*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 59: Thôi diễn.
Thanh y nam tử trước đó nói chuyện mở miệng trước: "Hồ binh cũng đã ở cửa thành, ngươi còn có biện pháp gì?"
Hứa Trân nói: "Phái một đám người, từ tiểu đạo đi ra ngoài, đốt lương thảo Hồ binh."
Việc này lúc trước đã có người đề cập tới.
Thanh y nam tử khinh thường nói: "Ta còn tưởng là diệu kế gì, này tính là gì? Nói thật nhẹ nhàng, ngươi biết nơi người Hồ giấu lương thảo, xung quanh có bao nhiêu binh lực sao? Hơn nữa đốt lương, quá mức lãng phí, ngày đông vốn thiếu lương, nếu có thể trộm chở về, mới gọi là diệu kế nhất cử lưỡng tiện."
Hứa Trân bình tĩnh nói: "Ta biết ở đâu."
Xung quanh lập tức có người kinh sợ đến mức đánh đổ ấm trà.
Hứa Trân theo tiếng nhìn lại, thấy một thư sinh mặc trang phục xanh lam, người này tám phần mười chính là nằm vùng, biết nằm vùng thật sự ở đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thỏa thích biểu diễn.
"Nhưng ta sẽ không nói, bây giờ ra quyết sách cũng không phải là người đang ngồi như chúng ta, mà là người đánh trận bên ngoài, ta lập tức nói cho bọn họ biết."
Thanh y nam tử hừ lạnh nói: "Thứ Sử đang ở đây, ngươi tìm đám võ quan kia có lợi ích gì?"
Hứa Trân ngẩn người: "Thứ Sử?"
Người nam tử trung niên ngồi ở giữa khụ hai tiếng, vuốt râu nhìn Hứa Trân, trong mắt ý vị thăm dò không cần nói cũng biết.
Người này chính là Thứ Sử.
Hứa Trân đã gặp hắn, hắn cũng đã gặp Hứa Trân, cách đây không lâu, hắn còn ở sát vách kỳ quán, cùng Quốc Công sướng đàm binh pháp.
Lúc đó Thứ Sử cùng Quốc Công biết Bình Lương mới có một vị bị biếm tới, nhưng vạn vạn không nghĩ đến, thì ra người tán gẫu nói chuyện binh pháp, cùng người bị biếm là cùng một người!
Thứ Sử nhớ đến chuyện ngày đó, hơi chột dạ.
Bởi vì Hứa Trân lúc đó, thật ra đã chỉ ra thảm trạng Long Môn hiện tại. Lúc đó Hứa Trân nói, Bình Lương là địa phương cần bảo vệ nhất, nếu đánh lâu không xong, thành trì xung quanh rất nhanh sẽ gánh chịu liên lụy. Dụng binh pháp chỉ có thể giảm bớt nhất thời, không phải kế hoạch lâu dài.
Phương pháp phá giải, liền đem binh lực tập trung ở Bình Lương, bất cứ lúc nào cũng phải chờ điều động.
Ngày đó chơi cờ kết thúc, Quốc Công cân nhắc rất nhiều, cảm thấy lương thảo phân bố không đều, sẽ dễ dàng gặp đả kích, vậy nên cuối cùng vẫn chưa điều động binh lực tập trung ở Bình Lương, vẫn duy trì bình quân các nơi.
Dẫn tới hiện tại, Long Môn chịu khổ nhưng không cách nào đúng lúc nhận được viện trợ.
Thứ Sử đương nhiên không dám đem lời này nói ra.
Hắn chỉ có thể chờ Hứa Trân lại cho ý kiến hay, giảm bớt chiến sự lần này.
Không ít văn nhân đang ngồi đều nhận ra Thứ Sử, bọn họ thấy Thứ Sử tính khí hung bạo mà không lên tiếng, không dám tin tưởng, cái nhìn đối với Hứa Trân thoáng cái thay đổi.
Có người hỏi Hứa Trân: "Nơi giấu lương thảo ở đâu? Thứ Sử ở đây, ngươi nói thẳng đi!"
Hứa Trân vốn không biết ở đâu giấu lương thảo, cũng không dám nói lung tung, sợ bị nằm vùng nhìn thấu, nàng hỏi ngược lại mọi người đang ngồi: "Nếu không làm theo lời ta bảo, các ngươi định làm gì?"
Một người trong đó cao giọng nói: "Chờ võ quan đánh bại Hồ binh."
Hứa Trân hỏi: "Tình hình trận chiến bên ngoài kịch liệt, nếu đánh không thắng thì sao?"
