*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 70: Quân doanh Hồ địa.
Hồ địa Tây Bắc, cảnh nội nơi Trấn Bắc vương ở, có mấy cọc chuyện lạ.
Trong các tiểu quốc khác, nhất định sẽ có trưởng bối tọa trấn, còn thỉnh người tài ba làm mưu sĩ, liên tục bày mưu tính kế, mưu toan chiếm đoạt giang sơn.
Chỉ có Trấn Bắc vương, bên cạnh chỉ có bốn, năm người dũng tướng, còn mưu sĩ, một tên cũng không có. Nàng đánh trận dựa chính là dũng mãnh không muốn sống, nhưng không phải không có đầu óc, tìm chết vô nghĩa, ngược lại am hiểu mưu lược vô cùng nhiều.
Hồ quốc vốn thiếu hụt lương thảo, sau khi vị Trấn Bắc vương đến, trong nháy mắt đã giải quyết vấn đề này, còn cải cách điều chế, mang đến phương pháp làm ruộng cùng binh khí mới, khiến Hồ quốc nhảy một cái trở thành một trong bảy đại cường quốc thời loạn thế.
Người Hồ tuy rằng từng căm hận Trấn Bắc vương, nhưng khi nhìn thấy những lợi ích mà vị Trấn Bắc vương này mang đến, loại tâm tình này dần nhạt đi, trong lúc đó hài đồng cũng rất nhanh bắt đầu truyền lưu ca tụng ca dao về Trấn Bắc vương.
Hồ quốc hỗn loạn, hướng tới thái bình.
Một chuyện khác là, Trấn Bắc vương thân là nữ tử, nhưng dường như thích nữ sắc.
Phần đông người Hồ vốn cũng không biết việc này, cho rằng Trấn Bắc vương vô dục vô cầu.
Sau một ngày nào đó tổ chức quốc yến, có người phát hiện Trấn Bắc vương lại nhìn chằm chằm một vũ nữ phụ họa hồi lâu, không hề dời mắt, ngay cả bánh trắng yêu thích cũng không nếm một cái.
Các thần tử ngồi phía dưới nhất thời chấn kinh rồi, bọn họ theo tầm mắt Trấn Bắc vương nhìn, phát hiện—
Trấn Bắc vương yêu thích lại là...một vũ nữ da trắng éo thon váy trắng?
Nhiều Hồ cơ xinh đẹp đặt trước mặt như vậy, còn có nhiều tráng sĩ dũng mãnh thiện chiến như thế, nhưng Trấn Bắc vương lại coi trọng một vũ nữ dung mạo không đặc sắc?
Không hổ là Trấn Bắc vương!
Thẩm mỹ cũng không giống người khác.
Chúng thần tử người Hồ cảm thán xong, đêm hôm ấy liền đem vũ nữ váy trắng kia đưa vào gian phòng Trấn Bắc vương, chỉ là đi vào không bao lâu, tên vũ nữ này lại run lập cập chảy nước mắt chạy ra.
Sự tình hiển nhiên không thành.
Lần này chúng người Hồ càng thêm mê man.
Rốt cuộc Trấn Bắc vương xảy ra chuyện gì? Đây cũng quá khó đoán rồi.
Lúc mọi người ở đây không nghĩ ra, có tiếng tiểu tướng nói: "Trấn Bắc vương lấy mình làm gương! Không muốn chúng ta học theo cái xấu a!"
Câu nói này nói quá có đạo lý.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, tâm phục khẩu phục, đối với Trấn Bắc vương lại kính ngưỡng tăng thêm một bậc, chuyện đêm hôm đó truyền ra ngoài, việc Trấn Bắc vương yêu thích vũ nữ váy trắng bộ dáng tươi mới ngon miệng hầu như mọi người đều biết.
Từ đó, nơi ở của Trấn Bắc vương trẻ tuổi lãnh diễm, bắt đầu xuất hiện thêm đủ loại nữ tử mặc váy trắng.
―――――――――
Quan khẩu Ung Châu một chiếc xe ngựa gỗ nâu chậm rãi đi qua, Hứa Trân ngồi trong xe, hai tay đặt trên gối, có chút chờ mong lại có chút sốt sắng.
