*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 88: Tháng ngày bình đạm.
Đám thu tô nghe vậy cười ha ha, người đứng ở hàng đầu, xem thường mắng: "Hừ! Nếu làm vậy thay tiền, ta nói ta bán tảng đá mười đồng một khối, ngươi nói ta tay không kiếm được bao nhiêu tiền?"
Hứa Trân nói: "Cái đó không giống, ngươi bán tảng đá, sẽ bị đánh, ta thì không."
Thu tô giơ trường kiếm trong tay lên giữa không trung hỏi: "Ngươi có tin ngươi lập tức sẽ ăn đòn không?!"
Hứa Trân không nói tiếp.
Vài tên thu tô cho rằng Hứa Trân sợ, nhao nhao cười to, nói loại người đọc sách nghèo túng như Hứa Trân, đặt ở loạn thế cái gì cũng không biết, chỉ nói năng xằng bậy, bọn họ cười quá mức càn rỡ, người trong tửu lâu nghe thấy tiếng cười, cầm khoai lang cùng bánh trắng trong tay, tới tham gia trò vui.
Nhiều người tới tham gia náo nhiệt, thu tô bắt đầu thúc giục địa tô.
Hứa Trân vẫn biểu thị thảm thương, mình không có tiền...
Kẻ thu tô không nói nhiều lời, chuẩn bị bắt lấy nàng.
Đám xem trò vui không chê chuyện lớn cười đề ý kiến nói: "Nếu nàng tự tin mình nói có đạo lý như vậy, không bằng hỏi nàng một chút, nhìn nàng có thể nói được cái gì!"
Kẻ thu tô mắng: "Người như vậy thì biết cái gì! Sợ chỉ biết bịa chuyện thôi!"
Không cần nhiều lời, đa số người xung quanh cũng nghĩ như vậy, dù sao thế đạo này, nếu thật sự có năng lực, sao không đi làm mưu sĩ hoặc là võ tướng đi! Còn ở đây giải đáp nghi vấn kiếm ba mươi đồng, tầm mắt này cũng quá nhỏ nha.
Xung quanh có người cố ý làm khó dễ Hứa Trân: "Ngươi biết cái gì? Luận ngữ biết không, Đạo đức kinh biết không? Lúc trước thi công danh gì, có thi cao trung không?"
Công danh đúng là Hứa Trân không lấy ra được, chỉ có học trò nhỏ mà thôi, lời này nói ra, mọi người càng thêm xem thường nàng.
Hứa Trân cũng không vội, hỏi vấn đề kia: "Nếu ta đọc Luận ngữ cùng Đạo đức kinh, ngươi cho thù lao sao?"
Người hỏi kia vốn dương dương tự đắc, lúc này thấy dáng vẻ Hứa Trân tự tin, thoáng chột dạ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này thật có chút bản lãnh? Vậy tiền của mình chẳng phải khi không bị hố sao?!
Nhưng người xung quanh nhìn đều nhìn hai người, người hỏi kia không bỏ được mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Cho! Nhưng ta phải đổi vấn đề khác!"
Hứa Trân nghe thấy người này trả thù lao, lập tức vui vẻ nói: "Được, vậy trước tiên ngươi đem tiền đặt trên sạp hàng đi, đến lúc ta nói ra, tiền này là của ta, nói sai hoặc nói không được, tiền vẫn là của ngươi!"
Người kia suy nghĩ một chút, nghĩ sự cố gặp phải, móc ra tiền để dưới đất nói: "Ta vừa vặn có việc cảm thấy khó xử."
Hứa Trân nói: "Ngươi nói thẳng đi."
Người kia suy nghĩ một hồi nói: "Ta mượn hàng xóm một cái búa đặt trong sân, mấy ngày trước gió lớn trời mưa, ta quên mang vào, búa kia bị nước mưa giội hư, cán búa cùng lưỡi búa bị tách rời, ta sửa rồi đem trả lại, nhưng hàng xóm ta hắn không chịu nhất định bắt ta bồi thường tiền, lưỡi búa hoàn chỉnh theo giá cả chợ, ít nhất cũng phải tám trăm đồng, ta làm sao trả được. Ngươi nói, ta nên làm thế nào?"
