*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 64: Mưa xuân triền miên.
Đông đi xuân tới, trong ngoài tường mọc ra cỏ thơm, xanh biếc liên thiên thành một mảnh phong cảnh xinh đẹp.
Hứa Trân ngồi ngáp ở cửa thành.
Trên đường có mấy người bán hàng rong mặt đầy bão cát đi tới, Hứa Trân tra xét thân phận, thuận tiện mua chút hạt giống nho cùng cà chua, chuẩn bị thừa dịp tiết trời đẹp gieo trồng.
Nàng đem hạt giống cất vào trong túi.
Bên cạnh có người cư trú ở Bình Lương cách một bức tường nhìn thấy nàng, khe khẽ bàn luận.
"Người kia chính là quan lệnh trong chiến dịch Long Môn lần trước, xuất binh pháp."
"Tránh ra ta nhìn một chút— Ai nha! Bộ dáng cũng không đặc biệt lợi hại a, đây là bị biếm từ Trường An tới sao?"
"Đúng vậy, còn có một người Hồ ở chung với nàng, ngày đó giết rất nhiều người cùng tộc."
"Oa!"
Tiếng cảm thán theo gió mát thổi tới bên tai Hứa Trân, Hứa Trân nghe thấy cười không để ý tới, chờ lão binh cơm nước xong trở về, nàng trực tiếp không biết xấu hổ nghỉ việc.
Về tới nhà, Hứa Trân bắt đầu trồng trọt.
Mấy ngày nay nàng trồng không ít, lúc trời lạnh dùng lều lớn duy trì ánh sáng cùng nhiệt độ, hiện tại không ít thực vật đã mọc ra mầm nhỏ.
Thương thành không có đổi mới, nàng cũng không nỡ lòng tiêu hao quá nhiều điểm công đức đi mua thư tịch trồng trọt lúa nước, thẳng thắn trực tiếp dựa vào ký ức viết một quyển, lấy thân phận quan chức phân phát cho mấy hộ nông gia, muốn mọi người cùng nhau truyền đọc, có cái gì xem không hiểu có thể trực tiếp hỏi nàng.
Đi tới nơi nào đó, nông hộ mở ra xem nội dung ở trên, nhìn thấy nội dung tạp giao ( lai giống), rút ngắn mùa vụ các loại, kinh ngạc vô cùng, cảm thấy không thể tin.
Nông hộ kia mắng: "Ngươi không xuất thân nông gia, không biết thâm ảo bên trong nông gia chúng ta, cơ bản nhất là ứng theo thiên thời, ngươi đây chính là nghịch thiên mà làm."
Hứa Trân cười giải thích: "Cái này sao có thể xem là nghịch thiên, [ Hoài Nam Tử(1) ] nói thượng nhân thiên thì, hạ tẫn địa tài, trung dụng nhân lực(2), ta chính là đang lợi dụng nhân lực, dựa vào thiên địa mở rộng sinh sản thôi."
⌈(2) Thượng nhân thiên thì, hạ tẫn địa tài, trung dụng nhân lực: Trên muốn theo thiên thời, dưới phải tẫn địa tài, trọng dụng nhân lực.⌋
Nông hộ nói: "Hoang đường!"
"Hơn nữa quan trọng nhất cũng không phải nghịch mùa, mà là kỹ thuật lúa nước." Hứa Trân cũng không lo lắng chọc giận nông hộ, nàng nói, "Bình Lương tuy là ruộng cạn, tốt xấu vẫn có thể trồng một vụ lúa, nếu các ngươi lợi dụng tốt khoảng thời gian trước lúc thanh minh này, năm nay không cần lo lắng vấn đề thu hoạch."
Sớm nhất là ở ruộng cạn phương bắc phát minh ra trồng lúa nước, là thời Hoàng Đế Thuận Trị(3) của triều Thanh, xuất gia làm tăng sau thủ danh là "Hành si hòa thượng", hắn vì nạn đói phương bắc mà bi thống, vì vậy chuyên tâm nghiên cứu, phát minh ra phương pháp trồng trọt lúa nước trên ruộng cạn.
Có mấy nông hộ nghe thấy nhìn bản sổ tay tuyên truyền kia một chút, không dám tin tưởng.
Có mấy người vẫn chửi ầm lên: "Ngươi là nho sinh, biết nông học gì chứ!"
