*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 66: Trường An đại loạn, Thiên tử bị kìm kẹp, Sủng phi đoạt vị.
"Hoàng đế bị sủng phi đoạt vị?" Hứa Trân thoáng kinh ngạc.
Nữ tướng lĩnh gật đầu, chờ tâm tình khôi phục thì nói hai chuyện, một là viện quân Trường An không nhất định đến, còn một việc chính là, thiên hạ đại loạn, tuy còn chưa truyền tới tai bách tính cùng người Hồ, nhưng khẳng định không còn bao lâu.
Nếu người Hồ biết chuyện, có thể nhân cơ hội này làm lớn chuyện, đến lúc đó nơi này của bọn họ tình thế sẽ càng thêm nguy hiểm.
Chuyện sủng phi đè ép Thiên tử xác thật ngoài dự liệu của Hứa Trân, một năm này nàng chậm rãi bố cục, đem chuyện mình nhớ được lăn qua lộn lại nghĩ rất nhiều lần, nhưng vạn vạn không nghĩ đến còn có chuyện như vậy xảy ra.
Chờ nữ tướng lĩnh rời đi, Hứa Trân tựa bên giường, nhớ lại kịch tình, cẩn thận suy tư nữ chủ mười lần trọng sinh, cuối cùng từ lần nào trọng sinh xảy ra nội dung có liên quan.
Không biết là lần thứ mấy trọng sinh, lúc đó nữ chủ còn chưa ý thức được làm sao thuần phục đại phản phái, vì tạo nên uy vọng, ngoại trừ ngăn cản nạn lụt trước kia, còn lục tục làm không ít chuyện, nhưng mà hiệu quả rất ít.
Sau đó sủng phi trên mị triều cương, dưới loạn triều chính, nữ chủ loạn trong giặc ngoài, một bên là quốc gia nội loạn, một bên là biên quan có đại phản phái nhìn chằm chằm, nữ chủ dứt khoát liên thủ cùng sủng phi, muốn đánh bại Tuân Thiên Xuân.
Đương nhiên cuối cùng cũng không thể thành công, nữ chủ lại lang bạt kỳ hồ không lâu thì lại trọng sinh, còn sủng phi thế nào, trong sách không nói nhiều lời.
Những chuyện này ở trong sách nói sơ lược, Hứa Trân xem sách đã lâu, không nhớ rõ cũng khó tránh khỏi.
Hiện tại sủng phi thế này, khiến Hứa Trân không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ nữ chủ đã trọng sinh?
Không nên a.
Nếu đã trọng sinh, tại sao không đến ám sát tiểu ăn mày, bây giờ tiểu ăn mày cũng không phải đại phản phái gì, chỉ là một người bình thường thôi.
Nàng nghĩ tới điểm này, xoay người hỏi tiểu ăn mày: "Gần đây có người lạ nào tới tìm ngươi không?"
Tuân Thiên Xuân suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Không."
"Ai." Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."
Tuân Thiên Xuân đi tới bên cạnh nàng.
Hứa Trân thì lại lo lắng những chuyện khác: "Ngươi nói những đệ tử Trường An kia sẽ như thế nào? Bọn họ vừa đứng vững gót chân, chưa kịp triển khai hoài bão, liền gặp chuyện như vậy."
Tuân Thiên Xuân nói: "Sẽ không có chuyện gì."
Hứa Trân chuyển đề tài, cười ha ha nói: "Thật ra ta đã sớm dự liệu được ngày này, nhưng cố ý đem đám người kia dẫn tới Trường An, thuận tiện sau này tạo thế, ngươi nói xem, có phải ta có chút xấu xa không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh làm, đương nhiên đều là tốt."
Hứa Trân nói: "Ta làm chuyện xấu rất nhiều. Hiện tại Trường An đại loạn, thảo nguyên hẳn không thể đánh, nhưng thủ ở đây cũng tốt rồi, ngươi cảm thấy hiện tại nên làm thế nào?"
Tuân Thiên Xuân cởi nhung trang ( quân phục), đổi thường phục, bao sam màu trắng vải gai phân tán trải một bên giường.
