Không Thanh vẫn chưa biết thằng cháu cả không để người lớn bớt lo nhà mình kia đang yên hơi lặng tiếng đào cho mình một cái hố to chà bá.
Lúc nhận được điện thoại từ Phó Hồng Thái, nói muốn mời cậu ăn một chầu cơm nước, Không Thanh cũng không nghĩ nhiều, đồng ý rất sảng khoái.
Nỗ lực của Phó Hồng Thái trong khoảng thời gian này đều được Không Thanh nhìn thấy rõ, vì thằng nhóc này gần đây liều mạng kiếm tiền lời cho công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai, chỉ dựa vào nỗ lực không ngừng nghỉ của chính cậu nhóc, từng chút một đặt nghiệp vụ của công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai vào quỹ đạo, Không Thanh quyết định lát nữa gặp mặt nhất định phải khao thằng nhỏ này một chầu đã đời.
Sách dạy nuôi trẻ đã nói rồi, nuôi trẻ con tuyệt đối không thể quá nghiêm khắc, thời điểm thích hợp người lớn cũng phải hiền lành chút, nếu lại quản thúc quá chặt sẽ làm đứa nhỏ sinh tâm phản nghịch, ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành khỏe mạnh của đứa trẻ.
Không Thanh cảm thấy rất có lý, cũng chuẩn bị nghiêm túc làm theo lời mà sách dạy nuôi trẻ đã dạy.
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Không Thanh nuôi trẻ, lại còn là nuôi dạy một thằng con trai to đầu 17-18 tuổi còn đang ở tuổi dậy thì, cậu cũng đang tự hỏi nên ở chung với Phó Hồng Thái như thế nào.
Trước kia Không Thanh đến cả yêu đương cũng chưa từng, Tần Lãng là mối tình đầu theo nghĩa đen của Không Thanh, hơn nữa còn có Duy Tư Đặc ở thế giới nhỏ trước, vậy Không Thanh chỉ có hai mối tình, việc thiếu kinh nghiệm yêu đương như vậy khiến cho Không Thanh căn bản không biết nên nuôi dạy trẻ nhỏ như thế nào, để nuôi dạy Phó Hồng Thái lớn lên, Không Thanh cũng đã trộm học lỏm không ít bí kíp, cũng xem như rất hao tổn tâm huyết.
Rất may Phó Hồng Thái tuy có hơi thô lỗ, nhưng cũng không phải cái loại ăn chơi trác táng mà người lớn phải bó tay hết cứu, quan trọng nhất chính là đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa, còn biết đau lòng thay người khác, là loại tính cách chân thành hiếm có.
Tim người cũng chỉ làm từ thịt, theo thời gian tiếp xúc chung đụng ngày càng nhiều, Không Thanh cảm nhận được Phó Hồng Thái đối xử tốt với mình, nên cũng sẽ ngày càng để bụng đứa cháu trai này hơn.
Phó Hồng Thái hẹn Không Thanh ăn cơm, sau khi được Không Thanh đồng ý, lập tức cười nói cậu nhóc muốn tự mình tới đón Không Thanh, bị Không Thanh không khách khí từ chối.
Rơi vào đường cùng, Phó Hồng Thái chỉ có thể để lại địa chỉ cho Không Thanh.
Không Thanh được tài xế đưa đến, vừa tới nơi đã thấy Phó Hồng Thái vận cả đồ tây giày da, đang đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây, vừa liếc qua đã thấy giống thằng con ngờ nghệch ngu ngơ nhà địa chủ.
Không Thanh còn chưa xuống xe đã nhịn không được cười.
Thấy được xe Không Thanh, mặt Phó Hồng Thái tức khắc lộ vẻ vui mừng, lập tức chạy tới như điên.
"Chú nhỏ, chú tới rồi hả, tụi cháu chờ chú hơi bị lâu rồi á."
"Tụi cháu?" Không Thanh vừa nghe đã chú ý tới cách Phó Hồng Thái dùng từ, nhăn mày, nghiêng đầu nhìn Phó Hồng Thái, nghi ngờ: "Không phải cháu hẹn chú đi ăn cơm sao? Ngoài hai chúng ta ra còn có người khác?"
Phó Hồng Thái cười ha ha. "Tuy nói là cháu mời chú nhỏ đi ăn cơm, nhưng cũng không phải chỉ có hai chú cháu mình, cháu còn gọi thêm một người bạn nữa."
"Ai thế, Thiệu Nguyên Câu?"
Phó Hồng Thái lắc lắc đầu, phủ định suy đoán của Không Thanh, nhưng cũng không nói thẳng cho Không Thanh một người khác là ai.
Không Thanh tuy cảm thấy thái độ Phó Hồng Thái rất kỳ quái nhưng cũng không để ý.