Hứa Trân nói: "Mặc kệ ta biết hay không, thứ đồ này cũng có thể thực hiện, hơn nữa nếu các người không làm theo, mà hàng xóm làm như vậy, tới lúc đó chênh lệch cách xa, tuyệt đối đừng cảm thấy kinh ngạc."
Sau khi gây xích mích xong, vung tay áo rời đi.
Lưu lại mấy hộ nông gia hai mặt nhìn nhau, đến cùng không biết nên trồng hay không.
Cuối cùng không ít người trong lòng âm thầm quyết định, nếu không thì dùng một nửa thổ địa thử một chút.
Đồng ruộng ngay ngắn chỉnh tề nằm ở bốn phương tám hướng, cát vàng thổi tới, trên đất khô cạn lưu lại đá lăn.
Cũng không phải Hứa Trân muốn những người này nhất định trồng được ra loại cây nông nghiệp lợi hại gì, nàng có tiền, hoàn toàn có thể đi xung quanh mua. Nhưng nếu những nông hộ này trồng được nhiều, giá cả liền có thể tiện nghi không ít.
Trong lòng của nàng đánh bàn tính nhỏ, đi tới thư viện dạy học.
Khoảng thời gian này, tiểu ăn mày lại trở về quân doanh, Hứa Trân cảm thấy sinh hoạt vô vị, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thiết hạ bố mưu cái bẫy của mình.
Ngày xuân thi điện sắp tới.
Gần đây bầu không khí đọc sách ở thư viện rất tốt, Cát Hỉ Nhi chuẩn bị thi điện, không chạy tới thư viện nữa, bên cạnh Hứa Trân thay đổi tiểu tùy tùng.
Là đệ tử lúc trước cùng đi hoa lâu Long Môn, tên Minh Nguyệt.
Cô nương Minh Nguyệt này, cùng đệ tử thích thượng võ ở Bình Lương có chút khác biệt, nàng nhìn có vẻ thông minh, nhưng đầu óc như thiếu gân, được Hứa Trân trợ giúp, liền quấn quýt lấy Hứa Trân, nói phải làm tỳ nữ thiếp thân cho Hứa Trân.
Hứa Trân không muốn.
Minh Nguyệt cũng không đi, còn thỉnh thoảng hỏi dò Hứa Trân: "Hứa tiên sinh, rốt cuộc ngươi là làm sao nghĩ ra binh pháp, khi nào ta mới có thể giống như ngươi?"
Hứa Trân rất am hiểu trả lời vấn đề như thế này, nàng ngữ trọng tâm trường nói: "Đương nhiên là phải khắc khổ học tập, phải biết lúc ta cỡ như ngươi vậy, đều là sáng sớm giờ mão rời giường, giờ thìn tới thư viện bắt đầu học sớm, đọc xong sách liền đi thao trường cường thân kiện thể, giờ mậu mới có thể trở về nhà, buổi tối còn phải làm công khóa rất lâu."
Minh Nguyệt nghe xong chấn kinh: "Tiên sinh, vậy thì một ngày hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự không tầm thường, chuyện này quả thật so với luyện võ còn khổ cực hơn."
Hứa Trân nói: "Không kém là bao, đồng học bên cạnh cũng đang cố gắng, ngay cả tiền nhân cũng nhờ tạc bích(4), huyền lương thứ cổ(5), ta cũng không thể không đọc sách."
Khuông Hành thời Tây Hán, tự Trĩ Khuê, người Đông Hải Thừa. Nhà nghèo nhưng vô cùng ham học, từng đục vách nhà mình nhờ ánh sáng nhà hàng xóm để đọc sách không hề biết mệt. Thời Nguyên Đế, ông đảm nhiệm chức Cấp sự trung. Năm Vĩnh Quang thứ 2, có nhật thực và động đất, Hoàng Đế hỏi ông về việc được mất của chính sách, Khuông Hành dùng tấu sớ phúc đáp, hoàng đế rất tán thưởng tấu thư của ông, phong ông làm Quang Lộc Đại Phu, Thái tử Thiếu phó, sau giữ chức Thừa tướng.⌋
⌈(5) Huyền lương thứ cổ ( treo xà đâm kim): Bắt nguồn từ điển tích Tô Tần thời Chiến quốc dốc chí đọc sách, thường đọc đến đêm khuya. Mỗi khi buồn ngủ, dùng chuỳ đâm vào bắp vế mình để tỉnh ngủ, học tập rất kiên trì, cuối cùng có được một tri thức uyên bác. Tôn Kính thời Hán, thường đọc sách đến nửa đêm. Để tránh buồn ngủ, ông buộc lên xà nhà một sợi dây, rồi buộc tóc mình vào đó. Chỉ cần gục đầu lập tức dây kéo ngược tóc lên, lại tiếp tục đọc.⌋
Minh Nguyệt nghe xong xấu hổ không ngớt.