Người kia nói: "Vậy văn sĩ chúng ta, sẽ cùng Long Môn sống chết."
Hắn nói thẳng thắn cương nghị, Hứa Trân phê phán: "Đây là ngạo khí ( kiêu ngạo), không phải ngạo cốt ( kiên quyết).
Người kia nhất thời tức giận không nói nên lời.
Hứa Trân lại hỏi những người khác, không ai để ý tới nàng.
Trong gió rét phát sinh từng trận mâu thuẫn(1) va chạm, máu tươi nóng bỏng hòa trong biển tuyết, theo khối băng từ từ hòa tan chảy xuôi vào trong thành.
⌈(1) Mâu thuẫn: Ngày xưa tương truyền có người bán "mâu" ( một loại giáo cán dài) và "thuẫn" ( cái mộc), hai thứ vũ khí có công dụng trái ngược nhau. Người đó khoe rằng "thuẫn" của mình chắc chắn không vật gì đâm thủng. Sau lại khoe "mâu" của mình đâm vật gì cũng được. Có người hỏi nếu đem "mâu" và "thuẫn" đang bán đó thử đối chọi với nhau thì kết quả ra sao. Người bán binh khí đuối lí không trả lời được ( điển trong "Hàn Phi Tử", "Nan thế"). Sau này chỉ lời nói hoặc hành vi tự trái ngược nhau. Cũng viết là "mâu thuẫn".⌋
Hứa Trân có chút không kịp đợi, đứng lên bức thiết nói: "Vẫn là đốt lương đi! Liền đi đốt lương! Ta đi cửa thành tìm kiếm tướng lĩnh, Hồ binh chết đói thì chết đói! Dù sao chúng ta cũng không thể sống!"
Lời nói này lập tức khiến một số người gấp gáp.
"Chờ đã! Không thể như vậy được!" Thanh y nam tử lúc trước bàn luận trên trời dưới biển đứng lên, cau mày tức giận nói: "Ta đã nói rồi, thiên hạ đại loạn, là bởi vì nhân bất kiêm ái, Nho tuyên truyền nhân ái, nhân ái tính là gì?! Cũng bởi vì nhân ái, mới dẫn tới người phân thân sơ quý tiện! Chỉ có hủy bỏ Nho thuật, người kiêm ái nhau, chiến tranh Hồ Hán mới có thể kết thúc. Tiểu chiến tranh trước mắt tính là gì, ta nhìn, là sự tình càng thêm lâu dài!"
Hứa Trân mắng: "Sao ngươi không cân nhắc trước mắt! Mọi người ở Trường An căm hận người Hồ, sao ngươi còn nghĩ tới sống chết của người Hồ?"
Thanh y nam tử cũng phẫn nộ: "Bỏ mình là chuyện nhỏ, thiên hạ làm trọng, thiên hạ sẽ không vì việc nhỏ này mà thay đổi! Lần này tình hình chiến tranh mặc kệ kết cục thế nào, đánh trận là chuyện của võ quan, chúng ta cần làm, chính là phương pháp nhất lao vĩnh dật ( một lần vất vả suốt đời nhàn nhã).
Mà phương pháp hắn nói, chính là thắng được lần chiến tranh này, sau đó theo đuổi hòa bình, nỗ lực đàm phán giảng hòa cùng người Hồ.
Hứa Trân thầm nghĩ, thật vất vả gặp phải một người có chủ trương chính xác, nhưng làm sao không nhận rõ thời gian địa điểm như vậy.
Cũng may mục đích lần này của nàng không phải là đốt lương thật, chỉ lừa nằm vùng thôi.
Nàng đang muốn nói hai câu.
Chúng văn nhân đã vỗ tay ủng hộ: "Triệu Lang nói đúng."
Đám văn nhân này có đục nước béo cò, hoặc cũng có chân tài thật học, Hứa Trân không cách nào biết rõ.
Tiếng chém giết càng khốc liệt, có tiếng huyết nhục cắt rời vang lên, loạn tiễn xuyên mây mà bay, tiếng kêu xuyên thấu cửa sổ.
Tuyết lớn quát vào, thổi tới cửa sổ bang bang vang vọng, gào thét như không cam lòng.
Bên ngoài, Hồ binh đông nghịt đã muốn tới trên cửa thành, mùi máu tanh nồng nặc khiến người nôn mửa.
Trong lâu, Hứa Trân nhịn xuống sốt ruột trong lòng, không dám quá mức bại lộ mục đích thật sự của mình, lửa chiến tranh hỗn loạn, nàng ngồi về chỗ lấy chén nước uống vào bụng, bình tĩnh không ít.