Tận đến khi Không Thanh vào ghế lô, thấy được Bành Tư Niên cũng vận đồ tây giày da, chỉnh trang đến tao khí (tạm chưa tìm được từ thay thế) mười phần, trong lòng Không Thanh bỗng hiện lên dự cảm xấu.
"Chú nhỏ, cháu giới thiệu với chú chút ha, vị này là giám đốc Bành-Bành Tư Niên, là một trong những đối tác quan trọng nhất của công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai chúng ta
Phó Hồng Thái vốn muốn nói Bành Tư Niên công ty là đối tác quan trọng nhất của công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai, nhưng lời nói sắp vọt tới bên miệng cậu nhóc mới đột nhiên nhớ tới, đối tác quan trọng nhất của công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai hẳn phải là chủ tịch Thiệu của tập đoàn họ Thiệu mới đúng, để tránh bị chú nhỏ quở trách do nói chuyện không nghiêm cẩn, Phó Hồng Thái gượng ép tạm thời đổi đối tác quan trọng nhất thành một trong những đối tác quan trọng nhất.
Nhìn biểu cảm cười như không cười trên mặt chú nhỏ, Phó Hồng Thái càng cảm thấy mình quả thật là một thằng nhóc lanh lợi hàng thật giá thật.
"Giám đốc Bành, chú nhỏ của tôi thì chắc không cần phải giới thiệu lại cho anh nhỉ."
Không Thanh mới vừa vào ghế lô, Bành Tư Niên vốn còn ngồi trên ghế lập tức đứng lên, trong lúc Phó Hồng Thái giới thiệu Bành Tư Niên cho Không Thanh, Bành Tư Niên cũng đã chủ động đi tới, rất thân sĩ bắt tay chào hỏi Không Thanh.
"Giám đốc Phó, ngưỡng mộ đã lâu." Diện mạo Bành Tư Niên thuộc loại công tử nhã nhặn lịch sự tiêu chuẩn, tuy gầy nhưng lại không yếu, ngược lại còn mang theo một thân phong độ trí thức. "Tôi đã sớm nghe nói về gương mặt tuyệt sắc trời sinh của giám đốc Phó, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."
Lăn lộn trong cái vòng này, yêu cầu đầu tiên chính là trường tụ thiện vũ(*) và tài ăn nói, đầu óc Không Thanh chỉ là thông minh hơn chút, cũng không thật sự học được skill gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng trong các dịp xã giao, chuyện thổi phồng lẫn nhau cơ bản nhất trong thương nghiệp Không Thanh vẫn biết chút đỉnh.
* Trường tụ thiện vũ
Trường: dài
Tụ: tay áo
Thiện: giỏi
Vũ: vũ đạo, nhảy múa
"Trường tụ thiện vũ"(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa". Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. "Trường tụ thiện vũ" vốn có hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công", sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn. Nguồn: FB
"Giám đốc Bành quá khen, tướng mạo anh cũng rất điển trai, khí vũ hiên ngang."
Bành Tư Niên nhìn Không Thanh, cười ngượng ngùng.
Nhìn kĩ là có thể phát hiện, cả vành tai Bành Tư Niên đều đỏ cả, cũng không biết là đang thẹn thùng điều gì.
Không Thanh nhìn Bành Tư Niên bỗng nhiên thẹn thùng, lại quay đầu nhìn Phó Hồng Thái bên cạnh, mặt khó hiểu.
"Chú nhỏ, nào, mau ngồi, nhà hàng này bày biện hay mùi vị các thứ đều rất tốt, chú nhất định phải nếm thử."
Thấy không khí có chút yên lặng, Phó Hồng Thái nhanh chóng mở miệng hòa hoãn không khí, hôm nay, việc của cậu nhóc chính là phụ trách tác hợp chú nhỏ và Bành Tư Niên.
Không Thanh ngồi xuống...
Không bao lâu sau, một người phục vụ ăn mặc khéo léo sạch sẽ tiến vào dọn đồ ăn.
Nhìn Không Thanh, Phó Hồng Thái bưng trà rót nước cho Không Thanh, vô cùng đau đớn nói: "Chú nhỏ, chú gần nhất có phải do công việc quá vất vả không, không ăn cơm đàng hoàng, cả người đều gầy."
"Thật vậy chăng?" Không Thanh dở khóc dở cười, lời này của Phó Hồng Thái, cậu nghe chút là được, chắc chắn sẽ chẳng để trong lòng, càng sẽ không cho là thật, bởi vì cậu nhớ rõ rành mạch, khoảng thời gian này cậu không chỉ không ốm đi, ngược lại còn mập lên vài cân.