Hứa Trân nói tới tình hình đọc sách trước kia, có chút hoài niệm, thuận miệng tính toán, mình xuyên qua cũng đã một năm.
Một năm này còn rất phong phú, dạy vài đệ tử, kiếm lời chút tiền bạc, nhìn thấy Hoàng Đế cổ đại, thăng quan lại bị biếm, bây giờ ở khu vực biên tái ( chỗ hiếm yếu vùng biên cương) an tâm dưỡng lão.
Lại qua mấy năm, mình liền không nhớ rõ chuyện trước khi xuyên qua, có thể ký ức suy thoái, triệt để hòa vào sinh hoạt nơi này.
Nàng nên lưu lại chút gì.
Nhưng bất luận thế nào, cũng may bên cạnh mình còn có tiểu ăn mày, còn có đệ tử.
Trên mặt Hứa Trân tươi cười.
Đi vào thư đường, Minh Nguyệt trở về vị trí ngồi xuống, Hứa Trân bắt đầu giảng bài, nói chính là nội dung bách gia, cùng với một ít tri thức hiện đại nàng còn nhớ tới.
Giảng tới giờ nghỉ lúc trưa, có một tên đệ tử hô lớn với Hứa Trân: "Hứa tiên sinh, chúng ta có đệ tử sắp tham gia thi điện, ngươi có thể truyền thụ nội dung gì đó không?"
Hứa Trân rất khiếp sợ.
Thì ra phần tử thượng võ ở thư viện Bình Lương, cũng tham gia khoa khảo thí sách luận?
Nàng tò mò hỏi: "Các ngươi có mấy người muốn tham gia thi điện?"
Đệ tử phía dưới đứng dậy, tổng cộng có ba người, hai nữ đệ tử một nam đệ tử, trên mặt thoáng qua ngạo khí, ở Bình Lương có thể thông qua thi Hương, là một chuyện rất khó khăn.
Hứa Trân hỏi: "Các ngươi muốn ta truyền thụ cái gì?"
Đệ tử kia nói: "Hy vọng tiên sinh truyền thụ vấn đề Thánh Thượng quan tâm."
"Vấn đề quan tâm đơn giản chính là vấn đề bách tính." Hứa Trân không rõ ràng nói, hỏi tiếp, "Các ngươi có hoài bão chính trị gì không?"
Ba đệ tử kia nói cũng đơn giản, một "Phi công(6)", một "Vô vi(7)", một "Trùng nông ức thương(8)", tổng kết chính là Mặc gia, Đạo gia và tư tưởng nông gia.
⌈(6)Mặc Gia tư tưởng chủ trương chủ yếu gồm: Giữa người với người bình đẳng,yêu quý lẫn nhau ( Kiêm Ái), phản đối các cuộc chiến tranh với mục đích xâm lược ( Phi Công), tôn sùng tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí ( Tiết Dụng), coi trọng kế thừa các di sản văn hóa do người trước để lại ( Minh Quỷ), tìm hiểu nắm giữ các quy luật tự nhiên (Thiên Chí).⌋
⌈(7) Vô vi: Là tư tưởng của triết gia Lão Tử. Ông nói: "Vi vô vi nhi vô bất vi ( không làm gì mà không gì thì không làm), hiểu một cách nôm na là, nếu bạn không làm gì mà thấy không việc gì thì không nên làm. Thiên nhiên trời đất vốn đã vận hành thành chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng là làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả thì tức là đảm bảo được chu trình trên vẫn hoạt động bình thường. Thuyết này đặc biệt hiệu quả trong trường hợp chúng ta chưa biết phải làm thế nào khi đứng trước một sự việc, theo Lão Tử thì tốt nhất là không nên làm gì cả.⌋
Triều đình chính là một món thập cẩm, bách quan mỗi người đều có tín ngưỡng riêng.