Hiện tại nàng nên làm, là để nằm vùng mau đi mật báo, theo đó thực hiện mục tiêu kế tiếp của nàng.
Văn nhân xung quanh đã bắt đầu đàm luận làm sao giảng hòa.
Gió lạnh run, có người trầm mặc, có người oán giận, có người nhiệt huyết sôi sục.
Hứa Trân nỗ lực khắc chế mình suy nghĩ cái khác, cân nhắc câu nói, cùng thanh y nam tử biện luận: "Lúc trước ngươi nói, không đúng."
Thanh y nam tử cùng những người khác đàm luận, nghe Hứa Trân nói như vậy, xung quanh yên tĩnh, thanh y nam tử cười lạnh hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
Hứa Trân nói: "Thường chia thân sơ, cũng không sai. Kiêm ái có khác biệt, ta nhận, kiêm ái không phân biệt, không thể. Lúc ngươi ngã xuống đất, người bên cạnh ngươi có thể sẽ dìu ngươi dậy, người cách ngươi xa sẽ giúp ngươi sao? Đây chính là thân sơ, có người đánh ngươi, ngươi sẽ đau, có người đánh ta, ngươi nhất định không đau, cái này cũng là thân sơ."
Thanh y nam tử nhanh chóng trả lời: "Thiên hạ loạn, cũng bởi vì loại người có tư tưởng như ngươi tồn tại! Chỉ cần Mặc học có thể tiêu trừ loại tư tưởng này, trên đời sẽ không còn chiến tranh."
Hứa Trân hỏi: "Dựa theo lời ngươi nói, vậy chính là người Hán kiêm ái, người Hồ vẫn như vậy, người Hán chúng ta liền buông tha cho toàn bộ hành vi dã man của họ, cắt đất, hòa thân, đưa ngân, dùng hết mọi khả năng để bọn hắn vui lòng?"
Thanh y nam tử tức giận nói: "Này sao có thể như vậy? Ngạo cốt không thể ném! Lẽ nào ngươi cảm thấy ta nói không đúng sao?!"
Không chỉ thanh y nam tử, còn có Nho sinh, đệ tử Đạo gia, đứng ra giải thích, nói dân quyền, nhân quyền, nói tiết khí quân tử.
Bầu không khí lại đẩy theo hướng "bảo vệ người Hồ vô tội" đến mấy lần, trong đó đương nhiên có không ít công lao của nằm vùng.
Trong lòng Hứa Trân phun ngụm máu, nghĩ thầm phó bản(2) lần này cũng quá cấp bậc địa ngục đi.
⌈(2) Phó bản: Là một trong những hình thức thường thấy của game, người chơi có thể có được niềm vui cùng vật phẩm trong game thông qua phó bản. Phó bản chủ yếu đem đến trang bị, đạo cụ, tài nguyên game cho người chơi, thỏa mãn quá trình chơi game của người chơi. Tên gọi khác là phụ bản, bí cảnh hay trong tiếng anh còn gọi là Dungeon.⌋
Nàng lần lượt phản bác từng cái, Nho đạo cũng còn tốt.
Nho gia trọng lễ, người Hồ vô lễ, chỉ cần nói dĩ trực báo oán, dĩ đức báo đức (3) liền có thể dao động, Đạo gia chú trọng thuận thế mà làm, ngược lại cũng không quá can thiệp.
⌈(3) Dĩ trực báo oán, dĩ đức báo đức: Lấy ngay thẳng báo oán, lấy đức báo đức.⌋
Phiền toái nhất chính là Mặc gia.
Hứa Trân chỉ có thể kể chuyện xưa.
Nói chính là năm đó Công Thâu Ban giúp Sở quốc tạo thang mây tấn công Tống quốc, Mặc tử đi vào nói lý, nghĩ Công Thâu Ban mượn cớ cho mình để giết người. Công Thâu Ban không vui. Mặc tử liền đem vấn đề tăng lên độ cao tấn công quốc gia, nói tấn công quốc gia vô tội không tính nhân từ, không giết người cá biệt ( riêng lẻ) mà giết rất nhiều người, không tính là hiểu chuyện.
⌈(4) Công Thâu Ban: Thời Xuân Thu có một người tên Công Thâu Ban, nhân vì ông là người nước Lỗ nên mọi người gọi ông là Lỗ Ban. Lỗ Ban là một người thợ thông minh tuyệt đỉnh, những vật dụng mà ông đã chế tạo ra đều giống với nguyên vật trong tự nhiên ( Có chú thích ở chương trước).⌋
"Nếu có tội, liền giết đám người cá biệt có tội, bây giờ người Hồ không phải là đám người cá biệt có tội kia sao?!" Hứa Trân nói.
