc Thư.
Hành động này của Thiệu Tông cũng không gọi là lạy ông tôi ở bụi này, mà là trực tiếp nói cho Không Thanh, điều y nên biết y đều đã biết, chỉ nhắc Không Thanh nhanh chóng khai thật.
Không Thanh dở khóc dở cười, cũng không quanh co lòng vòng cùng Thiệu Tông, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thiệu Tông, tin tức của anh linh hoạt vậy sao? Nói thật, anh có phải trộm xếp người theo dõi em không?"
"Không có." Thiệu Tông thề thốt phủ nhận, dù y có muốn y cũng không có cái lá gan kia, thật sự cài người theo dõi cạnh Không Thanh, nếu như bị Không Thanh phát hiện, y khẳng định sẽ trực tiếp bị loại, mất cơ hội ôm được mỹ nhân về.
"Vậy làm sao anh biết em tới gặp Tống Ngọc Thư?"
Hơn nữa, mình chân trước vừa rời khỏi, sau lưng đã nhận được cuộc điện thoại Thiệu Tông gọi tới, này không khỏi cũng quá tình cơ đi?
"Nói đến cũng khéo, vài người bạn của tôi vừa lúc đang bàn chuyện làm ăn ở quán cà phê kia, nhìn thấy em và đàn em kia của em, nên gọi điện thoại cho tôi nói một tiếng."
Trong một năm này, Thiệu Tông không ngừng xoát độ tồn tại bên người Không Thanh, ngay cả thanh niên trẻ trâu Phó Hồng Thái không vừa mắt Thiệu Tông ngay từ đầu cũng bị viên đạn bọc đường điên cuồng công kích, bất tri bất giác quen luôn sự tồn tại của Thiệu Tông, càng đừng nói tới những người khác, hiện tại chỉ cần là người quen Thiệu Tông và Phó Không Thanh, cơ hồ đều cam chịu hai người này là một đôi, càng đừng nói tới đám bạn kia của Thiệu Tông.
Nhìn thấy Không Thanh một mình hẹn gặp một nam sinh lớn lên trắng trắng tròn tròn ở quán cà phê, trong lòng nam sinh nhỏ kia còn ôm một đứa bé trắng trẻo mềm mại, bàn bè Thiệu Tông ngạc nhiên rất nhiều, đương nhiên cũng sẽ lo lắng đỉnh đầu Thiệu Tông mọc cỏ xanh, lựa chọn gọi điện thoại cho Thiệu Tông trước tiên, thuyết minh tình huống, cũng là có ý tốt.
Nhắc tới Tống Ngọc Thư này, Thiệu Tông đã rất khó chịu, vốn dĩ y đã rất ghen ghét quan hệ không tồi giữa Không Thanh và đứa đàn em này, hơn nữa lại biết được Không Thanh đã từng rất chiếu cố vị học đệ này, tựa hồ có chút tình cảm mông lung với đàn em, điều này càng làm trong lòng Thiệu Tông tràn ngập cảm giác nguy cơ.
"Không Thanh, đàn em kia của em tìm em làm gì vậy?"
Theo số lần tiếp xúc chung đụng với Không Thanh ngày càng nhiều, Thiệu Tông càng không thỏa mãn với việc gọi Không Thanh là "Giám đốc Phó", cảm thấy quá xa lạ, không thể hiện được quan hệ thân mật của hai người bọn họ, nên lấy cớ "Giám đốc Phó" nghe như là "Phó giám đốc", nói chuyện không dễ nghe cho lắm nên bắt đầu gọi thẳng tên Không Thanh.
Không Thanh sao có thể không biết tâm tư nhỏ của Thiệu Tông, chẳng qua cậu cũng ghét gọi Thiệu Tông là "Chủ tịch Thiệu" quá khó gọi, nên ngầm đồng ý Thiệu Tông thân mật gọi tên cậu, dù sao cậu cũng có thể gọi thẳng tên Thiệu Tông, đều chiếm tiện nghi của nhau, ai cũng không có hại.
"Ngoài tìm em vay tiền ra cậu ta còn có thể tìm em làm gì?" Không Thanh nghe vậy, nhịn không được cười trào phúng, lại lần nữa cảm thấy không đáng giá thay nguyên chủ Phó Không Thanh.