Hứa Trân nghe xong cười nói: "Việc này đơn giản, ngươi liền hỏi hắn, búa bị rơi mất cán gỗ, lẽ nào không phải búa của hắn sao? Hắn cho ngươi mượn chính là lưỡi búa cùng cán búa, ngươi trả lại cũng là lưỡi búa cùng cán búa, tại sao còn đòi tiền ngươi."
Người hỏi kia cảm thấy có đạo lý, gật đầu, còn muốn hỏi hai câu.
Ai biết hàng xóm hắn vừa lúc ở quanh đó, hàng xóm nghe thấy bước nhanh ra đứng mắng: "Lúc trước ta cho mượn chính là một cái búa hoàn chỉnh không chút tổn hại, hắn trả về là bị hỏng! Chẳng lẽ không nên bồi thường tiền sao?"
Hứa Trân không hàm hồ, nói thẳng: "Nếu có người tạo một chiếc thuyền đen, ván gỗ đã cũ cần thay mới, nên liền thay ván gỗ mới, ván gỗ thay hết nguyên chiếc thuyền khác hoàn toàn với cái trước đó. Lúc này, lại đổi tấm ván gỗ cũ vào một chiếc thuyền giống như đúc, hai chiếc thuyền này, đến cùng cái nào mới được xem là cái thuyền đen chân chính?"
Vấn đề này lập tức khiến người xung quanh há hốc mồm, có người nói ván gỗ làm thuyền mới là thuyền đen, bởi vì tấm ván gỗ là chủ thể thuyền đen, cũng có người nói cái liên tục thay ván gỗ mới là thuyền đen.
Hàng xóm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Hai cái... hai cái đều là thuyền đen đi?"
Hứa Trân thật vui mừng, người bình thường chọn một, vị hàng xóm này lại chọn hai cái!
Nàng nhìn hàng xóm, cảm thấy người này quả thật tiền đồ vô lượng. Nàng tán thành nói: "Vậy đổi lại cái búa kia cũng giống vậy. Hàng xóm ngươi nếu đã sửa lại cho ngươi, không phải giống như dùng tấm ván gỗ mới làm lại thành thuyền đen sao, lưỡi búa vẫn là lưỡi búa của ngươi, không có thay đổi, ngươi cũng đừng đòi tiền."
Hứa Trân đem thuyền đen làm ví dụ nói vừa dài lại phức tạp, vị hàng xóm này tuy nghe hiểu, nhưng hoàn toàn không biết phải phản bác từ đâu, hắn đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn răng, từ trong túi lấy ra ba mươi đồng tiền, bỏ trên sạp hàng nói: "Ta cũng có vấn đề! Ngươi nói cho ta, làm sao mới có thể khiến hàng xóm ta bồi thường tiền!"
Hứa Trân nhìn miếng đồng, trước mắt chợt sáng, trước tiên vội đem ba mươi đồng thu vào, bỏ vào túi, người xung quanh hoàn toàn không có dị nghị.
Hàng xóm kia nói: "Ngươi mau nói!"
Hứa Trân ý vị thâm trường nói: "Ngươi muốn hắn bồi thường tiền, vậy còn không đơn giản! Nếu hắn dùng lời ta vừa nói bức ngươi, ngươi liền đem nhà hắn đập phá, nói cho hắn, nhà chấp vá này, vẫn là nhà của ngươi..."
Hàng xóm bừng tỉnh.
Người ban đầu hỏi vấn đề Hứa Trân tức giận trực tiếp mắng người, người xem trò vui xung quanh nghĩ hắn muốn động thủ đập Hứa Trân, mau chóng ngăn cản, không nghĩ tới người kia nghiến răng nghiến lợi móc ra ba mươi đồng, tiếp tục cầu chiêu thức phá giải...
Hứa Trân liền cứ thế thiếu đạo đức lừa không ít tiền bạc, vốn kẻ thu tô tới ngăn cản Hứa Trân bày quán vỉa hè, ai biết sau đó nghe tới say mê, suýt chút nữa liền quên luôn chuyện thu địa tô.