Thanh y nam tử không cách nào cãi lại, vẫn giẫy giụa muốn nói chuyện.
Hứa Trân không kịp đợi, đứng dậy đánh gãy, đề cao thanh âm nói: "Ta chưa bao giờ xem thường học thuyết của các vị, chỉ là đao có hai mặt, hiện tại thời cơ nguy nan, các ngươi không nên lại dùng sống đao, là thời điểm lấy ra lưỡi đao!"
Thứ Sử nhìn nàng, cũng đứng dậy, ánh mặt lay động, có chuyện muốn nói, rồi lại mím chặt miệng. Trong lòng hắn mơ hồ lướt qua một câu—"Phô trương thanh thế."
Có phải như vậy hay không, hắn không dám xác định.
Bởi vì hắn không tin, sẽ có người, ở loại thời khắc nguy nan này, còn phô trương thanh thế.
Nếu thật sự là thế, đó là kẻ điên! Là kẻ đánh cược điên rồ!
Hơn nữa đây là đánh cược cái gì?
Đánh cược tâm tính thủ lĩnh người Hồ? Đánh cược lòng người?
Quá điên cuồng!
Thứ Sử không dám lại nghĩ, hắn hy vọng mình chỉ là nghĩ hơi nhiều.
Hứa Trân lại cao giọng nói, âm thanh hơi khàn, nàng cáo biệt văn nhân đang ngồi nói: "Chư vị, ta đi đốt lương thảo, mặc kệ kiêm ái gì đó!"
Nói xong câu này, nàng đứng dậy rời đi, nhưng không có trực tiếp ra đại môn, mà bước nhanh xuống lầu trốn ở chỗ ngoặt, thừa dịp không ai chú ý, lén lút nhìn ra bên ngoài.
Qua chốc lát, lạch bạch lạch bạch, tro bụi tung bay, có người nhanh chân bước xuống, chính là tên nằm vùng người Hồ chạm mặt xích mích kia.
Hẳn là đi mật báo.
Hứa Trân thầm nghĩ, trận chiến sự này có thể cứu, lão thiên là quan tâm mình.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đi về phía cửa thành.
Tuyết phủ càng dày, không cách nào bước nhanh.
Thiên địa rộng lớn, nàng đứng thẳng ở biên giới quan đạo, như một điểm đen nhỏ bé trong tuyết. Bên cạnh là thi thể ngã thành đàn, đối diện trước cửa thành, là mênh mông đại quân, không phân rõ địch ta.
Gió lạnh thổi tới mức áo bào nàng phất phơ, môi khô nứt trở nên trắng.
Hứa Trân không có thời gian, đi tới chuồng ngựa, thả ra con ngựa cưỡi của bản thân, bên cạnh tuấn mã, là nữ đệ tử lúc trước theo Hứa Trân cùng tới trong lòng ôm tiểu cô nương, cuộn mình trốn ở góc phòng.
Đây là đang sợ hãi sao?
Hứa Trân không rõ đám đệ tử thích đánh trận này tại sao sợ hãi, nàng xuất phát từ tình sư sinh dò hỏi: "Đồng học, ngươi ôm là a muội của ngươi sao?"
Đệ tử kia ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, gật đầu, ánh mắt nàng xoắn xuýt, thân là người Bình Lương, nàng đã tham gia qua rất nhiều tiểu chiến sự, nhưng chưa từng nhìn thấy quy mô chiến tranh như vậy, nàng sợ, sợ tới tay mềm, nắm không nổi mộc mâu ( giáo gỗ). Nàng không xứng là tử đệ ( con cháu) biên quan.
Hứa Trân thấy nàng tinh thần không tốt nói: "Ngươi ở đây trốn, chiến tranh lập tức sẽ kết thúc."
Đệ tử mờ mịt nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân chuẩn bị lên ngựa đi.
Đệ tử vội hỏi: "Tiên sinh ngươi đi đâu?"
Hứa Trân nắm dây cương xoay người, nhìn đệ tử, cười nói: "Ta đi cứu người trong lòng ta."
Nghĩ tới tiểu ăn mày, nàng cực kỳ vui vẻ.
Chờ chiến sự lần này kết thúc, nàng nhất định phải sờ sờ tay tiểu ăn mày, hôn hôn mặt tiểu ăn mày, xoa xoa eo nhỏ tiểu ăn mày.