Đối với Tống Ngọc Thư nguyên bản, nguyên chủ Phó Không Thanh có tình có nghĩa, tình cảm đậm sâu, đối với người xuyên thư Tống Ngọc Thư, nguyên chủ Phó Không Thanh cũng yêu quý có thừa, tận tình tận nghĩa, nhưng trong mắt Tống Ngọc Thư nguyên bản, anh chính là một người anh lớn dịu dàng vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, mà trong mắt người xuyên thư Tống Ngọc Thư, cậu lại trở thành máy ATM hình người kiêm hiệp sĩ tiếp mâm pháo hôi, quả thực chính là THẢM in hoa.
"Vay tiền?"
Thiệu Tông không vui, dù Không Thanh trực tiếp tiêu tiền của y y cũng sẽ không đau lòng, nhưng tưởng tượng đến cảnh Không Thanh thoải mái hào phóng cho Tống Ngọc Thư vay tiền, Thiệu Tông lập tức đau lòng thay Không Thanh.
"Trước kia em không phải mới cho hắn mượn 100 vạn sao? Lúc này mới qua bao lâu? Sao lại tiếp tục tới tìm em vay tiền? Hắn đang xem em như cái gì?"
Thiệu Tông vốn dĩ muốn nói, Tống Ngọc Thư làm như vậy, căn bản chính là coi Không Thanh trở thành máy ATM hình người, hi vọng Không Thanh có thể tỉnh táo một chút, cân nhắc kĩ hơn một chút, không nên tiếp tục cho loại người này vay tiền, không đáng.
Nhưng Thiệu Tông nghĩ, Tống Ngọc Thư có không tốt thì cũng đã từng là đàn em có quan hệ không tồi với Không Thanh, nhìn mặt mũi Không Thanh, mình cũng không nên nói quá khó nghe, nếu không chẳng phải là ném mặt mũi Không Thanh đi.
Thiệu Tông không nói rõ Tống Ngọc Thư coi Không Thanh như máy ATM hình người, chỉ là không muốn làm tổn thương Không Thanh, cũng không đại biểu cho việc y có cái nhìn khác với cái người tên Tống Ngọc Thư này.
"Đàn em kia của em chẳng qua chỉ là một sinh viên vẫn còn đi học nhỉ, lại không có chỗ nào cần thiết phải dùng tiền gấp, tiêu xài hết 100 vạn nhanh vậy sao? Cậu ta không phải là trầm mê cờ bạc, hay là bị lừa đảo qua mạng đấy chứ?"
Không Thanh tuy không rõ lắm Tống Ngọc Thư rốt cuộc tiêu tiền như thế nào, nhưng cũng có thể đoán đại khái được một ít, cố ý nói Tống Ngọc Thư trầm mê cờ bạc hay bị lừa chỉ là vì dị ứng với Tống Ngọc Thư.
Nhưng Thiệu Tông cái gì cũng không biết, chỉ nghe mình nói Tống Ngọc Thư lại muốn tìm cậu vay tiền, lập tức đã nghĩ đến Tống Ngọc Thư sa vào bài bạc hoặc là bị lừa đảo trên mạng, giống mạch não Không Thanh như đúc, đây cũng coi như là tâm linh tương thông đi.
Không Thanh nhịn không được cười nhẹ, nói thẳng với Thiệu Tông: "Nếu bạn bè anh đều nhìn thấy hai người bọn em gặp nhau, hẳn cũng nhìn thấy đứa bé trong ngực cậu ta nhỉ? Tống Ngọc Thư nói đứa bé kia là do cậu ta ngẫu nhiên nhặt được khi đang du lịch nước ngoài, còn nói muốn chính thức nhận nuôi đứa bé, nuôi nó lớn."
Thiệu Tông nghe vậy, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói không chút khách khí: "Đầu óc cậu ta còn bình thường không?"
Không phải Thiệu Tông nói chuyện khó nghe, mà là người bình thường chẳng ai làm ra được cái loại chuyện không có đầu óc như vậy.
