Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 86: Tháng ngày hoang đường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 86: Tháng ngày hoang đường.

Tuân Thiên Xuân đầy rẫy vết thương nằm trên đất, đương nhiên không thể lấy ra mười lượng bạc. Hứa Trân nói chuyện với nàng, nàng qua hồi lâu mới đáp một tiếng, dường như độc tính còn chưa thanh trừ sạch sẽ, vậy nên cắn răng, khóe miệng chảy ra máu, nhìn vô cùng thê thảm.

Hứa Trân giúp nàng lau.

Tình hình này nhìn không đúng lắm.

Nàng suy nghĩ một chút, vội mở hệ thống khách phục hỏi dò: "Giải dược lần này đắt như vậy, sẽ không phải là giả chứ?"

Hệ thống khách phụ lần này thay đổi thành thanh âm la lỵ có chút hoạt bát, nghĩa chính ngôn từ nói cho Hứa Trân: "Đương nhiên là chính phẩm! Thỉnh túc chủ đừng hoài nghi phẩm thuốc của hệ thống."

Hứa Trân hỏi dò: "Vậy hiện tại là xảy ra chuyện gì?"

Hệ thống khách phục trầm mặc một lát tích hai tiếng, lại giải thích: "Báo cáo túc chủ! Vừa kiểm tra xong, người dùng thuốc bởi vì độc tính trong cơ thể nàng quá mạnh mẽ, đã sớm phá hoại cấu tạo bên trong cơ thể, vậy nên ngoài giải độc, còn thuận tiện giúp chữa trị cơ năng cơ thể, lúc đang tiến hành chữa trị, người này phải chịu đựng đau đớn tách xương và da thịt, vì vậy không thể tỉnh táo."

Hứa Trân chấn kinh: "Bên trong thân thể đều bị phá hỏng? Với lại các ngươi cũng không thể chữa trị mà không đau sao?"

Hệ thống biểu thị: "Thuốc nhận thưởng lúc trước không cách nào trị tận gốc, cũng bởi do dược tính quá mạnh mẽ. Còn chữa trị không đau, hy vọng túc chủ có thể rõ ràng, hệ thống xuất phẩm, nhất định là phải theo đuổi chân thực—"

Hứa Trân đánh gãy hỏi: "Chẳng trách bình dược này mất tám vạn điểm, đây có phải giải dược tốt nhất không?"

Hệ thống bị cắt ngang ngữ khí mệt mỏi: "Thỉnh túc chủ yên tâm, giải dược tám vạn điểm xác thật là thượng phẩm!"

Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Nói xong không có vấn đề gì, liền trực tiếp cắt đứt hệ thống khách phục.

Hóa ra vì đang chữa trị thân thể, hơn nữa chữa trị có vẻ rất đau, cũng không phải cố ý không để ý tới mình.

Hứa Trân vui mừng cười.

Nàng không lại liên miên cằn nhằn, mà yên tĩnh ngồi bên cạnh tiểu ăn mày, làm bạn cùng nàng vượt qua mỗi khoảnh khắc đau đớn này.

Bên ngoài trời dần tối lại.

Hứa Trân có chút mệt rã rời, nàng muốn ngủ, lại sợ mình không có điểm công đức trực tiếp ngủm, liền lén lút đến gần, chạm chạm môi tiểu ăn mày.

Môi tiểu ăn mày vừa ngọt lại mềm.

Hứa Trân nhắm mắt lại, hôn nhiều một chút, đồng thời nói với mình: Ta đây là cứu mạng mình, nếu không hôn nhiều hơn một chút, điểm công đức liền không còn.

Môi hai người chạm vào nhau.

Hứa Trân không có kinh nghiệm gì, đập trúng răng, làm môi bị đau, liền dứt khoát tiếp tục dán vào, nhắm mắt chờ điểm công đức, không lộn xộn.

Nàng nhắm mắt, cho nên nàng không biết, khoảnh khắc khi nàng chạm vào Tuân Thiên Xuân, Tuân Thiên Xuân liền cảnh giác mở mắt nhìn.

Ánh mắt Tuân Thiên Xuân sâu thẳm đen tối, nhìn thấy màn trước mắt, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt uể oải lại vui vẻ của Hứa Trân.