Không biết mắt Phó Hồng Thái rốt cuộc là mờ tới cái trình độ nào rồi, thế mà còn cho rằng cậu gầy.
Sau khi người phục vụ bày đồ ăn lên, Phó Hồng Thái thường xuyên dùng đũa chung gắp đồ ăn cho Không Thanh, miệng còn cẩn thận dặn dò: "Chú nhỏ, chú thật sự là quá gầy, nhìn xem cái tay nhỏ chân nhỏ của chú này, cũng chả có bao nhiêu thịt, phải ăn nhiều thêm mới được."
Nhìn chén nhỏ bị Phó Hồng Thái gắp đầy đồ ăn, Không Thanh không nhịn nữa, tức giận mà trộm trợn mắt nhìn Phó Hồng Thái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cháu đang cho heo ăn đấy à? Ngừng nhanh cho chú."
Phó Hồng Thái vô tội nhìn lại Không Thanh, bộ dáng đáng thương hề hề, như cún bự muốn lấy lòng chủ nhân, lại bị lời lẽ nghiêm khắc của chủ nhân từ chối.
Bành Tư Niên thấy thế, nhịn không được cười thành tiếng, khi phát hiện Không Thanh và Phó Hồng Thái đồng thời nhìn tới, lại nhanh tay duỗi nắm tay để bên miệng, cố nén ý cười nói: "Tình cảm giữa giám đốc Phó và giám đốc nhỏ Phó thật tốt, thật sự là làm người ta hâm mộ."
Không Thanh còn chưa nói lời nào, Phó Hồng Thái đã đắc ý khoe khoang.
"Đó là đương nhiên, chú nhỏ tuy lớn hơn tôi một lứa nhưng thật ra tuổi tác tụi tôi cũng chả cách bao nhiêu, nói hai chú cháu tôi coi như lớn lên từ nhỏ cùng nhau còn được, hơn nữa, sau khi ba mẹ tôi qua đời ngoài ý muốn thì tôi sống cùng ông bà với chú nhỏ, trong lòng tôi, chú nhỏ vừa giống anh trai, lại vừa giống ba tôi vậy."
Nghe xong lời này Không Thanh cũng không nhịn được nở nụ cười, quay đầu nhìn Phó Hồng Thái, vừa lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ, vừa ghét bỏ nói: "Cảm ơn, thật ra chú cũng không muốn có đứa con trai lớn như cháu."
Phó Hồng Thái nghe vậy, lập tức giả bộ thương tâm muốn chết, không màng Không Thanh giãy giụa, mặt dày mày dạn ôm bả vai Không Thanh, giả đò khóc huhu: "Chú nhỏ, chú quá đáng vừa thôi, huhu cháu bị chú làm tổn thương quá trời quá đất."
Bị Phó Hồng Thái náo loạn như vậy, không khí quanh ghế lô cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Người nhạy bén như Không Thanh, dù Phó Hồng Thái không nói rõ ra nhưng tới tận lúc này Không Thanh cũng đã ẩn ẩn đoán được trong hồ lô của Phó Hồng Thái rốt cuộc giấu cái gì, đặc biệt là Bành Tư Niên thường xuyên dùng cái loại ánh mắt e lệ ngượng ngùng nhìn mình, Không Thanh nhìn đến nổi da gà da vịt, lại liên tưởng tới bộ dạng khác thường của Phó Hồng Thái, Không Thanh cũng đã mơ hồ có suy đoán.
Quả nhiên, cơm ăn đã hòm hòm xong xuôi, vở kịch lớn cũng đến.
Phó Hồng Thái bỗng nhiên buông đôi đũa trong tay xuống, quay đầu nghiêm túc nói với Không Thanh: "Chú nhỏ, chú nhìn chú kìa, rõ ràng là tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa gia thế còn không tầm thường, sự nghiệp thành công, giàu có đẹp trai ngời ngời, người khác ở cái tuổi này của chú đã sớm kết hôn sinh được mấy thằng cu, khéo không chừng con đã lớn tới độ đi mua xì dầu được luôn rồi, chú thì sao? Vẫn là lẻ loi làm một con chó độc thân, đến cả đứa bạn cũng không có, cháu trai cháu đây đứng bên cạnh nhìn còn chua xót giùm cho chú."
Không Thanh:...
Lúc này, Không Thanh cuối cùng cũng cảm nhận được loại tâm trạng của mấy người lực sát thương bùng nổ trong nhà khi đối mặt với mấy thằng cu con, tâm tình bực bội, hận không thể treo mấy đứa này lên lên đánh tơi bời một trận.
"Nhưng mà á chú nhỏ, chú cũng không cần phải nản lòng làm chi, chú đẹp như này, điều kiện lại tốt như này, muốn tìm người yêu cũng chỉ cần tùy tiện ngoắc ngón tay mà thôi......"