Nếu lời Tống Ngọc Thư là thật, vậy, nhặt được một đứa bé, ý nghĩ đầu tiên không phải giúp em bé tìm về ba mẹ ruột, cũng không phải đưa bé đi viện phúc lợi, ngược lại trộm mang đứa bé về nước, chính hắn lại còn là một sinh viên phổ thông còn đi đang học, không có bất luận năng lực kinh tế nào, còn nợ người khác 100 vạn bên ngoài, còn muốn chính thức nhận nuôi đứa bé này, nói mớ gì vậy?
Mặc kệ Tống Ngọc Thư có muốn chính thức nhận nuôi đứa trẻ này, hay Tống Ngọc Thư mặt dày vô sỉ lại tìm Không Thanh muốn vay tiền lần nữa, Thiệu Tông đều cảm thấy đầu óc hắn có bệnh.
"Tống Ngọc Thư đầu óc có bình thường không không ai biết, chẳng qua lai lịch đứa trẻ này có chút kỳ lạ, coi như là làm chút việc thiện đi, Thiệu Tông, anh nghĩ cách xem có thể hỗ trợ tìm ba mẹ ruột đứa bé này hay không."
Không Thanh đương nhiên biết đứa trẻ này là do chính Tống Ngọc Thư hoài thai mười tháng, cực khổ sinh ra, cậu nói như vậy, đầu tiên là muốn kiếm chuyện cho Thiệu Tông làm, miễn để dục vọng độc chiếm của Thiệu Tông xông lên não, cả ngày miên man suy nghĩ, lại làm một ít hành động không thể hiểu được; thứ hai, Không Thanh cũng muốn mượn tài nguyên và nhân mạch từ Thiệu Tông chính thức đẩy người ba còn lại của đứa nhỏ lên đài.
Sân khấu đã dàn xong xuôi, sao có thể thiếu đi diễn viên quan trọng nhất kia chứ?
Trong lúc Không Thanh nhờ Thiệu Tông giúp điều tra thân thế đứa bé, Tống Ngọc Thư vẫn còn chưa biết hắn sắp bị cởi lớp áo choàng một cách đơn giản thô bạo cũng đang tự hỏi chính mình xem kế tiếp nên làm gì.
Đưa con đến viện phúc lợi, chuyện này chắc chắn không được, hắn cực khổ sinh con, cứ như vậy tiễn đi, Tống Ngọc Thư luyến tiếc, cũng không yên tâm, nhưng để hắn cứ vậy từ bỏ việc học, làm ba đơn thân, một mình nuôi nấng đứa nhỏ này lớn lên, Tống Ngọc Thư biết hắn căn bản không làm được.
Trước kia hắn nghĩ chuyện nuôi con quá đơn giản, nuôi dưỡng con cái trước nay đều không phải là một việc đơn giản.
Việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách kiếm tiền, mình tiêu ít đi một chút, ăn mặc ít đi một chút, ăn uống ít đi một chút nữa cũng không sao, sữa bột, quần áo, tã, đồ chơi cho trẻ sơ sinh của con, đều phải là tốt nhất.
Rốt cuộc, có khổ cũng không thể để con khổ.
Cân nhắc tới cân nhắc đi, Tống Ngọc Thư sầu đến nỗi đầu sắp trọc, nhưng vẫn như cũ không nghĩ tới một cách kiếm tiền đã nhẹ nhàng lại nhanh chóng.
Rơi vào đường cùng, Tống Ngọc Thư chỉ có thể chịu đựng sự ghê tởm nồng đậm trong lòng, kéo số điện thoại của bạn trai cũ ra khỏi sổ đen danh bạ điện thoại.
Một năm trước, trước khi người xuyên thư Tống Ngọc Thư xuyên tới, chính là tên bạn trai cũ cặn bã này lừa gạt tình cảm của nguyên chủ Tống Ngọc Thư, cho cậu ta uống nước đã trộm bỏ thêm thuốc, sau khi cậu ta ngủ mê, trực tiếp đưa cậu ta đang mất ý thức lên giường một người đàn ông.
Người đàn ông này, chính là công chính của bộ tiểu thuyết máu chó Jack Sue não ngắn đô thị sinh con 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 này, cũng là một người ba khác của đứa nhỏ Tống Quân Hạo.