*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 28: Quy tắc nếu không đúng, cũng có thể dàn xếp, sửa lại.
Hứa Trân không quá tin tưởng, đến gần muốn cảm thụ một chút võ công cổ đại, ngồi xổm người xuống, kinh ngạc phát hiện đôi mắt tiểu ăn mày dường như cũng không còn xanh như trước.
Nàng nói: "Mắt ngươi cũng đen, này còn không phải nội lực sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không phải."
Hứa Trân hỏi: "Vậy còn có thể là gì?" Thời đại này cũng không có kính sát tròng.
Tuân Thiên Xuân nói: "Giống như chuyển động ngón tay, chuyển động xuống dưới."
Hứa Trân không hiểu: "Không phải nội lực sao."
"Không phải." Tuân Thiên Xuân nói, "Muốn duy trì, sẽ mệt một chút."
Hứa Trân liền đau lòng nói: "Vậy ngươi ra ngoài hẳn đổi màu đi."
Tuân Thiên Xuân gật đầu, tay đặt ở cửa chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.
Hứa Trân suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Ngươi biết cũng thật nhiều, vậy súc cốt công ngươi biết không? Ngươi vóc dáng thấp như vậy, sẽ không phải súc cốt chứ?"
Tuân Thiên Xuân không đáp.
Hứa Trân cảm thấy không đúng, kiên trì không ngừng hỏi: "Ngươi sẽ không thật sự súc cốt đi?"
Tuân Thiên Xuân trầm mặc chốc lát, nói: "Loại võ công này, rất khó học."
Hứa Trân phỏng đoán, xem ra là không súc cốt chỉ là không tiện nói thẳng, giống như lúc trước đánh không lại hai tên thủ vệ vậy.
Nàng rất săn sóc không tiếp tục hỏi.
Ngược lại nàng nhớ tới miêu tả trong sách, tiểu ăn mày sau này là đại phản phái rất lợi hại, là một mỹ nữ vóc người cao gầy, dù lúc này vóc dáng thấp, sau này nhất định có thể cao hơn.
Hai người đi xuống lâu, tửu lâu khách nhân nhiều, trên đất đầy hoa đăng tiên diễm ( tươi đẹp) chồng chất, nam nam nữ nữ ngồi ở bàn vuông vừa ăn hạt dưa cùng ăn sáng, nhìn ra phía ngoài xa đăng hỏa sáng sủa rực lửa.
Đi ra phía đạo lộ bốn phía thông suốt, đăng hỏa càng thêm sáng sủa, trên đường dựng rất nhiều lều đăng, phía trên mang theo hoa đăng cùng giấy đố đèn, tung bay lả tả lắc lư trong trời đêm.
Hứa Trân từ xa xa nhìn thấy một chiếc thỏ tử đăng, chạy tới, đứng bên cạnh đăng gọi Tuân Thiên Xuân.
Tuân Thiên Xuân đi theo tới.
Hứa Trân chỉ vào thỏ đăng hỏi: "Ngươi có thích cái này không?"
Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn Hứa Trân một chút, thấy trong mắt nàng đầy vẻ vui mừng, liền nói: "Thích."
Hứa Trân tràn đầy phấn khởi: "Vậy ta mua cho ngươi."
Nàng hỏi lão bản đứng bán sau đăng: "Trản đăng này bao nhiêu tiền?"
Lão bản nói: "Năm đồng."
Hứa Trân trực tiếp bỏ tiền mua lại.
Trên kệ còn không ít thứ xinh đẹp, nàng nghĩ, mình sắp lấy được ngàn lượng bạc, hơn nữa còn có tiền cầu cứu trước kia của tiểu cô nương đưa tới, phương diện tiền bạc không có thiếu thốn, thẳng thắn mua vài trản ( chiếc).
Lúc này, một vài nữ tử trẻ tuổi mặc váy áo ngắn chữ công (工) bằng gấm, ở ngoài phối một cái áo khoác màu trắng nhạt đi tới, mấy người này trong tay cầm trản đăng cầu tuyết bạch, đi tới nhìn thỏ tử trong tay Hứa Trân, cũng muốn mua thỏ đăng kia.
Lão bản nói cho các nàng biết, vừa bán đi.
Vì vậy ánh mắt mấy người này, từ từ di chuyển đến trong tay Hứa Trân.