Ăn mày trẻ tuổi vắt chân ngồi bên cửa sổ xe, trong tay tung lấy một quả táo ăn, nàng còn ném cho Hứa Trân một quả nói: "Quả này rất hiếm lạ, nhìn như táo đỏ lại so với táo đỏ ngon hơn, ta ở Giang nam chưa từng thấy, trước đây có phải ngươi từng ở phương bắc không, nhìn thấy quả này chưa?"
Hứa Trân thầm nghĩ: Quả này có thể ngọt như vậy, là dựa vào kỹ thuật trồng trọt khoa học của ta.
Hiện tại mùa đông cũng có thể có táo, xem ra sản nghiệp rau quả ở khu vực Ung Châu này, đã phát triển không tệ.
Đáng tiếc mình làm nhiều như vậy, vạn vạn không nghĩ tới thành quả bị Quận chúa đoạt lấy.
Hứa Trân không lên tiếng, oán hận cắn quả táo.
Ăn mày trẻ tuổi lại cầm trái cây đánh nàng: "Hỏi ngươi, sao ngươi không để ý tới ta?"
Hứa Trân nhớ tới hiện tại mình còn phải dựa vào ăn mày này, không thể làm gì khác hơn cười ha ha nói: "Là ở phương bắc, nhưng không phải nơi này."
Hứa Trân gật đầu, trong lòng lần nữa suy xét tới chuyện chạy trốn.
Địa bàn Ung Châu do Quận chúa quản, nàng không thể trốn ở chỗ này, ít nhất cũng phải đi tới địa phương gần ra khỏi thành, thuận tiện tìm kiếm tiểu ăn mày...
Còn chưa nghĩ xong, ăn mày lại hỏi: "Đã qua ba quốc gia, sao ngươi còn không đi du thuyết, không phải muốn giúp ta kéo liên minh sao, lẽ nào cũng chỉ kéo một chỗ Hồ quốc?
Hứa Trân lập tức hoàn hồn, sợ hết hồn, còn tưởng quan hệ của mình cùng tiểu ăn mày bị phát hiện.
Nàng nhìn ăn mày trẻ tuổi vài lần, cảm thấy ăn mày chỉ là tùy tiện hỏi, liền nói: "Quyết định quốc sự thường đều là ngoại giao, hồ địa tây bắc cương vực bao la, đồng thời có dê bò, có tuấn mã, nơi đó thiếu khuyết chính là thổ nhưỡng không đủ màu mỡ, tất cả những thứ này vừa vặn cùng Giang Nam nơi ngươi đóng quân bổ sung, một khi kết minh thành công, các ngươi chiếm cứ hai cái ngôi sao trên bàn cờ, có thể bắt đầu thu nạp."
Ăn mày trẻ tuổi hai năm qua nghe Hứa Trân nói không ít lời, lần này tóm lại có chút kiên trì, sau khi nghe xong lại hỏi: "Vậy tại sao không lôi kéo những nơi khác, cùng tấn công Trấn Bắc, sau đó chia cắt vùng đất này."
Hứa Trân nghĩ thầm, đương nhiên là vì đám người kia khi còn đọc sách, hầu như đều bị tiểu ăn mày đánh qua, lúc này nào ai có gan đi đánh.
Nàng khụ hai tiếng nói: "Ngươi cách tây bắc quá xa, nếu muốn đánh, chỉ có thể bắt đầu từ Hoài Nam hoặc Sơn Nam, một đường tiến công lên phía bắc, nếu có người từ phía sau lưng giúp ngươi một tay, có thể tiết kiệm không ít khí lực."
Ăn mày trẻ tuổi cố gắng nghe hết, phát hiện mình hoàn toàn không có hứng thú, không dò hỏi thêm, nàng ăn xong quả táo, đem hột ném ra bên ngoài.
Tốc độ xe ngựa dần chậm lại, lại qua chốc lát, phu xe ngoài cửa xe ngựa hô: "Tới trạm dịch."
Hứa Trân vội vã cầm bọc đồ của mình đi xuống xe.