Mắt thấy lời Phó Hồng Thái càng nói càng kỳ cục, sợ Phó Hồng Thái lát nữa lại phọt ra câu nào đó làm cậu, hoặc là Bành Tư Niên xấu hổ, Không Thanh nhanh chóng mở miệng ngắt lời thằng nhóc kia, mặt mày nghiêm túc nói: "Ai bảo cháu chú không có người yêu?"
"Cái gì!" Bởi vì quá mức khiếp sợ, Phó Hồng Thái lúc này miệng mở to, như con gà bị bóp cổ thét chói tai, biểu cảm buồn cười không chịu nổi. "Chú nhỏ chú thế mà lại có người yêu?"
Nỗi kinh sợ ngắn ngủi qua đi, Phó Hồng Thái lập tức truy hỏi không buông: "Người nọ là ai? Cháu có biết không? Hai người yêu nhau hồi nào?"
Phó Hồng Thái quá ầm ĩ, Không Thanh lười phản ứng cậu ta, quay đầu nhìn về phía Bành Tư Niên ngồi đối diện, phát hiện vẻ mặt Bành Tư Niên cũng là bộ dạng khiếp sợ quá độ.
Nhận thấy được tầm mắt Không Thanh, Bành Tư Niên miễn cưỡng cong khóe môi, đáp lại Không Thanh bằng một nụ cười nhợt nhạt.
Chẳng qua chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện, nụ cười của Bành Tư Niên lúc này có chút miễn cưỡng.
Đều là do thằng cu con Phó Hồng Thái này tạo nghiệt.
Không Thanh quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn Phó Hồng Thái, tức giận nói: "Ồn ào quá, câm miệng."
Phó Hồng Thái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, còn duỗi tay làm kí hiệu kéo khóa, cặp mắt nhìn Không Thanh phá lệ nhìn rất giống mắt to tràn ngập ngây thơ vô tội.
Lời Không Thanh cũng đã nói rõ đến như vậy, Bành Tư Niên cũng liền hiểu ý của Không Thanh, lấy tính tình của Bành Tư Niên, anh cũng làm không được mấy chuyện như lì lợm la liếm các kiểu, cho nên, dù Không Thanh có thật sự có người yêu, hay chỉ vì không ưng mình nên mới cố ý uyển chuyển tìm một lý do thoái thác như này, Bành Tư Niên đều sẽ tôn trọng.
Tìm một thời cơ thích hợp, Bành Tư Niên liền chủ động cáo từ rời đi, Không Thanh không khuyên, ngược lại quay đầu, hung hăng trừng Phó Hồng Thái.
Phó Hồng Thái chột dạ sờ sờ chóp mũi, tự mình tiễn Bành Tư Niên đến cửa nhà hàng, trước khi tạm biệt Phó Hồng Thái còn ngượng ngùng xin lỗi Bành Tư Niên.
"Giám đốc Bành, ngại quá, việc này là do tôi không tìm hiểu rõ tình huống mà đã cầm đèn chạy trước ô tô, gây thêm phiền toái cho anh rồi, xin lỗi."
"Giám đốc nhỏ Phó không cần phải xin lỗi, tôi rất vui khi cậu có thể giới thiệu cho tôi làm quen giám đốc Phó, tuy rằng cuối cùng tôi xem mắt thất bại nhưng chuyến đi ngày hôm nay cũng coi như là không tệ."
Bành Tư Niên càng nói như vậy, trong lòng Phó Hồng Thái càng cảm thấy băn khoăn.
Thấy thế, chút xấu hổ và không tự nhiên trong lòng Bành Tư Niên bấy giờ cũng tan thành mây khói, an ủi Phó Hồng Thái vài câu sau đó lại nhịn không được trêu chọc cậu nhóc: "Giám đốc nhỏ Phó này, thật ra với tôi thì không vấn đề gì, cậu giới thiệu đối tượng cho tôi cũng là có ý tốt, cho dù vụ này có thành hay không, đều sẽ không ảnh hưởng tình hữu nghị giữa hai ta. Chẳng qua, cậu vẫn nên nhanh nhanh nghĩ xem chút nữa nên xin lỗi giám đốc Phó thế nào đi, tôi thấy giám đốc Phó hình như rất tức giận."
Phó Hồng Thái nghe vậy, lập tức bày ra biểu cảm mặt ủ mày ê, hận không thể cứ như vậy chạy trối chết.
Muốn chết!
Chú nhỏ lát nữa chắc chắn sẽ chửi mình một trận cho coi, cũng không biết giờ đi cầu cứu ông bà thì mình có thể giữ được cái mạng nhỏ này không nữa.