Mọi người không ngờ được, người này thoạt nhìn nghèo túng, còn có bản lãnh thế này.
Có bản lãnh như vậy tại sao không đi làm mưu sĩ, mọi người nghĩ không ra, còn có người đem lời nói Hứa Trân nhớ kỹ, cảm thấy bên trong có thâm ý sâu sắc, thật sự lợi hại.
Sắc trời không còn sớm, người xung quanh nghe xong náo nhiệt, lòng mang rung động, tản ra trở về nhà. Kẻ thu tô cũng phải báo cáo kết quả, nhưng cả buổi chiều bọn họ đều tiêu tốn ở chỗ Hứa Trân, quên thu thuế phú, mấy người này trong cơn tức giận, chụp tội danh cho Hứa Trân, sau đó mượn tội đem tất cả tiền của nàng thu lấy.
Hứa Trân khóc không ra nước mắt.
Lúc này lại có người đến, ngồi xổm trước quầy Hứa Trân, nhìn Hứa Trân nói: "Ta nghe ngươi vừa nói, cái búa bị đứt, sửa lại vẫn là cái búa ban đầu, nếu thiên hạ cũng như thế sửa, có thể biến về thành thiên hạ lúc ban đầu sao?"
Hứa Trân ngồi trên bậc thang cúi đầu xót thương tiền lương của mình, nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh, ống tay áo trang trí cẩm tú lăng la, bên hông đeo bốn, năm cái ngọc bội.
Nữ tử trẻ tuổi thấy Hứa Trân không trả lời, liền hỏi: "Thế nào?"
Hứa Trân sửng sốt một lát nói: "Biến thành thiên hạ ban đầu, là có thể, nhưng biến thành thiên hạ trong ký ức ngươi, có lẽ sẽ khó."
Nữ tử trẻ tuổi kia không biết nghe hiểu hay không hiểu, ngồi xổm trên đất hồi lâu, từ trong ngực lấy ra ba mươi đồng, đặt trên sạp hàng làm phí cố vấn.
Ba mươi đồng này là thành quả nổ lực cả buổi chiều của Hứa Trân, tốt xấu có chút tiền, Hứa Trân rất nhanh vui vẻ lại, đến chạng vạng, khí trời oi bức khiến người đổ mồ hôi.
Hứa Trân nghe xung quanh có người nghị luận chuyện Trường An, nghị luận chuyện Trấn Bắc cùng Ung Châu.
Những người kia nhắc đến Trường An, nói Trường An bị công phá. Hứa Trân liền chăm chú lắng nghe, còn không nghe được bao lâu, nàng nhìn thấy tiểu ăn mày đứng đầu hẻm, một thân hồ y màu trắng hiên ngang anh tư.
Hứa Trân từ rất xa vẫy tay với nàng, thu sạp cùng về nhà, thuận tiện nói chuyện xảy ra hôm nay.
Hứa Trân mắng kẻ thu tô kia vài câu không có đạo đức, địa phương rách nát Giang nam thuế phú cũng rất không đạo đức. Sau đó nàng hỏi: "Nếu ta thật sự bị bắt đi, ngươi định làm gì?"
Tuân Thiên Xuân không chút do dự, cười nói: "Đi tìm tiên sinh."
Hứa Trân trêu chọc: "Có thật không? Ngươi định đi đâu tìm?"
Tuân Thiên Xuân cúi đầu nhìn Hứa Trân, hai người đi ngang qua một gốc cây, cành liễu đã đâm chồi, phất qua mặt Tuân Thiên Xuân, Tuân Thiên Xuân giơ tay đẩy nhẹ, nhìn Hứa Trân, sau một lát, chậm rãi nói: "Tìm người hỏi đường, đến nơi giam giữ tìm tiên sinh."
Hứa Trân nhìn tiểu ăn mày nói thỏa đáng như vậy, hiển nhiên là phương pháp đắn đo suy nghĩ ra.
Nàng không nhịn được cười nói: "Ngươi cũng thật khác mọi người, ta còn tưởng ngươi nói, sau này sẽ không để ta bị tóm nữa."
Tuân Thiên Xuân cười nói: "Ta không phải người hoàn mỹ, không làm được không có sơ hở nào, nhưng sau này... ta sẽ càng trông kỹ tiên sinh hơn."