Ngoài xe vẫn là đại địa tắc ngoại(1) cố hữu vô cùng phong tình, tửu quán trà lâu thấp bé cổ xưa đứng ở ven đường, gió tuyết mãnh liệt, mành tướng môn không ngừng bay lên bay xuống.
⌈(1)Tắc ngoại: Phía Bắc bên ngoài Trường Thành, khí hậu chủ yếu khô lạnh.⌋
Tuyết lớn chất đầy lan can lầu hai, cùng với kim cổ(2) và đầu thạch xa(3) trên tường thành, gió bắc thổi qua, xa xôi thổi tới cánh hoa mai, cùng với tiếng sáo Khương ai oán.
⌈(2)Kim cổ: Trống làm bằng kim loại.⌋
⌈(3)Đầu thạch xa: Máy bắn đá.⌋
Rất lâu rồi Hứa Trân không tới, thấy cô thành vẫn khói lửa ngập trời, cát vàng bao phủ, không khỏi quấn chặt khăn quàng trên cổ, nàng đi lên trước hai bước, lập tức có cuồng phong thổi cát đá bay vào mắt nàng.
Ăn mày trẻ tuổi có trùm sa mạn nói: "Đi khách điếm một đêm, ngày mai lại tới Hồ địa."
Hứa Trân gật đầu.
Hai người vòng qua ngõ nhỏ đi tới, Hứa Trân đi ở phía trước, ăn mày đi ở phía sau trông giữ nàng.
Bầu không khí nhất thời vô cùng hòa hợp.
Nhưng không biết, Hứa Trân từ lúc bước xuống xe, đã bị người nhìn chằm chằm.
Có Hồ thương ngồi ở trà lâu uống rượu nhìn thấy Hứa Trân, kích động làm đổ chén trà, hắn vỗ đùi, nói năng lộn xộn, khoa tay với người bên cạnh nói: "Tuyệt phẩm! Tuyệt phẩm!"
Da dẻ trắng nõn, vòng eo tinh tế, cười có lúm đồng tiền một bên. Tuy rằng trên người mặc y phục màu đỏ, nhưng đây không phải loại hình Trấn Bắc vương yêu thích sao!
Y phục không giống, có thể đổi là được! Khẩu vị phù hợp với Trấn Bắc vương như vậy, nếu bỏ qua, sau này đi đâu tìm a!
Không chỉ Hồ thương, nơi này còn mấy người Hồ cải trang nhìn thấy dồn dập nổi lên ý định kiếm tiền.
Hứa Trân không biết chút gì về chuyện này.
Hai chân nàng tiếp tục đá tuyết đọng bước đi, vừa đi vừa cùng oán giận với ăn mày trẻ tuổi địa phương quỷ quái này thật lạnh.
Ăn mày trẻ tuổi cười nhạo: "Là ngươi muốn đến."
Hứa Trân lại hỏi: "Có thể sớm chút đi Hồ quốc không?"
Ăn mày trẻ tuổi hỏi: "Tại sao muốn đi sớm, dường như ngươi rất để bụng nơi đó, nơi đó có người quen cũ của ngươi sao?"
Ăn mày trẻ tuổi thấy Hứa Trân không nói lời nào, cảm thấy có vấn đề, dừng bước lại đang muốn hỏi tiếp.
Nhưng vào lúc này, bốn phía bỗng nhiên lao ra một đám người Hồ tay cầm loan đao, thân mặc áo giáp!
"Giết a!" Tiếng gầm gừ nổi lên bốn phía.
Hứa Trân sợ hết hồn.
Người Hồ? Cảnh nội Ung Châu từ đâu ra người Hồ?
Binh khí va chạm ra đốm lửa xanh, tuyết lớn rơi trên đất rất nhanh biến thành màu đỏ tươi.
Hứa Trân lùi về sau vài bước, không cẩn thận ngồi xuống đất. Đoàn người quá đông, chen chúc giẫm đạp, khiến nàng cùng ăn mày trẻ tuổi tách ra, ăn mày trẻ tuổi kia ban đầu kêu to vài tiếng, nhưng rất nhanh không nghe thấy, mọi âm thanh đều bị tiếng la giết nhấn chìm.