Mộng thật là đẹp, cái gì cũng có.
Hứa Trân cười khúc khích liên tục, nghĩ tới tình hình trận chiến khẩn cấp, nhưng cũng không cuống quít, nàng đã tỉnh táo lại. Nàng đối với mình tự tin, cũng tin tưởng tiểu ăn mày.
Nàng mặt nhỏ lại tròn, cười lên bên mặt có lúm đồng tiền, như hội tụ ánh sáng vạn trượng.
Đệ tử bị kinh sợ trong lòng gợn sóng, không nhịn được phát ra tiếng hỏi: "Là người Hồ kia sao?"
Đệ tử lúc trước nghe trộm Hứa Trân cùng Cát Hỉ Nhi nói chuyện, biết đại khái, lần này không cẩn thận nói ra khỏi miệng, thẳng thắn tiếp tục lớn tiếng nói hết: "Người Hồ ở nơi người Hán tụ họp thành đàn, sống không lâu, quá hoang đường! Tiên sinh." Thanh âm nàng nói chuyện càng thêm lớn, "Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể đi tới đầu tuyến! Quá hoang đường!"
Nàng liên tiếp nói hai lần hoang đường, hầu như khóc lóc hô ra, a muội nàng co rúm trong lòng nàng nghẹn ngào run.
Hứa Trân đứng bên ngựa hỏi: "Hoang đường sao?"
Đệ tử như muốn rơi lệ, nói: "Hoang đường, chiến tranh, quá hoang đường."
"Ta cũng cảm thấy vậy." Hứa Trân cao giọng nói, "Vì vậy, ta đi."
Đệ tử lại hỏi: "Tiên sinh! Ngươi đi đâu?"
Hứa Trân quay đầu lại nói: "Ta đi kết thúc trận hoang đường này."
Nói xong, cưỡi ngựa nghênh ngang đi về phía tường thành.
Móng ngựa lưu lại vết chân sâu đậm. Cộc cộc tiến lên, người ngồi trên ngã trái ngã phải, như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, khiến người ta rất không yên lòng.
Phía sau nàng, là chuồng ngựa trống trải vang vọng khí lạnh.
Màu đen yên hỏa nhuộm đẫm trên tường thành, có người suất binh tác chiến, Hứa Trân đưa ra quan ấn, thuận lợi leo lên cửa thành.
Bầu trời ảm đạm, quân trang vỡ vụn đầy đất, đoạn kiếm cắm trong khe đá, gió bắc dù mạnh cũng không cách nào thổi ngã, trên tường thành hầu như không có ai.
Cơ quan bắn đá dùng hết, binh lính có năng lực, toàn bộ xuống đi đánh trận.
Hứa Trân đi về phía trước, ở bên góc trong nhìn thấy quan chỉ huy tọa trấn.
Quan chỉ huy kia mặt chôn trong cổ áo lông nhung, tay áo xuyên vào trong ống tay, áo bào nặng nề kéo trên đất, hai mắt nhìn về thiên địa xa xôi phía trước.
Hứa Trân từ lần mưa lớn trước kia đã có kinh nghiệm, trực tiếp ném quan ấn tới trước mặt người kia, sau đó quỳ xuống dập đầu nói: "Chức quan ta tuy không lớn, nhưng nguyện đem tính mạng cùng danh dự đến đảm bảo hiến kế."
Nàng nhất định phải hét lớn nói, nếu không sẽ bị tiếng la giết che phủ.
Đỉnh đầu trầm mặc chốc lát, tiếng thâm hậu truyền tới: "Ngươi đứng lên! Nói!"
Hứa Trân nghe thanh âm quen tai, đứng dậy nhìn kỹ người tọa trấn, phát hiện người này chính là nam tử trung niên cùng Thứ Sử chơi cờ.
Nếu nhận thức, vậy thì càng dễ xử lý.
Hứa Trân thỉnh cầu nói: "Thỉnh phát lệnh triệt binh!"
"Triệt binh? Ngươi muốn Quốc Công bỏ thành sao? Đại nghịch bất đạo!" Nam tử trung niên chưa mở miệng, phó dịch phía sau hắn liền tiến lên tức giận mắng Hứa Trân, thậm chí muốn Hứa Trân lăn xuống tường thành.
Hứa Trân đương nhiên không lăn.
Nàng thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới người trước mắt này là Quốc Công?
Danh hào Quốc Công này nghe rất quen tai, có lẽ cũng là nhân vật trọng yếu gì đó trong kịch tình.