Tuân Thiên Xuân giơ tay lên, muốn sờ gò má gần trong gang tấc của Hứa Trân, tay ở giữa không trung lại dừng chốc lát, rồi thả xuống, chung quy không có chạm vào.

Trong hang núi tia sáng tối tăm, hầu như nhìn không thấy bóng người, cũng không có ai, có thể nhìn thấy thống khổ giãy giụa trong lòng nàng.

Một trận tiếng gió gầm rú thổi vào hang núi, Hứa Trân mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy hình như không có động tĩnh gì, cửa động không có ai đến, tiểu ăn mày lại không tỉnh, ngoài ra, không có gì khác thường, Hứa Trân cảm thấy có lẽ mình nghe lầm.

Nàng tiếp tục canh giữ bên cạnh tiểu ăn mày, lên dây cót tinh thần, phòng ngừa có dã thú hay quái nhân gì chạy vào quấy rối tiểu ăn mày.

Canh giữ đến hơn nửa đêm.

Hứa Trân càng canh càng mệt, cuối cùng mệt không chịu nổi, mê man tựa bên tường, ngồi xếp bằng ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, có ánh mắt xanh lam ở dưới ánh trăng chiếu ra vệt sáng, tiếp đó có người ngồi quỳ trên đất, cúi người xuống, ôm chặt lấy Hứa Trân, ôm rất lâu, rồi đứng dậy, rời khỏi sơn động...

Hứa Trân không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trước mắt đã có ánh sáng, bên tai còn có tiếng gà gáy, cùng với tiếng hô náo nhiệt ở chợ.

Thật giống như trở về thổ ốc ( phòng đất) lúc trước.

Hứa Trân cảm thụ giường cứng dưới thân, cùng với trên người tỏa ra mùi đệm chăn ẩm ướt, nàng hoảng hốt mở mắt—

Thật đúng là thổ ốc.

Tại sao mình, không ở trong sơn động.

Đúng rồi, tiểu ăn mày đâu?

Hứa Trân kéo chăn ngồi dậy tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh nhìn thấy tiểu ăn mày đang ngồi quỳ bên cạnh bàn.

Ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Tuân Thiên Xuân cúi đầu, lộ ra cổ dài trắng nõn, tóc đen theo gò má nàng thẳng tắp hạ xuống, lông mi rũ xuống, trong tay cầm tiểu kiếm Hồng Việt, xoa xoa hoa văn trên vỏ kiếm.

Ánh mặt trời soi sáng, lá trúc dính sương sớm, dưới trời trong xanh, biểu hiện hai người được chiếu rọi dịu dàng nhu hòa.

Hứa Trân kích động không thôi, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh tiểu ăn mày ngồi xuống, nàng nhìn tiểu ăn mày, trên dưới đánh giá hồi lâu, vội cuống cuồng hỏi: "Ngươi, ngươi đã khỏi chưa?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu, ném tiểu kiếm đi, quay đầu nhìn Hứa Trân, viền mắt rất nhanh đỏ lên.

Viền mắt Hứa Trân cũng đỏ, không dám lại nhìn thẳng Tuân Thiên Xuân.

Hai tay nàng nắm lấy một tay Tuân Thiên Xuân, lòng có thiên ngôn vạn ngữ không biết nói thế nào, cuối cùng mắng: "Ngươi nói chuyện a!"

Hai mắt Tuân Thiên Xuân đỏ rực, vành mắt hõm sâu, phía dưới xanh đen một mảnh, không nói câu nào.

Hứa Trân buông tay, đứng dậy đi tìm tiểu kiếm kia, tìm được rồi đứng lên nhét vào tay Tuân Thiên Xuân nói: "Có phải ngươi sợ mình còn chưa khỏe không, ngươi cầm đi, lúc nào đau, liền trực tiếp chém ta một cái."

Tuân Thiên Xuân cúi đầu nhìn tiểu kiếm trong tay, trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng thanh âm khàn khàn nói: "Không cần."

Hứa Trân hỏi: "Chịu nói rồi?"

Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.

Hứa Trân chống khủy tay trên bàn hỏi nàng: "Vừa rồi tại sao không nói chuyện?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Sợ chảy nước mắt."