Nàng tựa bên người Hứa Trân nói: "Dĩ dật đãi lao(1)."
⌈(1) Dĩ dật đãi lao: Lấy nhàn rỗi đối phó với nhọc nhằn.⌋
Hứa Trân nghe xong đánh giá: "Xác thật nên như vậy, chỉ là ta thấy làm như vậy quá chậm."
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh muốn như thế nào?"
Hứa Trân nói: "Không cần phiền toái như vậy, trước tiên có thể từ bộ lạc nhỏ thu hồi, người Hồ ở Hắc thủy thành bây giờ đường quan rộng mở, tiểu tộc xung quanh chắc chắn trong lòng bất mãn, nếu có thể ở đây nắm lấy cơ hội, liền có thể thu phục người Hồ."
Tuân Thiên Xuân nói: "Nghe tiên sinh."
Hứa Trân hỏi: "Ngươi có cảm thấy ta quá dông dài hay không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Sẽ không, tiên sinh nói, đều rất có đạo lý."
Hứa Trân cười, một tay chống trên giường, đỡ lấy thân thể mình, tiến gần tới trước mặt Tuân Thiên Xuân, ôm chầm cổ nàng hôn một cái. Hôn trên gương mặt tiểu ăn mày, Hứa Trân hôn xong vẫn cảm thấy thẹn thùng, thoái lui một chút, lại rất nhanh bị Tuân Thiên Xuân kéo lại, ép bên tường hôn.
Hai người còn chưa tới bước cuối cùng, ở phương diện thân thiết, Hứa Trân không chủ động lắm, thỉnh thoảng hôn Tuân Thiên Xuân một cái, trêu chọc một hồi, rồi bỏ chạy.
Một năm qua Tuân Thiên Xuân âm thầm tổng kết kinh nghiệm, xem như học được không ít, biết làm sao nắm lấy thời cơ phát động tiến công, đồng thời cũng thành công đạt được không ít thứ. Nàng thật sự vui mừng không cách nào nhịn được.
Hận không thể đem tiên sinh hòa vào máu thịt, chỉ cần Hứa Trân cho nàng chút ngon ngọt, nàng liền đồng ý vì thế trả bất cứ giá nào.
Nàng vuốt ve thân thể Hứa Trân, cảm thấy mình như trúng độc, không phải thế thì sao mê luyến một người đến mức độ này.
Hứa Trân từ sớm quân lính tan rã co quắp ở trên giường, đưa tay che khuất tầm mắt, chỉ còn khí lực thở hổn hển, Tuân Thiên Xuân hơi nhíu mày thở dốc, nàng thần trí tỉnh táo, rất rõ ràng mình muốn cái gì, từ trên xuống dưới sờ mó.
Nàng biết không thể lại tiếp tục, nhưng vẫn muốn thử một chút, quả nhiên rất nhanh bị Hứa Trân ngăn cản.
Hứa Trân nói: "Chờ, chờ một chút."
Tuân Thiên Xuân dừng lại động tác.
Hứa Trân không có khí lực đẩy nàng ra, dùng hết sức ngăn lại, nàng nghiêng người nằm sang bên, kéo Tuân Thiên Xuân xuống lại dùng sức hôn một cái, như để phát tiết.
Cuối cùng thấp giọng hỏi: "Ngươi nói cho ta, rốt cuộc thân thể có đau hay không?"
Tuân Thiên Xuân đang muốn nói không đau.
Hứa Trân nói: "Nói thật."
Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng, nói: "Đau."
Hứa Trân đau lòng nói không nên lời, trong lòng nàng thở dài, cầm lấy tay Tuân Thiên Xuân càng dùng thêm sức, sau hồi lâu, nàng mím môi nói: "Đợi ta thêm một thời gian, chờ ngươi không đau, ta liền... cái gì cái kia."
Nàng nói uyển chuyển.
Tuân Thiên Xuân nghe hiểu, tiên sinh là muốn cùng mình triệt để giao hòa. Nàng nên hài lòng, nhưng giờ khắc này chẳng biết vì sao, lại vui vẻ không nổi, cuối cùng chỉ có thể hỏi Hứa Trân: "Tại sao?"
Hứa Trân đối diện tầm mắt nàng, nhìn con ngươi lam u sâu thẳm của nàng, giải thích: "Bởi vì ta, không muốn mạo hiểm."
Nàng không làm vi phạm thiết định trong sách.
Chất độc này nếu quan hệ càng thân cận, sẽ càng đau, cuối cùng dẫn tới mất lý trí, nàng không dám, không dám để quan hệ hai người càng gần hơn một bước.
Khoảng cách hiện tại, dưới cái nhìn của nàng, đã là cực hạn.
Cũng may thời loạn lạc đến, thiên hạ thương sinh ( muôn dân) chịu khổ, nàng sẽ nhanh có thể tích góp đủ công đức.
Chiến báo biên quan tiếp tục truyền tống tới Trường An, tin tức của Trường An cũng không ngừng gửi tới Hắc thủy.
Trung thần lấy thân yếu ớt khởi binh, thảo phạt sủng phi, sát hại dị kỷ ( phe đối lập), tiêu diệt loạn thần, nhưng chung quy kém một bước, không thể đẩy đổ sủng phi.
Bên cạnh sủng phi có đông đảo mưu sĩ, hơn nữa kèm giữ Thánh thượng, trên danh nghĩa là bên đúng đắn, người bình thường căn bản không cách nào gây khó dễ nàng.
Toàn thành Trường An, triệt để thuộc về sủng phi.
Dưới sự khống chế của sủng phi, dân chúng Trường An vẫn còn không rõ nguyên do, cảm thấy an nhàn như vậy cũng tốt, Trường An hồng diễm, lần nữa mê muội trong tầm hoan tác nhạc.
Cát vàng bắc đi ba ngàn dặm, Ung Châu đại địa mênh mông đã từng căng thẳng khó sống qua ngày, hiện tại ngược lại lộ ra dị thường bình tĩnh, các nơi đều khởi binh tạo phản, muốn từ bên trong mò được lợi ích.
Chỉ có vùng thổ địa này, không giống nhau. Mặc kệ là người đọc sách hay là nông gia, mọi người đều cầm cuốc làm ruộng.
Xa xa nhìn tới, vô cùng vô tận màu xanh lục liên tục cuộn sóng, ruộng lúa chưa chín muồi yên tĩnh xa xưa, nương theo tiếng gió truyền tới mùi thơm ngát.
Đồng dạng truyền tới tiếng người cao giọng nói, càng tới gần trà lâu ở cửa thành, tiếng nói càng rõ ràng.
"...Hiện tại Thiên tử nguy nan, là lúc nguy ngập mất còn. Chúng ta thân là một bồi thổ ( một nắm đất) dưới chân Thiên tử, sao có thể trơ mắt nhìn Thiên tử bị hiệp trì(2)!"
⌈(2)Hiệp trì: Cậy thế bắt buộc người phải theo mình.⌋
Có người đứng ở tầng hai trà lâu cao giọng nói, "Ngày hôm trước tình cờ ta gặp được Hứa quan lệnh, nàng nói với ta lời này, thỉnh chư vị nghe rõ!"
Khách uống trà cùng người qua đường bốn phía dồn dập ngừng động tác trong tay, nhìn người này, chăm chú lắng nghe.
Người kia khẩu khí thâm trầm, phấn khởi nói: "Thiên hạ hưng vong! Thất phu hữu trách(3)!"
⌈(3)Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: Đất nước hưng vong, mỗi cá nhân đều phải có trách nhiệm.⌋
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm vang vọng tiểu thành Bình Lương, từng trận khuếch ra, bốn phía không có tiếng người nói.
Người kia kích động tiếp tục nói: "Hứa quan lệnh để chúng ta làm ruộng, chúng ta liền nỗ lực làm ruộng! Vì các tướng sĩ Thủy Điểu doanh làm ruộng, nổ lực làm tốt, binh mã vị động, lương thảo tiên hành(4)!"
⌈(4)Binh mã vị động, lương thảo tiên hành: Binh mã chưa động, lương thực đi trước. Ý chỉ sự chuẩn bị chu đáo.⌋
Tám chữ cuối cùng vừa ra, mọi người cảm nhận được xúc động đoàn kết trước nay chưa từng có, dồn dập vỗ tay: "Nói thật hay!"
Xung quanh bắt đầu nghị luận.
Có người tán dương: "Hứa quan lệnh không hổ làm quan, một lòng hướng về Thánh thượng, so với những tên tạo phản khởi nghĩa tốt hơn nhiều!"
"Xác thật như vậy!" Người qua đường tán thành, "Nếu thảo phạt Trường An thiếu hụt binh lực, nhất định phải tính luôn trên đầu ta."
"Còn có ta, còn có ta!"
Trong thành Bình Lương lòng người phấn chấn, mọi người đều thề vì Hứa Trân thảo phạt sủng phi mà ra một phần sức lực.
Mà đám người kia nhận định người dẫn đầu, chỉ có Hứa Trân.
Hứa Trân được vô số người ký thác hy vọng, giờ khắc này còn đứng trong doanh Hắc thủy quân, cùng mấy người truyền thụ chuyện chuẩn bị tốt lương thảo.
Sau khi nói xong ở bốn phía lắc lư một vòng, cùng mấy vị mưu sĩ chào hỏi vấn an, đi tới ruộng đồng nhìn tình huống một chút, lúc này mới về trong trướng.
Tuân Thiên Xuân ra ngoài đánh trận còn chưa trở về. Lần này nàng đi ra ngoài có lẽ mất không ít thời gian, Hắc thủy cùng trú địa lâm thời giằng co quá lâu, tuy nói theo đạo lý nên dĩ dật đãi lao, nhưng Tướng quân cùng nữ tướng lĩnh Thủy Điểu doanh, đều như Hứa Trân, không kịp chờ đợi.
Thừa dịp này, Hứa Trân ở trên giấy thôi diễn binh pháp, nàng từ hiện đại mà tới, luận trí tuệ cùng kinh nghiệm chiến tranh, khẳng định không sánh bằng những tướng sĩ cổ đại, chỉ có thể nhiều thôi diễn thêm vài bước, ý đồ tăng cao tỷ lệ thành công.
Thôi diễn ra binh pháp liền giao cho nữ tướng lĩnh.
Lại qua mấy ngày, ngốc cô tử đưa chiến báo tới cho nàng.
Ngốc cô tử bây giờ là một dũng tướng dưới trướng Tuân Thiên Xuân, quanh năm mang theo mặt nạ, không nhìn rõ khuôn mặt.
Hứa Trân nhìn thấy vải bố qua quýt quấn che phủ, trong đầu nhớ tới nhân vật này, thì ra ngốc cô tử cũng là tiểu phản phái, cũng như tiểu ăn mày, vì mối thù phụ mẫu mà không tiếc tất cả.
Lúc ngốc cô tử cầm thư tới, Hứa Trân rất có hứng thú hỏi: "Ngươi còn biết võ công, ra chiến trường vì tìm a mẫu sao?"
Ngốc cô tử đưa thư, gật đầu.
Hứa Trân hỏi: "Tìm được không?"
Ngốc cô tử lắc đầu.
Hứa Trân hỏi: "Sao ngươi giống như vị kia của nhà ta thế, đều không biết nói chuyện."
Ngốc cô tử mở miệng, phát sinh âm thanh khàn khàn.
Hứa Trân thở dài nói: "Aiz ngươi trở về đi thôi, đúng rồi nhớ giúp ta chăm sóc tốt tiểu ăn mày nhà ta, đừng để cho nàng bị thương."
Ngốc cô tử gật đầu, xoay người khập khiễng rời đi.
Hứa Trân nhìn thân ảnh kia, lại nghĩ tới thế lực của tiểu ăn mày ở Trường An, dần ý thức được, cánh chim của tiểu ăn mày đã đầy đặn, nếu nổi một cơn gió, liền có thể bay.
Trận gió này nên từ đâu tới?
Trong lòng Hứa Trân mơ hồ ý thức được điều gì, nhưng nàng không nghĩ sâu hơn, trước mở tin chiến báo ra kiểm tra.