Hiện tại tâm tư nàng bị chuyện ngăn cản chiến tranh chiếm lấy, không muốn nghĩ những thứ khác, tiếp tục nói: "Ta lừa nằm vùng của người Hồ, nói muốn đốt lương thảo bọn họ, bây giờ chỉ cần triệt binh, Hồ binh tự nhiên cũng lui lại."
Quốc công thấp giọng hỏi: "Vì sao?"
Hứa Trân thôi diễn suy nghĩ nói: "Lương thảo Hồ binh còn không bị đốt, lúc này khẳng định chỉ có thể hơi tăng chút nhân thủ đi thăm dò nhìn, nếu thế tiến công bên này của chúng ta yếu đi, dựa theo tâm tính tướng lĩnh bên kia, chín phần mười cảm thấy người nơi này của chúng ta, đã theo tiểu đạo đi đốt lương thảo."
Quốc Công theo nàng thôi diễn suy nghĩ: "Vì vậy bọn họ sẽ phái càng nhiều người đi bảo vệ kho lúa? Do đó chiến sự có thể hóa giải?"
Hứa Trân nói: "Đúng, thỉnh Quốc Công hạ lệnh đi."
Gió tuyết biên quan lớn, Quốc Công xuyên đại y ( áo khoác) chống lạnh, gió tuyết thổi tới trên mặt hắn, vai cùng đỉnh đầu đầy tuyết trắng.
Quốc Công vẫn chưa hạ lệnh.
Hắn là người một nước cờ cần suy nghĩ một trăm tám mươi bước, cẩn thận làm người sợ run.
Huống hồ thôi diễn binh pháp, tuy nói bên trong mạch lạc phức tạp, nhưng nói ra khỏi miệng, lại đơn giản như hồ ngôn loạn ngữ.
Tiếng chém giết phía dưới như khoét vào lòng Hứa Trân, nàng chỉ lo tiểu ăn mày trộn lẫn trong đó. Nhưng lập tức lại nghĩ, tiểu ăn mày là sẽ không kêu ra, dù bị chém thương chém đau, cũng không kêu ra tiếng.
Hứa Trân nhắm mắt lại, nắm lấy tuyết trên đất, lung tung chà trên mặt, để cho mình tỉnh táo.
Quốc Công vẫn đang nhìn nàng.
Hứa Trân mở mắt, chân nàng tê, đổi thành ngồi trong tuyết, đàm luận nói: "Quốc Công, nếu ngươi sợ Hồ binh phản công, ta vẫn còn một lương kế ( kế tốt) khác."
Quốc Công không nói.
Hứa Trân nhìn vết sẹo trên tay hắn, giương mắt nói: "Nho gia chỉ là trang sức phẩm tinh mỹ, là để cho người ngoài xem, bây giờ Thánh thượng đem thứ chỉ đẹp mà không có thật này, xem là bảo bối, toàn bộ tiếp thu, suy bụng ta ra bụng người, mơ hồ muốn đè ép bách gia khác, có phải quá buồn cười không?"
Môi Quốc Công thoáng rung động, tựa hồ hắn ý thức được Hứa Trân muốn nói gì.
Hứa Trân bị gió thổi tới đau cổ họng, nhưng vẫn nỗ lực nói: "Hắn tôn sùng, cùng xã tắc cơ bản, hoàn toàn không phù hợp. Từ cổ chí kim, chúng quân vương đều lợi dụng Nho học che lấp thái bình, nhưng Thánh thượng đương nhiệm, hắn dùng Nho học tu thân dưỡng tính tề thiên hạ."
Quốc Công trợn mắt ra lệnh: "Này không phải việc ta ngươi nên đàm luận."
Hứa Trân nói tiếp: "Xã tắc bây giờ, là một cái xác trống rỗng, chỉ cần một luồng sức mạnh đầy đủ đẩy tới, liền có thể lật đổ."
Quốc Công đứng dậy giận dữ mắng: "Ngươi lớn mật!"
Hứa Trân không hoãn không chậm nói tiếp: "Quốc Công hiểu lầm, ta đương nhiên không muốn lật đổ xã tắc, ta chỉ muốn thay đổi mà thôi."
"Thay đổi?" Quốc Công bình tĩnh không ít, ngồi lại trên ghế hỏi: "Làm sao thay đổi?"
Hứa Trân nói: "Từ căn cơ bắt đầu."
Quốc Công nói: "Nói rõ hơn một chút."