Hứa Trân không phản ứng lại: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, ngơ ngác nói: "Ta còn tưởng rằng, không còn cơ hội gặp lại tiên sinh." Ánh mắt nàng ám trầm, mang theo một chút bi thương, dường như nghĩ đến chuyện lúc trước.

Hứa Trân rất hiếm khi thấy tiểu ăn mày như vậy, nàng đau lòng không thôi, hỏi: "Ngươi, mấy ngày nay đều làm sao qua được?"

Tuân Thiên Xuân suy nghĩ một chút: "Vẫn luôn nghĩ đến tiên sinh."

Hứa Trân không nhịn được thở dài, chóp mũi chua xót, nàng mắng tiểu ăn mày ngốc, lại ghét bỏ mình cầm giải dược quá chậm, Tuân Thiên Xuân không nói gì, trực tiếp đưa tay vững vàng ôm lấy Hứa Trân, Hứa Trân nghiêng đầu nhìn nàng, Tuân Thiên Xuân mệt mỏi cười: "Cũng may, đều cố gắng vượt qua."

Có thể gặp lại tiên sinh, lúc trước tao ngộ cái gì, đều không sao cả, huống hồ độc này vẫn là a mẫu cho nàng, nàng hẳn nên chịu lấy.

Hứa Trân còn rất nhiều chuyện muốn biết, nhưng không biết hỏi từ đâu, trước tiên nàng nói đến chuyện mình lấy được giải dược, nói mình có pháp bảo.

Tuân Thiên Xuân thành thật nghe. Nàng thông tuệ, biết đổi lấy giải dược, tất nhiên phải trả giá thật lớn, không biết tiên sinh vì mình, đã trả giá thế nào.

Tuân Thiên Xuân ôm chặt Hứa Trân.

Hứa Trân nói xong về mình, lại hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi làm sao đi đến ngọn núi sau thư viện vậy, hơn nữa còn để sơn trưởng biết, là hắn giấu ngươi ở đó sao?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu nói: "Ta cưỡi ngựa, lúc ngã xuống tìm cái sơn động, có lẽ là quá đau, lúc va chạm bị sơn trưởng nghe thấy, hắn đến tìm ta, mang thức ăn cho ta."

Hứa Trân nghe tiểu ăn mày nói đau, lại bắt đầu đau lòng:" Hiện tại ngươi thật sự không còn đau chứ?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu, nàng sợ Hứa Trân không tin, đáp: "Không đau."

Hứa Trân nói: "Aiz, vậy thì tốt."

Hai người dính không ít thời gian, Hứa Trân nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mình làm, đem chuyện Tuân gia nói cho nàng nghe.

Tuân Thiên Xuân lại không chút nào để ý chuyện này: "Tiên sinh làm được là tốt rồi."

Hứa Trân chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Đã làm thỏa đáng, Cổ Bạt Công chúa tự mình hối hận, nhận tội với người trong thiên hạ."

Tuân Thiên Xuân gật đầu.

Hứa Trân hỏi: "Ngươi không hận nàng sao?"

Tuân Thiên Xuân trầm mặc một chút, nói: "Nàng... lúc ở Giang Lăng, cùng ta nói một chút, lúc đó ta có chuẩn bị tâm lý, nhưng những chuyện loạn thất bát tao này, trước đây ta hận những người kia, cũng hận Hoàng Đế, hiện tại không hận."

Hứa Trân tò mò hỏi: "Vậy bây giờ ngươi còn căm hận ai không?"

"Không có." Tuân Thiên Xuân nói, "Ta còn hận một thân độc của mình, nhưng hiện tại tốt rồi. Vì vậy ta chỉ muốn cùng tiên sinh an ổn sinh sống, nếu không phải là loạn thế, ta làm võ tướng, lấy chút khẩu phần lương thực cũng không tệ, đáng tiếc hiện tại quá rối loạn."

Hứa Trân cười nói: "Ngươi đừng quên thiên hạ đại loạn, còn có một phần của ngươi."

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.

Hứa Trân tiến gần đến hôn nàng một cái.