Hứa Trân nói: "Dựa theo suy nghĩ các ngươi, biểu đạt ra là được, học thuyết bách gia có sở trường riêng, cũng có sở đoản, khi các ngươi trình bày hoài bão của mình, nhất định sẽ bị Thánh Thượng chỉ lỗi, nhưng vậy thì thế nào, trên đời không có toàn vẹn tuyệt đối."
Ba đệ tử kia hỏi: "Tiên sinh từng làm quan, có biết Thánh Thượng thích cái nào không?"
Hứa Trân nói: "Các ngươi hỏi ta như vậy, ta sẽ nói cho các ngươi biết, Thánh Thượng trọng Nho."
Ba đệ tử nghe xong, đăm chiêu.
Hứa Trân hỏi: "Các ngươi dự định làm gì?"
Đệ tử không lên tiếng, nhưng rõ ràng chuẩn bị đem hoài bão của mình hướng gần về Nho học.
Hứa Trân ý thức được, hỏi: "Nhưng thế thì sao, các ngươi dự định từ bỏ ý nghĩ của mình sao, các ngươi phải hiểu một đạo lý, các ngươi nhập thế, là vì thực hiện lý tưởng của đất nước mình, mà không phải đi nghênh hợp người khác."
Đặt ở trước kia, nàng không nhất định sẽ nói câu thế này.
Chỉ là hiện tại, lễ nhạc(9) sắp tan vỡ.
⌈(9) Lễ nhạc: Cách cư xử cao đẹp và âm thanh êm ái, là hai thứ giúp vào việc giáo hoá con người.⌋
Xã hội trùng kiến, sau đó loại tư tưởng nào duy trì vận chuyển của thế giới, cũng không ai biết được.
Năm nay thi điện, nhất định chỉ có thể trở trành một khúc nhạc dạo ngắn.
Bất luận là nội dung kịch tình, hay là con đường mình toan tính, cũng đã nói rõ tất cả.
Thiên hạ náo loạn, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Trong này, có trách nhiệm của nàng, cũng có trách nhiệm của vô số người khác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Trân không nỡ.
Bọn đệ tử cúi đầu mỗi người có suy nghĩ riêng.
Hứa Trân đem sách vở khép lại, suy nghĩ một lúc, đứng dậy nói với vài tên đệ tử: "Chư vị đồng học."
Bọn đệ tử ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc.
Hứa Trân nói: "Trường An đường xá xa xôi, lần thi điện này, chư vị, kính xin bảo trọng nhiều a!"
Dứt tiếng, bên trong phòng học không có bất cứ động tĩnh gì.
Những đệ tử này nghe không ít khóa của Hứa Trân, cũng từng nghe Hứa Trân nói đạo lý lớn, bình thường không cảm thấy gì, lúc này không nhịn được có chút cảm động.
Không chỉ có ba người này, đệ tử còn lại cũng dồn dập đứng dậy, một người hành lễ với Hứa Trân, rất nhanh sau đó, tất cả cùng hành lễ với Hứa Trân.
Hứa Trân đáp lễ, ôm sách đi ra khỏi học đường.
Nàng chờ mong bọn đệ tử có thể triển khai hoài bão.
Nhưng cũng biết, lý tưởng quốc chỉ có một, không thể tất cả mọi người đều có thể thực hiện hoài bão.
Này vẫn là một hồi tử cục được làm vua thua làm giặc.
Ngày hôm sau, mưa nhỏ đầu xuân rơi xuống, dội trên cửa thành, bùn cát cùng bụi bặm ướt át, sắc cỏ chỉ có như ẩn như hiện chút điểm xanh.
Bọn đệ tử cưỡi ngựa đi tới cửa thành chuẩn bị rời đi, trước khi đi, trên người Hứa Trân mặc một thân bào trắng, đứng ở cửa thành cùng mấy người nói lời từ biệt.
Cát Hỉ Nhi là một trong những đệ tử Hứa Trân dạy sớm nhất, cảm tình của Hứa Trân dành cho nàng đương nhiên so với ba vị đệ tử kia càng sâu hơn một chút.