Hứa Trân nói: "Cao trúc tường, quảng tích lương(5). Lấy Ung Châu làm tường vây, hưng nông canh, các loại lương thực, lại cho ta hai năm, ta dạy dỗ một nhóm đệ tử ưu tú nhất, những đệ tử này sẽ có năng lực phân rõ đúng sai, cùng với dung hợp tư tưởng bách gia, mà không phải chỉ độc tôn một nhà."
⌈(5) Cao trúc tường, quảng tích lương: Xây tường cao, tích trữ lương.
Nguyên câu: "Cao trúc tường, quảng tích lương, hoãn xưng vương" của mưu sĩ Chu Thăng thời Chu Nguyên Chương.⌋
Thanh âm nàng không lớn, hầu như bị tiếng ồn ào bên ngoài vượt lên.
Nhưng Quốc Công cảm thấy trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Hắn ở Ung Châu lui tới, rất ít rời đi chỗ này, gặp thương khách vãng lai, gặp nho sinh nghèo thối bị biếm, rất nhiều thứ, hắn cũng đã sớm muốn phá hỏng.
Lời nói này của Hứa Trân, truyền nhiệt huyết nóng bỏng vào lòng hắn.
Đã bao nhiêu năm, chưa từng nghe tới lời nói sôi trào lòng người như vậy? Lần trước nghe được, vẫn là đại cô tử lão Tuân Gia trên chiến trường.
Quốc Công nghĩ tới Tuân gia, nắm tay che miệng, mũi đỏ lên.
Phó dịch bên cạnh nơm nớp lo sợ, hai chân liên tục run rẩy, nói không ra lời.
Quốc Công phất tay để phó dịch đi xuống.
Tiếp đó, hắn móc ra quan ấn, lướt qua bên người Hứa Trân, tiến lên phát lệnh triệt binh, rất nhanh, kèn lệnh thật dài thổi lên, tiếng chiêng vang lên, âm thanh đao thương dần nhỏ lại.
Các tướng sĩ tử thương nặng nề, đã sớm không muốn đánh.
Nghe thấy tiếng chiêng, vội vàng lùi lại.
Nhưng Hồ binh khí thế hung mãnh, kéo dài giết tới trước, Hán binh lòng người tán loạn, đã không muốn chống đối, suýt chút nữa cũng bị đâm bị thương, đang lúc này, một đạo kim quang ảm đạm thoáng qua trước mặt mọi người, phất tay chém đứt đao kiếm trong tay Hồ binh.
Tuân Thiên Xuân không nói lời nào, trên người tuy chảy máu, nhưng đều là trầy da. Dưới chân nàng nằm ngang ngốc cô tử, ngốc cô tử này là nàng mang vào Thủy Điểu doanh, vì vậy nàng che chở.
Hồ binh nhìn thấy tiêu chí ( ký hiệu) khóe mắt nàng là vết sẹo lộn xộn, sững sờ chốc lát, lập tức hô: "Giết! Giết tên phản đồ này!"
Tuân Thiên Xuân không chút úy kỵ, nghênh diện sát địch.
Hán binh lui lại không nói ra lời, nếu không bọn họ nhất định sẽ hỏi một câu: "Ngươi làm từ đồng thiết sao? Sao còn giết tới thích ý..."
Tuân Thiên Xuân đứng hàng đầu, lấy sức một người đối kháng thiên quân vạn mã Hồ binh. Hai bên nhìn chằm chằm như hổ đói, thiết kỵ bay lên không, trên chiến trường, sóng to gió lớn, khí thế bàng bạc.
Thế gian như dừng lại nửa giây.
Vó ngựa tây phong, đại chiến căng thẳng.
Không khí lần nữa chảy xuôi.
Mọi người dùng sức xiết chặt chuôi kiếm, định vung kiếm lên.
Nhưng thoáng cái, Hồ binh bên kia cũng đánh tới đại cổ(6) làm bằng da dê, đây là tín hiệu của Hồ binh: "Lùi!"
⌈(6) Đại cổ: loại trống lớn chơi bằng hai dùi.⌋
"Lùi—"
"Tạm lùi!"
Hai nhóm binh sĩ Hồ Hán dòng người tán loạn, khẩn cấp kéo ra một khoảng cách không nhỏ, chỉ còn loang lổ vài chỗ vẫn hàm chiến ( đánh nhau kịch liệt).
Quốc công đứng trên tường thành, nhìn thấy thế cuộc thay đổi trong nháy mắt, trong lòng nghĩ: Quả thật là vậy.
Trận đổ chiến này, Hán binh thắng.