Tuân Thiên Xuân bỗng có chút sốt sắng, nàng nhíu mày, sau một lát hỏi: "Mấy ngày rồi ta chưa rửa mặt, trên mặt sợ là không sạch sẽ."

Hứa Trân còn chưa kịp biểu đạt ý kiến, Tuân Thiên Xuân trực tiếp đi ra ngoài đốn củi nấu nước, đem nước nóng hòa với nước lạnh trong thùng gỗ, lôi kéo Hứa Trân đến, để nàng trước súc miệng rồi tắm rửa.

Hứa Trân được chăm sóc không dám thở mạnh, sau khi cởi y phục tiến vào bồn tắm, nàng cố ý đùa giỡn nói: "Có muốn cùng nhau—"

Còn chưa dứt lời, liền bị Tuân Thiên Xuân đánh gãy.

Tuân Thiên Xuân cúi đầu nhìn thẳng Hứa Trân, cười thấp giọng nói: "Ta cũng muốn cùng tiên sinh tắm, nhưng ngươi ta thân thể đều còn chưa hỏi hẳn, không thích hợp kịch liệt như vậy, hôm khác nhất định thỏa mãn tiên sinh."

Hứa Trân nghe câu cuối, nụ cười trên mặt cứng lại.

Hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc Hứa Trân lên giường nghỉ ngơi, Tuân Thiên Xuân ra ngoài mua cháo hoa cùng màn thầu.

Bánh trắng ở Giang Lăng rẻ, màn thầu tốn không ít tiền.

Hứa Trân vừa húp cháo vừa cảm thán, làm sao mà lưu vong một lần, thức ăn lại còn ngon hơn không ít.

Tiểu ăn mày từ đâu có tiền.

Nàng nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.

Tuân Thiên Xuân nói: "Đem bán tiểu kiếm xanh lam bên người."

Suýt chút nữa Hứa Trân phun cháo ra ngoài: "Cái đó không phải rất quan trọng sao, ta thường xuyên thấy ngươi dùng."

Tuân Thiên Xuân nói: "Trước đây trọng yếu, chúng ta nếu sống ở nơi này, liền không cần kiếm."

Hứa Trân sáng mắt lên: "Chúng ta liền ở đây sao?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu: "Nếu tiên sinh đồng ý."

Hứa Trân cười nói: "Đương nhiên đồng ý, nơi này và Trấn Bắc đều tốt, lúc trước ta còn do dự không ít thời gian, dù sao Trấn Bắc là địa bàn của ngươi, nhưng bên trong ta không quá quen thuộc, nơi này đúng thật có thể gặp không ít người quen."

Sắc mặt Tuân Thiên Xuân càng thêm nhu hòa: "Vậy thì nơi này."

Hứa Trân cười phụ họa.

Hai người quét dọn sạch sẽ tiểu thổ ốc Giang Lăng nay, trực tiếp ở, bắt đầu qua tháng ngày hoang đường của mình.

Tháng ngày hoang đường này trải qua đúng thật có chút hoang đường, Hứa Trân trơ mắt nhìn điểm công đức từ hai, ba điểm một đường thẳng tới một trăm điểm.

Vốn còn muốn làm chút chuyện tốt...

Bây giờ xem ra không cần.

Bên ngoài binh hoang mã loạn, gà chó không yên, thành Trường An một đêm tràn vào ba bên đại quân, cửa mở bên cạnh thái học điện bị một cây đuốc đốt sạch sành sanh, quan chức triều đình dồn dập đứng thành hàng, còn vì Quận chúa vào thành điêu khắc pho tượng thanh đồng.

Triều đình vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng tất cả không còn liên quan đến các nàng.

Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân, hai vị này, một lấy ba vạn đại quân chống lại mười vạn đại quân, cuối cùng còn khiến Lý gia đại quân chủ động triệt binh tiễn biệt thống suất Trường An, còn một vị là Trấn Bắc vương thu phục Hồ quốc, võ công cao cường, thủ hạ dũng tướng vô số.

Hai người thanh danh hiển hách này, sau khi dùng hết tiền bạc trong tay, lúc này phải bắt đầu ưu sầu chuyện kiếm tiền sinh sống.

◍ ――― Hết chương 86 ――― ◍

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv