Tần Diệc Tẫn sau khi rời khỏi Quân gia, nét mặt dần thay đổi, lạnh lùng hơn so với khi còn đối diện với cậu.
Bước lên xe, hắn lấy điện thoại ra để gọi cho một ai đó.
Lát sau người bên đầu dây kia nhấc máy, biếng nhác đến cả một lời cũng lười nói, treo máy chờ đến khi hắn chủ động lên tiếng trước.
“Giúp tôi điều tra sự việc đã diễn ra ở Quân gia vào hôm qua.”
“Về ai?”
“Quân Yến Thanh.”
Hắn không tin cậu sẽ vô duyên vô cớ rơi xuống hồ nước sâu như vậy.
Quân Yến Thanh đôi lúc sẽ làm ra những hành động đầy ngốc nghếch, hắn không thể phủ nhận được điều này, nhưng liên quan đến tính mạng của mình thì cậu chưa bao giờ dám lấy nó ra để mạo hiểm.
Đối với hắn là không đáng, còn cậu chính là không thích dùng nó để đánh đổi.
Tai nạn lần này, có thể là do cậu bất cẩn nhưng cũng có thể có người ở phía sau giật dây hãm hại.
“Được thôi, nhớ về khoản thù lao của tôi đấy!”
“Những gì cậu cần tôi đều đã chuẩn bị, chờ sau khi cậu hoàn thành xong tôi sẽ lập tức cho người giao đến.”
Người bên đầu dây kia “ồ” lên một tiếng, xem ra hắn đã dần quen thuộc với cách làm việc của mình.
“Cúp đây.” Người nọ để lại một câu rồi lập tức tắt máy, có vẻ như đang gấp gáp chạy đi làm việc hắn vừa phân phó.
Đối với thân phận của đối phương, Tần Diệc Tẫn chưa từng một lần tìm hiểu qua.
Mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ đơn thuần là khách hàng và người cung cấp dịch vụ với nhau, hắn cần cậu ta hoàn thành tốt công việc mình giao và bảo mật nó, như vậy là đủ.
Về thù lao, nếu là người bình thường hẳn là sẽ yêu cầu một khoản tiền lớn nhưng cậu ta lại có chút kì quái, vậy mà chỉ cần hắn trả công bằng thức ăn nhanh.
Xong chuyện, Tần Diệc Tẫn lãnh đạm nhìn tài xế nói: “Trở về Tần gia.”
Tài xế nhận lệnh, không chút chậm trễ nhanh chóng lái xe rời đi.
***
Thế giới Quân Yến Thanh đang sống là một quyển tiểu thuyết đoàn sủng, nơi mà tất cả mọi người đều bắt buộc phải đi theo cốt truyện.
Ai cũng vậy, dù chính hay phụ, là pháo hôi lót đường hay nhân vật phản diện độc ác đều sẽ có ít nhất một lần gặp qua Phó Minh Kiên, mặc kệ muốn hay không muốn thì cuộc sống của họ vẫn phải gắn liền với nữ chính vạn nhân mê.
Khi còn nhỏ, dường như cậu đã từng gặp qua nữ chính một lần, nhưng lúc đó vẫn chưa nhớ ra việc bản thân thực chất là một người xuyên đến từ một thế giới khác nên cậu vô tình bị cuốn theo cốt truyện, trong lòng bất giác nảy sinh một loại tình cảm mơ hồ đối với nữ chính.
Bây giờ nhớ lại, cậu cảm thấy hối hận đến xanh ruột, may sao vẫn chưa làm ra chuyện gì quá mất mặt không thể cứu vãng được.
Thời điểm Quân Yến Thanh có lại được kí ức, đồng thời cũng chính là lúc cốt truyện chính thức bắt đầu.
Nửa đêm khó ngủ, cổ họng lại có chút khô khốc nên cậu đi xuống nhà để uống nước.
Ngang qua phòng khách, cậu trông thấy Quân Ngạn Diên đang ngồi tựa vào ghế sô pha, lưng đưa về phía cậu, tay cầm điện thoại như đang nói chuyện với một ai đó.
Quân Yến Thanh xin thề với trời, cậu không hề có ý định muốn nghe lén, có điều vừa nghe giọng anh hai mình dịu dàng gọi tên nữ chính cậu lại không nhịn được sự tò mò chân hơi táy máy cố tình nhích lại gần hơn một chút.
“Diệu Kiên, chị cần gì phải làm đến bước đường này?” Quân Ngạn Diên gọi tên cô, giọng nói đầy bất lực xen lẫn sự đau lòng hiếm thấy.
Cậu không rõ lắm, nhưng đây dường như là phân đoạn mở màn bộ truyện.
Gia đình nữ chính vốn là gia đình hào môn thế gia, mấy năm liền làm ăn thua lỗ dẫn đến phá sản. Cha cô vốn dĩ là người không có nghĩa khí, gặp nạn liền ôm tiền chạy trốn bỏ lại đống nợ khổng lồ của mình cho hai mẹ con cô gồng gánh. Mẹ cô vì không chịu được cú sốc này nên ngã bệnh nằm liệt giường, cần chạy chữa thuốc men để duy trì sức khỏe.
Áp lực tiền bạc cứ thế đè nặng lên đôi vai gầy nhỏ bé của Phó Diệu Kiên khiến cô suy sụp không thôi, quên đi thân phận tiểu thư trước kia của mình, cô chạy đôn chạy đáo tìm xin việc làm, chuyện học ở trường cũng không màng đến, từ sáng đến tối chỉ biết quần quật làm việc để kiếm tiền.
Đột ngột ngã ngựa trở thành một kẻ nghèo khổ như vậy, cơm ngày ba bữa còn không đủ ăn khiến cô cảm thấy hổ thẹn khi đối diện với người quen. Sự giúp đỡ đột ngột của Quân Ngạn Diên cũng bị cô cho thành sự thương hại, nhanh chóng gạt phăng sang một bên không cần đến.
Đến cuối cùng, cô bấm bụng chọn bán đi lần đầu tiên của mình để đổi lấy tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẹ, trùng hợp người mua nó lại là người từng bị cô từ chối tình cảm, đồng thời chính là nam chính của truyện.
Buồn cười ở chỗ anh hai cậu cũng đem tiền đi mua, nhưng bị cô phát hiện, từ chối không muốn bán.
Quân Ngạn Diên nhớ lại, mặt mày đã sớm xám xịt, chỉ sợ một giây sau liền phát tiết lên đồ vật gần tầm mắt mình.
Sợ bị vạ lây, Quân Yến Thanh không dám nán lại lâu, chỉ mới nghe được mỗi đoạn đầu đã nhanh chóng quay đầu chuồng đi.
Chỉ là vừa mới đi được mấy bước, cậu đã nghe thấy Quân Ngạn Diên hỏi: “Đứng lại, đi đâu đấy?”