Hồ binh lui lại một bước này, đã định thôi diễn sau đó của Hứa Trân tất cả là chính xác. Chờ Hồ binh phát hiện đây là mưu kế lừa người, viện binh phụ cận đã tới, dù đánh đến cũng không uổng công. Tuy hao tổn, nhưng xác xác thực thực, là Hán binh bọn họ, thắng.
Quốc Công thở dài trăm mối.
Thiên đạo có quy luật của thiên đạo, phương pháp thôi diễn, khi hắn tuổi trẻ ngông cuồng, cùng hảo hữu từng thử qua, tuy có thể thôi, nhưng không dám chứng thực, một khi thất bại, liên lụy, là tính mạng mấy trăm ngàn tướng sĩ.
Có thể làm ra quyết định như vậy, nếu không lãnh huyết cực hạn, chính là tự tin cực hạn.
Hắn không biết Hứa Trân thuộc loại nào, cũng không muốn biết.
Sau khi về tường thành, Quốc Công nói với Hứa Trân: "Lần này luận chiến, ngươi thắng."
Sợi dây căng thẳng trong lòng Hứa Trân buông xuống, thư giãn hồi lâu, nàng lại hỏi: "Quốc công đối với đề nghị hưng nông canh của ta cân nhắc thế nào?"
Quốc Công cúi đầu, đem quan ấn nhặt lên trả cho Hứa Trân, một lát sau, hắn hỏi: "Lần đầu ta ngươi gặp gỡ, ta thấy ngươi là một người hào hiệp tùy ý, đối với ngươi đánh giá cao mấy phần, nhưng bây giờ nhìn lại, ngươi cũng chỉ là một dung nhân ( người tầm thường) muốn kiến công về Trường An."
Hứa Trân theo bản năng muốn phản bác, nhưng rất nhanh ngộ ra, Quốc Công đang kích nàng.
Nàng cười cười nói: "Ngươi nói không sai, ta đúng là dung nhân."
Quốc Công nhìn nàng không hề bị lay động, thẳng thắn hỏi: "Ngươi nỗ lực vì cái gì?"
Quốc Công thấy nàng liên tục nhìn về phía thiếu nữ người Hồ ở hàng đầu, trong lòng nắm chắc.
"Thì ra là như vậy." Hắn nhắc nhở, "Ngươi muốn bãi nho, nếu không có ràng buộc, sẽ ung dung hơn nhiều.
Ý tứ chính là, trước khi ở đỉnh cao sự nghiệp đừng có đối tượng.
Hứa Trân không đồng ý cái này, nàng cười cười nói: "Loại ràng buộc này, ta rất thích."
Đại quân đã trở lại cửa thành, Tuân Thiên Xuân đi ở cuối cùng, trên tay kéo hai người, Hứa Trân nhìn thấy, trực tiếp chạy tới, dựa bên tường thấp vẫy tay với Tuân Thiên Xuân, sau đó lạch bạch chạy xuống thang lầu nghênh đón tiểu ăn mày.
Xung quanh tử thương nặng nề.
Nhưng những tử thương này không trong phạm vi cứu vớt của Hứa Trân, trong mắt nàng chỉ có tiểu ăn mày.
Nhìn thấy tiểu ăn mày, nàng chạy tới ôm lấy, nhìn người này còn hảo hảo đứng trước mặt mình, vui vẻ muốn khóc.
Cho tới giờ khắc này, trận chiến đối với nàng mà nói, mới coi như thắng lợi. Nàng đấu chính là văn nhân cổ hủ, đấu chính là Quốc Công quá mức cẩn thận, đấu chính là suy đoán phẩm tính tướng lĩnh người Hồ.
Nàng thật là mẹ nó mệt mỏi a.
Mệt tới mức chỉ muốn dựa vào tiểu ăn mày ngủ, nhưng nàng biết tiểu ăn mày cũng mệt mỏi, nàng nhất định phải hiền tuệ chút, không cho tiểu ăn mày thêm phiền phức.
Không sai, hiền tuệ một chút...
Quên đi trước ngủ một giấc đã.
Mộng tưởng là mỹ hảo, nhưng hiện thực chính là, Hứa Trân xuất phát từ bản năng ôm tiểu ăn mày ngủ.
Thiên địa âm trầm, cửa thành lần nửa trở nên nhỏ hẹp chỉ đủ một người đi qua.
Cao trúc tường, quảng tích lương, hoãn xưng vương.
Ở thế đạo hỗn loạn này, nàng đang vì tiểu ăn mày, chậm rãi trải một con đường.