Những tin này không ít cái là từ chỗ các đệ tử đưa tới, có viết từ nửa năm trước, phía trên là cảm tạ Hứa Trân áp đề, cũng có ghi sự tình gần đây, trong đó bao gồm Cát Hỉ Nhi, còn có Lý Tam Lang.
Thư của Cát Hỉ Nhi nội dung không nhiều, đôi câu vài lời viết: "Hứa Trân ngô sư, hiện nay Trường An hai mặt thù địch, năng lực ta có hạn, chỉ có thể lùi bảo vệ khu vực Lĩnh Nam. Mong tiên sinh bảo trọng."
Hứa Trân nghĩ tới, trong truyện Cát Hỉ Nhi trở thành phản phái số hai, nhưng không phải từ Lĩnh Nam phát tài a.
Mọi thứ quả thật vẫn theo quỹ đạo lúc trước, vững vàng vận hành.
Lý Tam Lang đưa tới tin viết tương đối dài, bên trong nói hắn cùng tổ phụ chiếm cứ Hoài Nam, muốn cứu Hoàng đế ra, nhưng binh lực không đủ, lương thảo không đủ, chỉ có thể tạm thời nuôi quân súc lực, chờ đợi thời cơ. Vậy nên cũng muốn hỏi Hứa Trân, nên làm thế nào cho phải.
Hứa Trân hồi âm viết: "Chờ, lương thảo ta có, ngươi mượn binh lực cho ta là được."
Phía sau còn có mấy phong thư, Hứa Trân mở ra, quả nhiên tất cả đều liên quan tới đại sự Trường An. Nàng lần lượt hồi âm từng cái.
Thật vất vả viết xong, tiểu ăn mày cũng đánh xong chiến dịch, từ chiến trường trở về.
Lúc Tuân Thiên Xuân kéo trướng bồng lên, lửa chiến tranh cách mười vạn tám ngàn dặm oanh nổ, cuồn cuộn bụi mù dấy lên mây xám, bốn phương tám hướng bay tung tóe, dường như muốn chui vào trong trướng.
Hứa Trân vội vàng nói: "Mau mau kéo mành lên."
Tuân Thiên Xuân bước chân nhanh hơn một chút, mang theo hai thùng nước bước vào trong trướng, xoay người đem mành che chặt chẽ không còn khe hở.
Ồn ào bên ngoài bị ngăn cách, chỉ còn một mảnh ấm áp trong trướng.
Hứa Trân đã thay đổi một thân y phục nhẹ nhàng.
Trên người Tuân Thiên Xuân dính đầy bụi đất cùng huyết khí, đứng ở cửa nhìn Hứa Trân, không đi tới, trực tiếp cởi nửa bên y phục, bắt đầu lau người.
Hứa Trân nhìn nàng như vậy, cảm thấy kỳ quái: "Ngày thường ngươi không phải đều đi vào lau sao, hôm nay làm sao đứng ở cửa?"
Sắc mặt Tuân Thiên Xuân không biến hóa bao nhiêu, chỉ mơ hồ có chút không vui.
Hứa Trân lại hỏi: "Có phải ngươi không vui?"
Tuân Thiên Xuân trầm mặc, vẫn không nói lời nào.
Hứa Trân uy hiếp nói: "Nếu ngươi không nói, buổi tối ta liền ngủ trên sàn nhà."
Tuân Thiên Xuân dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, hơi nhíu mày, rồi mới lên tiếng: "Tiên sinh, mấy ngày trước ghét bỏ ta chạm vào ngươi."
Hóa ra là việc này.
Hứa Trân liền nở nụ cười: "Vậy cũng đâu phải ta ghét bỏ ngươi."
Tuân Thiên Xuân rũ mắt, tiếp tục lau chùi cánh tay.
Hứa Trân giải thích: "Không phải ta sợ ngươi đau sao?!" Nhìn nàng nói ra ung dung, trong lòng lại không dễ chịu, vội vàng ngoắc ngoắc tay, để Tuân Thiên Xuân đi tới, thấy Tuân Thiên Xuân không qua, đành tự mình đi, ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng nói với Tuân Thiên Xuân: "Mấy ngày nay, nhớ ngươi nhớ tới chết đi sống lại."
