Lớp trường từ bên ngoài bước vào, đúng lúc nhìn hai người họ rảnh rỗi ngồi trêu đùa nhau thì hít một hơi để bình tĩnh rồi mới tiến lại gần nói: “Chủ nhiệm nói tôi gọi hai cậu lên văn phòng kìa.”
Khi hay tin họ trốn tiết, chủ nhiệm đã rất tức giận, ông thiếu điều muốn bỏ tiết chỉ để truy lùng cả hai.
Quân Yến Thanh mặc dù không phải là một học sinh nổi trội trong mắt ông, nhưng trước giờ cậu vẫn luôn biểu hiện mình là học sinh ngoan trong giờ giảng của các giáo viên, không khiến bất kỳ ai phải khó chịu về mình.
Tần Diệc Tẫn thì khỏi phải nói, từ trên xuống dưới đều không có chỗ nào để chê, hắn chính là học sinh ông tự hào nhất, đi đâu trên miệng cũng treo theo hắn để khoe khoang.
Sự việc lần này không chỉ cậu mà còn có thêm hắn khiến ông tưởng như mình sắp bị hai đứa học trò của mình chọc cho tức chết.
Làm ơn đi, ông cũng đã gần năm mươi rồi, cũng không còn trẻ trung gì, cứ thêm vài lần như vậy sợ rằng sẽ lên huyết áp mất thôi.
“Nói cho thầy nghe, sáng nay tại sao hai em lại trốn tiết.”
Thầy từ tốn hỏi rõ, cậu không nghe ra chút điều gì thể hiện cho sự tức giận lúc này, có lẽ là đang kiềm chế.
Quân Yến Thanh rất nghĩa khí, lập tức làm đại diện đứng ra nhận lỗi: “Dạ thưa thầy tất cả đều là lỗi của em, bạn học Diệc Tẫn cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải đi theo.”
“Vậy em nói cho thầy nghe xem, em đã làm gì?”
“Dạ thì…” Cậu đảo mắt, cố gắng suy nghĩ lý do.
Nếu chỉ đơn giản nói rằng bản thân mình vì đi đón người nên mới bỏ lỡ hai tiết học, đã vậy còn kéo theo học sinh cưng của thầy thì liệu ông có bâm cậu ra luôn không?
Tự nghĩ đến cậu tự cảm thấy sợ.
Bất chợt Quân Yến Thanh nhớ đến vết thương trên trán mình, cậu đưa tay chạm lên, vừa đụng đến cái đau điếng người đã ngay lập tức truyền đến khiến cậu không nhịn được nhíu mày tặc lưỡi một cái.
Đệch! Nó vẫn chưa lành, hở đụng đến lại âm ỉ đau đúng là chết tiệt mà. Thề là cậu đang hận cái người đẩy mình xuống hồ đến mãn kiếp.
Thầy híp mắt hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì mà lại khiến em khó nói đến như vậy?”
Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói: “Dạ thưa thầy là do em bị đau đầu ạ, cậu ấy chỉ vì lo lắng cho em nên mới nghỉ hai tiết để đưa em đến bệnh viện khám.”
Câu này cũng đâu được tính là nói dối, ít nhất thì một nửa trong đó vẫn là sự thật.
Đầu cậu thật sự rất đau, phần vì kí ức đã lãng quên trước kia đang dần khôi phục, phần còn lại hẳn là do di chứng của vết thương mang lại.
Dù vậy trong lòng cậu vẫn nhen nhóm lên đôi chút sự áy náy khó nguôi.
Chủ nhiệm nhìn Quân Yến Thanh, ánh mắt hoài nghi nhiều hơn là sự tin tưởng.
Chỉ khi nhìn đến phần trán cậu, ông mới chợt để ý đến phần băng gạc không biết từ bao giờ đã thấm đỏ máu tươi, hốt hoảng nói: “Diệc Tẫn, em mau chóng đưa Yến Thanh đến phòng y tế đi, vết thương hình như rách ra rồi!”
Tần Diệc Tẫn lúc này mới chú ý hơn đến vết thương của cậu, không chút chần chừ đã ngay lập tức cõng cậu chạy đến phòng y tế mặc cho cậu kinh hô.
“Này này Diệc Tẫn, cậu bỏ tớ xuống, tớ có tay có chân có thể tự đi được!”
“Câm miệng!” Giọng điệu hắn có hơi gắt gỏng không vui, nghe lạnh nhạt vô cùng.
Quân Yến Thanh ấm ức không thôi.
Hắn thì cáu gắt cái gì chứ?
Rõ ràng người đang bị thương là cậu, đang bị đau cũng là cậu.
Cậu không không vui, không bực bội cũng thôi đi. Hắn lấy cái gì mà gắt gỏng ở đây với cậu hả?
Muốn câm chứ gì? Được, cậu câm cho hắn xem.
Nói là làm, sau khi được đưa đến phòng y tế để xử lý vết thương, cậu đối với hắn đều im phăng phắc một lời cũng không thèm nói.
Có vài lần Tần Diệc Tẫn chủ động nói chuyện cùng cậu đều bị cậu ngó lơ, xem như chẳng nghe thấy gì cả.
Lại giận, sơ hở là giận hắn.
Biết làm sao được, Quân Yến Thanh trước giờ ăn mềm không ăn cứng, càng mềm mỏng cậu lại càng dễ nói chuyện, ít nhiều sẽ khó chịu với những người có thái độ không tốt với mình.
Tần Diệc Tẫn mày hay rồi, trong một ngày chưa gì hết đã khiến cậu tức giận đến hai lần.
“Vết thương còn đau không?” Tần Diệc Tẫn quan tâm hỏi, tay còn muốn đưa đến xem thì bị cậu nghiêng mình né tránh.
“Tức giận tôi sao?”
Cậu lạnh nhạt: “Không có.”
“Vậy sao còn không chịu nói chuyện với tôi?”
Quân Yến Thanh lập tức cảm thấy uất ức không thể kìm nén, nghẹn ngào đáp trả: “Là cậu bảo tôi câm còn gì?!”
Hóa ra là bởi vì chuyện này, hắn quên mất rằng cậu rất để tâm đến những câu nói dù chỉ là lời nói bông đùa nhỏ nhặt.
Tần Diệc Tẫn giải thích: “Thành thật xin lỗi, lúc nãy do tôi gấp gáp quá nên mới buộc miệng nói ra từ ngữ không hay làm tổn thương đến cậu.”
Kế đến hắn nhẹ nhàng dùng tay lau mấy giọt nước mắt vừa rơi xuống cho cậu, ôn nhu dỗ dành trúc mã nhỏ nhà mình.
“Không cần phải ấm ức, sau này nếu tôi còn dám ăn nói với cậu như vậy cậu cứ việc ra tay đánh tôi thật mạnh, tôi sẽ đứng yên để cho cậu đánh.”
Gần chục năm học võ của cậu cũng không phải bỏ phế, hắn tình nguyện đứng ra làm bao cát để cậu luyện tập.
Quân Yến Thanh âm thầm bĩu môi, khoanh tay tỏ ra cực kỳ khinh bỉ với loại lời nói này: “Hứ, tôi mới không thèm cậu đứng yên cho mình đánh, dù cậu có chạy nhanh chạy xa cách mấy tôi vẫn có thể tìm ra để cho cậu ăn đập.”
Tần Diệc Tẫn hơi hơi cười khổ, vô điều kiện nói bằng giọng điệu ẩn chứa rõ sự cưng chiều: “Được được, cậu lợi hại nhất.”