Nhạn bắc gào thét, người qua đường toàn bộ nhanh chóng rời đi.
Hứa Trân ở trên đất bò hai bước, trốn vào bên góc, bốn phía tìm kiếm ăn mày trẻ tuổi.
Nhưng nàng rất vui sướng ý thức được, đây là cơ hội tốt để chạy trốn a. Người Hồ tới đây đánh nhau, hẳn là thủ hạ của tiểu ăn mày, tại sao mình không nhân cơ hội tiến vào trong xe ngựa bọn họ, lén đi đến Hồ quốc?
Nàng bị sự nhanh trí của mình làm cảm động.
Ở trong tiếng kim loại leng keng va chạm, nàng đứng dậy chuẩn bị đi tìm quân doanh người Hồ.
Đáng tiếc còn chưa đi được mấy bước, trước mặt xông tới một Hồ binh, giơ tay dùng một khối vải bố trùm lấy mặt Hứa Trân.
Hứa Trân luống cuống tay chân giãy giụa.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, trên vải bố lại bị động tay chân, bên trên có mùi hương kì lạ, khiến nàng đầu choáng váng, rất nhanh ngất đi.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, không biết đây xem là vận khí tốt hay là vận khí kém.
Hứa Trân không dám kết luận.
Nói đến chuyện đáng mừng duy nhất, có lẽ chính là, lần này rốt cuộc không bị dùng gậy gõ cho bất tỉnh.
Đầy đất là vết chân hỗn loạn, tiếng la tiếng chém giết không ngừng, qua nửa khắc, hết thảy mới tiêu tan, tuyết đọng trên đất bị san bằng, có người nằm trong vũng máu, gian nan thở hổn hển. Ăn mày trẻ tuổi từ trong ngõ hẽm chạy đến, phát hiện không thấy Hứa Trân đâu, tức giận chửi ầm lên.
Bông tuyết lớn rơi khắp thành môn, một chiếc xe ngựa nhanh chóng rong ruổi chạy về tây bắc hướng Hồ quốc mà đi.
Chiếc xe ngựa này không tính vững vàng, nghiêng trái nghiêng phải, một đường thẳng tắp đi tới thành trì trung tâm của Hồ quốc, bao tải trong xe ngựa bị mang ra, giao cho một vị nữ tử trung niên.
Vị nữ tử trung niên kia mở miệng bao tải ra quan sát, nhất thời mừng tít mắt, từ trong lồng ngực móc tiền ra giao cho người mang hàng tới.
Người trong bao tải qua tay nhiều nhiều, bị thay đổi y phục, tô son phấn, cuối cùng bị đưa vào trong trướng Trấn Bắc vương.
Đỉnh trắng dựng trướng được buộc trên đất trống biên cảnh Hồ Hán, từng lá từng lá cờ liên tục lay động. Trong trướng tạm thời không có ai, nơi này chỉ là một trong những nơi Trấn Bắc vương ở, phần lớn thời gian, nàng vẫn ở trong thành.
Cái người dâng lễ bỏ một tờ giấy trong bao tải, rồi buộc chặt nút thắt lại, cùng người xung quanh chào hỏi, sau đó chuyển vào trong quân trướng.
Xung quanh có người nhỏ giọng nói với người kia: "Trấn Bắc vương không có đây."
"Ta biết." Người kia cũng nhỏ giọng, "Trước đưa vào, dù sao cách ba ngày Trấn Bắc vương chắc chắn đến đây một lần."
Người hỏi kinh ngạc: "Vậy người kia nên làm sao?"
"Mặc kệ." Người kia nói, "Chỉ là người Hán mua làm niềm vui cho Trấn Bắc vương thôi."
Hai người nhỏ giọng cười.
Kỳ thật Hứa Trân đã tỉnh được một lúc.
Nàng nghe hai người này nói chuyện, tức muốn thổ huyết.
Còn là người sao, lại muốn bỏ đói mình ba ngày.
Nàng muốn kháng nghị, nhưng người này đem vải nhét vào miệng nàng, tay chân bị trói, nàng phí rất lớn khí lực chỉ có thể phát sinh chút động tĩnh.
Hứa Trân không muốn động nhiều, trong lòng mắng hai câu, cũng mặc kệ.
Hơn nữa Trấn Bắc vương, vậy không phải là tiểu ăn mày sao, bị mang đi nửa ngày, đám người kia là mang mình tới gặp tiểu ăn mày. Nếu như đám người kia cùng mình hảo hảo tán gẫu, nàng nhất định đồng ý tự đi đến, còn cần dùng bao tải buộc lại làm gì.
Người trẻ tuổi bây giờ a, chính là đem sự tình làm cho phức tạp.
Hứa Trân bị ném vào trong trướng bồng, trong trướng mấy ngày nay không có ai, vậy nên cũng không có than lửa, lạnh vô cùng. Người kia còn ném Hứa Trân trên mặt đất, cách đất cát sa mạc chỉ một tầng vải bố hơi lạnh không ngừng không ngừng bốc lên.
Hứa Trân cảm thấy mình tay lạnh chân lạnh, khó thể chịu đựng, mấu chốt nhất chính là không biết lúc nào tiểu ăn mày mới đến.
Sẽ không phải qua ba ngày mới tới đi...
Ai nha, lạc quan chút, hẳn sẽ không.
Nàng tự mình an ủi, bình tĩnh nằm trên đất, nghĩ tới rất nhiều chuyện lạc quan.
Nàng nghĩ tới mình và tiểu ăn mày gặp lại sẽ nói cái gì, có lẽ trước tiên là ôn chuyện, sau đó chúc mừng tiểu ăn mày tròn mười tám tuổi đi.
Hứa Trân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không còn lạnh như vậy nữa, nhưng có chút mệt.
Nàng ngủ một giấc.
Khi tỉnh lại tiểu ăn mày còn chưa tới, tay chân Hứa Trân cứng ngắc, so với trước càng lạnh hơn, cảm thấy chuyện ngàn dặm tìm tiểu ăn mày, thật sự so với vụng trộm sinh sống ở nhân gian còn cực khổ hơn.
Sau đó không biết qua bao lâu, rốt cuộc có người bước vào trong lều vải.
Tiếng bước chân chầm chậm từ xa tới gần, từ bên người Hứa Trân xẹt qua, ánh sáng xuyên thấu qua bao tải chiếu xuống mơ hồ trong suốt, nàng dường như nhìn thấy tiểu ăn mày.
Bên cạnh còn đi theo một người, đang khuyên bảo.
"...Chủ thượng a, hiện nay thiên hạ đại loạn, mệnh cứng chính là Doanh gia, Chủ thượng người cập kê đã lâu, không có thân thích, dù sao cũng nên lưu lại con nối dõi."
Tuân Thiên Xuân trầm mặc không nói, ngồi xếp bằng bên bàn trà.
Người kia tiếp tục: "Hai năm qua Chủ thượng quân công trác việt, nhưng xung quanh đã có người dùng thủ đoạn thông gia, lẫn nhau leo lên, nếu chúng ta không hành động, Hồ địa sẽ trở thành nơi người người mơ ước."
Tuân Thiên Xuân trầm mặc một lát nói: "Đi ra ngoài."
Người kia muốn nói lại thôi, thấy Tuân Thiên Xuân không nghe, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, bước nhanh ra ngoài.
Lúc sắp đi tới cửa, nàng bị đồ vật trên đất làm vấp ngã, té lộn mèo một cái.
"Đây là cái gì!" Người kia ở tại chỗ kêu to.
Bên ngoài có mấy nô phó chạy lạch bạch vào, liếc nhìn trên đất, rất nhanh quỳ dưới đất không dám lên tiếng.
Hứa Trân nghe được động tĩnh lớn như vậy, biết thời cơ của mình tới rồi! Tuy nàng không có cách nào nói chuyện, nhưng nàng có thể ở bên trong bao tải tạo động tĩnh! Nàng dùng sức lay động hai lần, cũng tận lực hừ lớn, hấp dẫn sự chú ý của Tuân Thiên Xuân.