Tuân Thiên Xuân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, hoa đào trong mắt tỏa ra xuân quang, rất nhanh lại ép xuống, trong mắt nàng vui vẻ, ngữ khí bình thản đáp một tiếng.
Hứa Trân hỏi: "Ngươi còn không vui sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Vui vẻ."
Hứa Trân nói: "Vậy ngươi cười một cái cho ta xem."
Tuân Thiên Xuân không cười.
Mặc kệ Hứa Trân trêu nàng thế nào, Tuân Thiên Xuân đều ngồi yên ổn trên ghế đẩu, không chịu cười.
Hứa Trân đành cùng nàng nói chuyện thiên hạ phân chia hiện nay.
"Ngươi cũng biết chuyện năm xưa thiên hạ ba phần?" Hứa Trân nói, "Sủng phi giữ Thiên tử lệnh chư hầu, học chính là Tào Tháo, bây giờ nàng ở trên đạo nghĩa chiếm cứ địa vị ưu việt, mặc kệ làm gì, nói gì, chỉ cần tay nàng nắm giữ Thánh thượng, vậy thì làm gì cũng đúng."
Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.
Hứa Trân lại phân tích nói: "Năm xưa lão trượng nhân ( cha vợ) Hán Hiến Đế(5) là Đổng Thừa(6), vì lật đổ Tào Tháo, giả làm y đái ( dải áo dây lưng) chiếu, đem một phong chiếu thư không biết hư thực giấu trong vạt áo, nói mình là phụng ý chỉ Hán Hiến Đế, mới có danh nghĩa tiến công Lạc Dương, chiêu không ít binh mã cùng tấn công Tào Tháo."
Tuân Thiên Xuân đem vải bố lau người bỏ vào trong thùng nước, nghiêm túc suy nghĩ một lúc hỏi: "Tiên sinh cũng muốn dùng phương pháp này?"
Hứa Trân cười nói: "Cũng không nhất định phải là y đái chiếu."
Tuân Thiên Xuân đem nửa bên y phục kéo lên, chờ Hứa Trân nói tiếp.
Hứa Trân nói: "Tuy hiện tại bách gia đua tiếng, nhưng vẫn là Nho sinh chiếm thượng phong, vậy nên nhất định phải sư xuất hữu danh(7). Danh không chính tất ngôn không thuận, đối với bách tính bình thường, có thể dùng lý do "Sủng phi họa loạn Trường An", nhưng đối mặt người trong thiên hạ, thì càng phải có thuyết pháp tốt hơn."
⌈(7)Sư xuất hữu danh: có lí do chính đáng để xuất binh.⌋
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh có chủ ý gì tốt không?"
Hứa Trân xác thật nghĩ tới một cái miễn cưỡng không có trở ngại.
Nàng đang muốn nói.
Ngoài trướng truyền tới một trận tiếng vó ngựa lộc cộc mãnh liệt, sau đó tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng người xung quanh ầm ĩ, Hứa Trân sợ bị người khác nghe được lời thầm thì của mình và tiểu ăn mày, nên ngồi tại chỗ yên lặng chờ một chút.
Không qua bao lâu, ngoài mành cửa vang lên thanh âm quen tai, cách tầng trướng bố dày đặc, cất cao giọng nói: "Hứa tiên sinh có ở đó không? Ta mang hoàng kim tới gặp ngươi!"
◍ ――― Hết chương 66 ――― ◍
⌈(1)Dĩ dật đãi lao - Nằm trong bộ Tam thập lục kế, là một bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, ba mươi sáu kế bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời nhà Minh thì được tập hợp thành sách.
+ Điển cố: Trong Trận Phì Thủy, Phù Kiên đem một triệu quân tấn công nhà Tấn. Tuy nhiên Tạ An, Tạ Huyền nắm vững tinh thần Dĩ dật đãi lao nên dùng quân Tấn ít hơn nhưng tinh nhuệ, có trật tự, được nghỉ ngơi, đánh cho Phù Kiên đại bại.