Lúc này Cát Hỉ Nhi đội đấu bồng, cưỡi ngựa dừng ở cửa thành, nắm lấy dây cương, khuất sáng nhìn Hứa Trân, cao giọng nói: "Tiên sinh, tuy ta từng tôn sùng Nho, nhưng hiện tại, học chính là học thuyết của ngươi, ta muốn thực hiện lý tưởng quốc, cũng là lý tưởng quốc ngươi phô bày ra cho ta."
Hứa Trân ôm tay áo tựa ở bên tường, hỏi: "Ta nào có học thuyết gì."
Cát Hỉ Nhi nói: "Đương nhiên có, tuy ta chỉ có thể lĩnh ngộ một trong số ngàn vạn bên trong, nhưng đã nhìn thấy được đại dương mênh mông chưa từng thấy qua."
Hứa Trân cười nói: "Ngươi cũng quá biết nịnh hót."
Cát Hỉ Nhi lắc đầu nói: "Đây là lời tâm huyết." Sau khi nói xong, nàng lại khen vài câu, cuối cùng nói lời từ biệt với Hứa Trân, cùng ba tên đệ tử còn lại bên cạnh cưỡi ngựa đi.
Ngựa không còn nhìn thấy, vượt qua sông nhỏ như tơ cùng dốc thoải hoang vu, hướng về phía chính đông mà đi.
Hứa Trân từ rất xa nhìn thân ảnh mấy người nhanh chóng biến mất.
Trước kia đều là nàng được người nhìn theo rời đi, lần này hiếm thấy nhìn theo người khác, trong lòng thoáng cảm thấy không nỡ lại lạ lẫm.
Gió xuân hiu hiu, mang theo đá thô cùng mưa xuân triền miên.
Hứa Trân lắc đầu, cầm ô, đi về nhà.
Trong nhà không có tiểu ăn mày, chuyện Hứa Trân bận bịu còn rất nhiều, nàng muốn cày ruộng làm cỏ bón phân, sau đó phơi chút thịt khô dự bị, cuối cùng mới bắt đầu xào cải dầu làm cơm.
Không bao lâu, tiểu ăn mày trở về.
Hứa Trân biết tiểu ăn mày hôm nay có thể nghỉ ngơi, chờ mong rất lâu, thấy tiểu ăn mày về, vội vàng chạy tới nghênh đón, ôm tiểu ăn mày một hồi mới buông ra.
Tuân Thiên Xuân sờ soạng bùn đất trên mặt Hứa Trân, giúp nàng lau khô.
Hứa Trân cười nói: "Chắc là vừa trồng trọt làm bẩn."
Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh làm ruộng cực khổ rồi."
Hứa Trân nói: "Vì ngày thu có thể thu hoạch tốt, nên làm."
Tuân Thiên Xuân nói: "Mấy ngày nữa ta lại thăng chức, thời gian trở về có thể sẽ nhiều hơn."
Hứa Trân nói: "Như bây giờ cũng rất tốt."
Nàng lôi kéo tiểu ăn mày đi vào trong phòng, nói chuyện thi điện.
Tuân Thiên Xuân ngồi quỳ bên bàn vuông yên tĩnh nghe.
Sau khi Hứa Trân nói xong, tổng kết nói: "Cơ hội thi điện, hẳn không nhiều."
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, chờ nàng nói tiếp.
Hứa Trân giải thích: "Tư tưởng chính trị không thống nhất, quốc gia khẳng định không thể lâu dài, sau này nếu ngươi là... cái gì cái kia, nhớ nhất định phải thiết lập loại hình như là mục tiêu năm năm, còn phải thống nhất tư tưởng nòng cốt, như vậy mới có thể khiến bách tính tín phục."
Tuân Thiên Xuân gật đầu, nhớ kỹ.
Hứa Trân lại nói: "Còn chọn lựa nhân tài, không nên tuyển những người chỉ biết đọc sách, kinh thương cùng trùng nông đều trọng yếu, nếu trong tay Thánh thượng bây giờ, có thể nắm thương mạch to lớn, sự tình có lẽ sẽ có chuyển biến tốt."
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Thương mạch là cái gì?"