Kết quả không như kỳ vọng.
Bị đông cứng nhiều ngày như vậy, dẫn tới nàng đau họng nghẹt mũi, căn bản không phát ra được âm thanh, chỉ ở tại chỗ nhúc nhích mấy lần, cuối cùng thành công đem tờ giấy run rơi ra ngoài.
Chính là tờ giấy người lúc trước mang nàng tới, nhét vào bao tải.
Người nói chuyện kia tới gần, đưa tay nhặt tờ giấy xem, vội vã đứng lên chạy tới trước mặt Tuân Thiên Xuân, nói: "Hóa ra là bọn Liệt Nô! Đưa người này, muốn đổi một tấn lương thảo qua mùa đông! Nếu bọn họ có thể mang người vào quân trướng, này đồng thời cũng là cảnh cáo chúng ta! Chứng minh bọn họ không cần tốn sức cũng tiếp cận được ngươi!"
Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.
Người kia hỏi: "Chủ thượng, nên làm gì?"
Có nô phó tới châm nến, nhóm lửa than.
Tuân Thiên Xuân ngồi trên giường nhỏ, áo khoác màu đen còn chưa cởi ra, khuôn mặt nàng âm trầm, con ngươi xanh đen.
Phó dịch cùng người bên cạnh không dám nói chuyện.
Qua một lát, Tuân Thiên Xuân nói: "Ném ra ngoài."
Người kia ngẩn người nói: "Chủ thượng, ta hỏi chính là bọn Liệt Nô..."
Tuân Thiên Xuân lặp lại: "Ném ra ngoài."
Nến tàn trong gió chập chờn liên tục.
Hứa Trân nghe tức choáng váng, nàng nằm trên đất, dùng sức đạp bao tải, hận không thể nhào tới cắn tiểu ăn mày hả giận.
Thanh âm yếu ớt từ trong bao tải truyền tới.
Tuân Thiên Xuân nghe thấy, trong lòng đột nhiên nóng lên, nàng giương mắt nhìn về phía bao tải, cảm thấy có cái gì đó dị thường từ trong lòng tràn ra.
Nàng đứng lên, muốn đi xem một chút.
Nhưng lúc này cả người lại đau đớn một trận.
Nàng không tự chủ mà bóp nát chặn giấy bằng đá trong tay, ngột ngạt một hồi, ngồi xuống, đem đá vụn ném trên đất, đưa tay che trán.
Mọi người trong lều nhìn thấy Trấn Bắc vương phát bệnh, sợ bị lửa giận liên lụy, dồn dập bước nhanh lui khỏi trướng bồng, thuận tiện đem bao tải Hứa Trân kéo ra ngoài.
Trời tuyết mênh mông, Hứa Trân bị kéo trên đường hồi lâu, phía dưới bao tải ướt nhẹp, hơi lạnh tràn ngập toàn bộ bao tải. Tay chân nàng lạnh, tâm cũng lạnh, bụng còn đói. Thật vất vả mới dừng kéo, miệng bao tải cũng được mở ra.
Một nữ nô phó sẹo nửa bên mặt nhìn Hứa Trân, hồi lâu sau thanh âm thô nói: "Sau này ở quân doanh làm việc, hiểu chưa?"
Hứa Trân môi run rẩy, khoa tay hai cái, trước xin cơm ăn.
Nữ nô phó kia tâm địa không xấu, lục trong túi lấy ra nửa cái bánh bao cho nàng, đồng thời nói: "Xung quanh quân doanh, đều là tuyết lang mãnh thú, nếu không muốn chết, thì đừng chạy lung tung."
Hứa Trân gật đầu.
Nàng tức thì tức, nhưng vẫn muốn gặp tiểu ăn mày, quân doanh nếu là địa bàn của tiểu ăn mày, vậy nàng ở lại, sớm muộn cũng nhìn thấy.
Nghĩ như vậy, mấy ngày đói bụng, cùng với cảm mạo nghẹt mũi, dường như cũng không xem là chuyện gian nan thống khổ gì.