+ Diễn giải:
- Kế "Dĩ dật đãi lao" là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên "Quân Tranh" của bộ "Tôn Tử Binh Pháp": "Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt" nghĩa là trên chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi tấn công của địch. Cũng có ý nói nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích.
- Tôn Tử gọi thế là: "Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời".
- Sử dụng sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín thì đứng yên như trái núi. Khi cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông, chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn, Chu Du phóng hỏa tại Xích Bích, Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ, Tạ Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy,... Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược "Dĩ dật đãi lao".⌋
⌈(5) Hán Hiến Đế: Húy Lưu Hiệp, tự Bá Hòa, là vị Hoàng đế thứ 14 của nhà Đông Hán và là Hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tại vị 31 năm.
Là vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại lừng danh Hán triều, Hán Hiến Đế lên ngôi khi nhà Hán đã suy yếu trầm trọng. Ông liên tiếp bị Đổng Trác, Lý Thôi, Quách Dĩ và Tào Tháo khống chế, dùng làm bù nhìn để thực thi quyền lực của bản thân họ. Cuối cùng, ông bị Tào Phi ép thực hiện thiện nhượng, lập ra nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc. Sự kiện ấy được người đời sau gọi là [ Tào Phi soán Hán ].⌋
⌈(6)Đổng Thừa: Là tướng thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông giúp Hán Hiến Đế chống lại quân phiệt Tào Tháo nhưng cuối cùng thất bại. Đổng Thừa vốn là thuộc hạ của Ngưu Phụ - con rể Đổng Trác. Ông cùng Lý Thôi, Quách Dĩ, Trương Tế, Phàn Trù là cộng sự lâu năm dưới quyền Đổng Trác. Ông cùng vua Hán Hiến Đế có quan hệ họ hàng: cô ruột ông là Đổng thái hậu - mẹ của Hán Linh Đế, bà nội của Hán Hiến Đế.
Năm 192, Đổng Thừa đang cùng Ngưu Phụ đóng quân ở An Ấp. Được tin Đổng Trác bị Vương Doãn và Lã Bố giết ở Trường An, ông theo Ngưu Phụ đi báo thù. Ngưu Phụ bị giết, ông theo Lý Thôi, Quách Dĩ đánh vào Trường An, giết Vương Doãn, đuổi Lã Bố. Đổng Thừa gả con gái cho Hán Hiến Đế. Hiến Đế lập Đổng thị làm Quý nhân.
Sau đó Đổng Thừa theo Hán Hiến Đế và Tào Tháo về Hứa Xương. Tào Tháo tự xưng là Hành xa kỵ tướng quân, điều hành triều chính.
Năm 199, Tào Tháo trao lại chức Xa kỵ tướng quân cho Đổng Thừa. Thời gian đó Tào Tháo vừa đánh bại Viên Thuật và chuẩn bị giao tranh với Viên Thiệu.
Hán Hiến Đế bị Tào Tháo chèn ép rất bất bình. Đổng Thừa cũng không bằng lòng về việc Tào Tháo chuyên quyền, bèn đứng về phe Hiến Đế. Hán Hiến Đế sợ lộ chuyện bèn viết mật chiếu với nội dung lệnh cho Đổng Thừa giết Tào Tháo và giấu vào trong đai áo, đưa áo cho ông mặc ra khỏi cung.
Đổng Thừa bí mật bàn bạc việc này với Lưu Bị và một số quan lại trong triều. Ít lâu sau Lưu Bị xin đi đánh chặn đường Viên Thuật định chạy lên Hà Bắc theo Viên Thiệu nên rời khỏi Hứa Xương.
Tháng giêng năm 200, việc mưu sát Tào Tháo của Đổng Thừa bị lộ ra ngoài. Ông và các cộng sự đều bị Tào Tháo bắt giữ cùng gia quyến.
Sau đó, Đổng Thừa bị giết cả gia tộc, trong đó có cả Đổng quý nhân đang mang thai. Không rõ năm đó Đổng Thừa bao nhiêu tuổi.⌋