Hứa Trân nói: "Chính là một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh, tình hình của quốc khánh hiện tại đã sụp đổ, mấy ngày trước ta xem dịch báo, năm ngoái tai họa Quan Nam, Thánh thượng mở kho phát thóc, nhưng sau đó, vẫn phải thu mua lương thực, kho lúa có hạn, hắn kéo dài thu mua không ngừng, lại tăng thêm thuế phú, nói rõ trong tay hắn cũng không có một thương mạch có quan hệ với lương thực, kho lúa quốc gia, hẳn là trống rỗng.
Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh kiến giải sâu sắc."
Hứa Trân cười nói: "Ta biết ngươi không có hứng thú, ngược lại ngươi không cần phải để ý những thứ này, thứ này ta giúp người nhìn, trước tiên ngươi cứ ở quân doanh đánh trận đi."
Tuân Thiên Xuân nghe vậy, vẻ mặt hơi sầu lo.
Hứa Trân cầm lấy ấm rót cho nàng chén trà, để nàng uống, Tuân Thiên Xuân nhấp một hớp, không lên tiếng.
Hứa Trân nắm lấy tay áo nàng.
Tuân Thiên Xuân mày hơi nhíu lại
Hứa Trân không biết tiểu ăn mày đây là thế nào, không thể làm gì khác hơn nói thẳng: "Ngươi đừng không nói lời nào a, mấy ngày nay ngươi trải qua thế nào?"
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Rất tốt, đang nghĩ tới tiên sinh."
Hứa Trân cười hắc hắc: "Miệng ngươi bôi mật đi."
Tuân Thiên Xuân theo bản năng giải thích: "Không có bôi." Sau đó ý thức được Hứa Trân đây là đang tán tỉnh, liền dựa sát vào, trong mắt mang ý cười, ngữ khí triền miên nói: "Xác thật bôi, tiên sinh có muốn nếm thử hay không?"
Âm thanh nàng rót vào tai Hứa Trân, khiến cả người nàng ngứa ngáy khó chịu, da dẻ tức thì ửng hồng, từ cổ đỏ tới lỗ tai.
Hứa Trân vội đẩy tiểu ăn mày ra: "Không nếm!"
Tuân Thiên Xuân cười, chỉ là trong nụ cười mang theo chút sầu khổ.
Hứa Trân hỏi: "Ngươi làm sao thế?"
Trong lòng Tuân Thiên Xuân do dự, nhưng vẫn nói ra: "Quả thật có chuyện không nhỏ phát sinh, khiến ta có chút lo lắng."
Trong lòng Hứa Trân hồi hộp: "Chuyện gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Hôm qua, người Hồ tiến công phá tòa thành."
Người Hồ công thành? Cách lần trước chỉ mới hai tháng, đây cũng quá nhanh rồi.
Hứa Trân có chút há hốc mồm: "Đánh ở đâu?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Hắc thủy bị công phá."
Hắc thủy chính là Hoàng Hà ở sông Ung Châu, cắt ngang Côn Luân, ở gần Phù Phong, là vị trí địa lý hết sức ưu tú, nơi này bị người Hồ chiếm cứ, Ung Châu muốn thủ, khẳng định khó khăn.
Vận mệnh tương lai của Ung Châu không phải hai người có thể lựa chọn.
Chỉ có điều công phá này, kế hoạch ban đầu của Hứa Trân liền bị quấy phá, nhất định phải gia tốc, đem thời gian rút ngắn.
Nàng kéo tay tiểu ăn mày, hỏi: "Ngươi không bị thương chứ?"
Tuân Thiên Xuân lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Hứa Trân nói, nói rồi lại nghĩ tới không ít chuyện, nàng đang muốn nói chuyện.
Sau hồi lâu, nàng thật lòng nói: "Tiên sinh, mấy ngày nay không an toàn, ngươi ít đi ra ngoài, ta chắc chắn, thủ được Ung Châu."
Ngoài cửa sổ mưa xuân ngừng lại, sắc trời hiện ra, mang theo vệt hoàng hôn sau trận mưa dầm thâm trầm.
Ở dưới ánh sáng nhu hòa, Tuân Thiên Xuân tiếp tục nói: "Ta có thể thủ được, chỉ là đang lo lắng cho tiên sinh."
Gió mát liên miên không dứt xuyên qua rèm cửa thổi vào, tâm tư Hứa Trân, lần nữa thổi loạn.
Tiểu ăn mày a...