Hứa Trân gật đầu, tiếp nhận lời tâm tình rất hiện thực này.
Lại qua hai ngày, tháng ngày bình lặng, không có sóng gió lớn gì, Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân tích góp được ít tiền, liền không ra ngoài làm việc, nhưng danh tiếng các nàng đã truyền ra. Một người miệng lưỡi như hoàng, một người võ công cao cường, khiến không ít người bắt đầu chú ý hai người này.
Cũng may lúc đó đã dịch dung.
Sau khi hai người không làm việc nữa, Hứa Trân xé giấy dán ra, không có quá nhiều gánh nặng, lúc rảnh rỗi nàng cùng tiểu ăn mày đi Thanh Long Sơn thư viện bái phỏng sơn trưởng, bị sơn trưởng vội vàng xua đuổi ra ngoài. Ban đêm hai người dằn vặt một hồi, Hứa Trân bị làm một nửa, liền không chịu được muốn ngủ, mơ mơ màng màng, nàng nghĩ đến trong đêm gió tuyết ở Trường An, hai người uống rượu giao bôi.
Nếu không tranh thiên hạ, độc đã giải, không bằng chọn cái thời gian, làm hôn lễ đi...
Hứa Trân nghĩ tới hôn lễ hai người phượng quan khăn quàng vai, nằm lỳ trên giường cười khúc khích, ánh mắt Tuân Thiên Xuân liễm diễm ( sóng sánh), gò má đỏ rực, ở bên cạnh hỏi nàng cười cái gì.
Trong lòng Hứa Trân hơi kích động, đưa tay sờ đầu tiểu ăn mày nói: "Không nói cho ngươi, hôm nào cho ngươi niềm vui bất ngờ."
Tuân Thiên Xuân gật đầu, từ đáy lòng cười nói: "Người Hán thích chơi trò này, lúc ta ở Tây Bắc, gặp được đều là có suy nghĩ gì liền nói thẳng ra."
Hứa Trân suýt chút nữa bật thốt ra chuyện hôn lễ, vừa hé miệng, đột nhiên ý thức được tiểu ăn mày đang khích mình.
Tiểu ăn mày thật là học xấu, khó lòng phòng bị nha.
Hứa Trân tức giận nói: "Dù sao ta chính là thích chơi trò này, nếu ngươi không thích, vậy ngươi đừng dằn vặt ta."
Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.
Chân trời mây hồng đóa đóa, kim quang xuyên thấu qua mây chiếu vào trên người hai người, lúc Hứa Trân ngẩng đầu, nhìn thấy mặt mày Tuân Thiên Xuân bị chiếu cực kỳ hờ hững, cứ như thần tiên trên trời.
"Nghĩ cái gì?" Thần tiên trên trời này bỗng nhiên áp xuống, thấp giọng hỏi Hứa Trân.
Hứa Trân cười nói: "Đang nghĩ, dáng vẻ ngươi xinh đẹp như vậy, ta cùng ngươi ngủ, có phải là kiếm lời rồi không."
Khóe miệng Tuân Thiên Xuân cong lên, cười vui vẻ, nàng nói: "Nếu tiên sinh thích, ta sẽ cố gắng."
Hứa Trân đưa tay sờ vết sẹo khóe mắt nàng, để nàng cúi xuống hôn hai cái, chiêu này đối với Tuân Thiên Xuân mà nói vô cùng được lợi, vốn Tuân Thiên Xuân còn lưu ý kinh hỉ Hứa Trân nói, lúc này trong đầu, cũng chỉ có một chuyện khác.
―――――――――
Tháng ngày của hai người vẫn bình đạm, đáng tiếc ở loạn thế, dù các nàng muốn rời xa phân trnah, thế sự cũng không làm các nàng toại nguyện.
Hừng đông hôm sau, sáng sớm gà trống gáy, chung cổ vang lên, có hai vị cố nhân thân mặc cẩm y mang theo một bình rượu, vài tin tức ở Trường An, đầu đầy ý nghĩ, đến tiểu thổ ốc của Hứa Trân, muốn ôn chuyện.