Hứa Trân từng cho rằng, tiểu ăn mày sẽ bảo nàng quy điền, cùng rời đi nơi này, vậy nàng nhất định sẽ không chút do dự đồng ý. Nhưng nàng đã quên tính cách người này, từ tướng môn đi ra, nào có ai nhu nhược.
Đây là tiểu ăn mày, đại phản phái tương lai, sẽ vì mình, bảo vệ một phương thành.
Người này có thể vì phụ mẫu thấp kém sống tạm bợ, cũng có thể vì xã tắc mà ngông nghênh nổi bật.
Hứa Trân nghĩ: Ta thật sự không thể rời bỏ ngươi.
Nàng nhìn Tuân Thiên Xuân, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sau một lát, chậm rãi nói: "Ta cùng ngươi vào quân trướng, muốn nói binh pháp cùng mưu kế, chỗ ta có rất nhiều.
◍ ――― Hết chương 64 ――― ◍
⌈(1) Hoài Nam Tử: Là những bộ sách quan trọng của Đạo giáo Trung Quốc do Hoài Nam Vương Lưu An đã cùng tập thể những người tân khách của ông như Tô Phi, Lý Thượng, Ngũ Bị và một số người khác cộng đồng sáng tác. Hoài Nam Tử có nhiều điểm tương đồng với các quan niệm về triết học tự nhiên của các triết gia Hy Lạp cùng thời, cùng với Đạo Đức Kinh và Nam Hoa Kinh tạo nên hệ thống quan điểm của Đạo giáo.
Khái niệm chủ yếu:
"Nam thuyền bắc mã" ( Nam đi thuyền, Bắc đi ngựa) - Trong chương Tề Tục: Hồ nhân tiện ư mã, Việt nhân tiện ư chu, nghĩa là "Người Hồ tiện dụng bằng ngựa, người Việt tiện dụng bằng thuyền".
"Bách xuyên quy hải" ( Trăm sông về biển) - Trong chương Phiếm Luận Huấn: Bách xuyên dị nguyên, nhi giai quy ư hải, nghĩa là "Trăm sông khác nguồn nhưng đều đổ về biển cả".
"Băng thán tương ái" ( Than giá yêu nhau) - Trong chương Thuyết Sơn Huấn: Thiên hạ mạc tương tăng ư giao tất, nhi mạc tương ái ư băng thán, nghĩa là "Dưới trời chẳng có sự ghét nhau giữa bạn thân, và chẳng có sự yêu nhau giữa than và giá".⌋
⌈(3) Hoàng Đế Thuận Trị: Tức Thanh Thế Tổ, họ Ái Tân Giác La, húy Phúc Lâm. Thuận Trị là tên niên hiệu trong thời gian người trị vì, là Hoàng đế thứ 3 của nhà Thanh, cha đẻ của Hoàng đế Khang Hy và là vua Thanh đầu tiên cai trị toàn bộ Trung Quốc. Người tại vị mười tám năm, mất năm hai mươi bốn tuổi. Thuận Trị là một vị Hoàng Đế rất trách nhiệm, người xét xử luôn có thế độ, chủ trương canh tân thành pháp tổ chế, lại nể trọng hán quan, chỉnh đốn việc quan lại xử trị ở các địa phương, thực hiện chính sách bài trừ bè đảng - an ủi dân sinh, nhà Thanh từ người thân chính bắt đầu từ từ cường thịnh lên.
Cả đời Hoàng Đế Thuận Trị, có rất nhiều điều bất đắc dĩ. Người tráng chí không thành, tâm niệm trị quốc không được ủng hộ, người không được tự chủ hôn nhân, không thể đem người mình thích nhất phong làm Hoàng Hậu, những thứ này cũng khiến người thương cảm vô hạn.
Đổng Ngạc phi, người mà Thuận Trị Hoàng đế thương yêu nhất trong số phi thiếp, bất ngờ qua đời, có lẽ do đau buồn quá độ sau khi mất con. Hoàng đế đắm chìm trong sự đau buồn và bỏ bê triều chánh trong nhiều tháng, rồi qua đời do bệnh đậu mùa. Có thuyết nói rằng, Thuận Trị Đế không hề qua đời mà chỉ bỏ trốn khỏi kinh thành, bỏ đi tu, lấy pháp hiệu là Hành Si hòa thượng, không quan tâm đến cuộc sống trần thế vinh hoa phú quý nữa.⌋