Hứa Trân cầm thỏ đăng nhét vào trong tay Tuân Thiên Xuân.
Một nữ tử mặc váy áo ngắn đi tới, hỏi: "Xin chào, xin hỏi có thể bán thỏ đăng cho ta được không?"
Hứa Trân suy nghĩ một chút, nói: "Không được."
Nữ tử kia cau mày nói: "Vị cô tử này, ngươi là từ nơi khác đến Trường An sao?"
Hứa Trân gật đầu: "Đúng vậy, từ Giang Lăng tới."
Nữ tử kia cười một tiếng.
Nói đến Giang Lăng, tuy phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, từng là Đô thành, nhưng hiện tại chỉ là nơi tiểu thương tụ hợp, không hề có không khí của người đọc sách, cũng đã lâu không có danh nhân gì.
Ở trong ấn tượng của nhiều người, Giang Lăng ngoại trừ phong cảnh, còn lại đều rất bình thường.
Nữ tử này cũng nghĩ giống như vậy.
Nếu chỉ là người Giang Lăng, vậy mình dựa vào bản lĩnh cướp một chiếc thỏ tử đăng, hẳn cũng không có chuyện gì.
Nàng nghĩ xong, cười nói với Hứa Trân: "Đăng hội ( hội đèn lồng) Trường An, có một cái quy củ nhỏ."
Hứa Trân hỏi: "Quy củ gì?"
Nữ tử nói: "Nếu có hai người nhìn trúng cùng một trản đăng, liền có thể dùng phương thức giao đấu, đoán đố đèn, làm từ phú, ai thắng, trản đăng liền thuộc về người đó."
Hứa Trân nghe xong, cảm thấy thật giống như nội dung tình tiết trong bộ phim truyền hình nào đó đã xem qua.
Nàng hỏi: "Quy củ này không quá hợp lý đi?"
Nữ tử hỏi: "Nơi nào không hợp lý?"
Hứa Trân nói: "Ta đã mua, đây là đồ vật của ta, nếu đã thuộc về ta, tại sao lúc ngươi muốn, ta còn phải phối hợp ngươi, đem đăng cho ngươi?"
Nữ tử kia cười nói: "Bởi vì đây là quy củ của đăng hội, ngươi còn chưa bước ra khỏi đăng thị ( chợ đèn hoa), thì phải tuân thủ quy củ nơi này."
Hứa Trân nói: "Quy củ này không đúng lắm."
Nữ tử hỏi: "Nếu ngươi không thừa nhận quy củ, liền đừng bước vào đăng thị, cũng không nên mua đăng."
"Quy củ không hợp lý, vì sao ta phải thừa nhận?" Hứa Trân suy nghĩ một chút nói, "Ngươi nói lời này, đúng là để ta nghĩ đến một chuyện từng nghe trước đây."
Nữ tử đối với chuyện Hứa Trân muốn nói không có hứng thú.
Nàng muốn Hứa Trân thừa nhận quy củ của nơi này, nhưng chẳng biết tại sao, xung quanh đã tụ tập xem cuộc vui, dồn dập muốn Hứa Trân nói tiếp.
Hứa Trân thuận theo đại thế, nói: "Từng có một nam tử, một ngày nọ, vợ hắn mắc trọng bệnh..."
Người xung quanh lập tức hỏi: "Bệnh gì?"
Hứa Trân nói: "Không biết là bệnh gì, chỉ biết là không dễ trị, chỉ có dược phương cùng dược hoàn trong nhà một vị phú thương, mới có thể chữa khỏi bệnh của thê tử."
Mọi người biểu thị: "Xem ra đúng là bệnh rất nghiêm trọng, may là vẫn có dược có thể trị."
Hứa Trân gật đầu nói: "Đáng tiếc dược hoàn phải cần hai mươi lượng bạc, rõ ràng dùng dược vật chưa đến một lượng, nhưng vì người cần ít, không ai nghiên cứu dược phương, phú thương liền đem giá tăng cao vài lần."
Mọi người lắc đầu nói: "Quá đắt, quá xấu rồi."
Hứa Trân nói: "Sau đó, nam nhân vì hai mươi lượng, nỗ lực kiếm tiền, vay tiền, nhưng khi hắn vất vả tích góp được mười lượng bạc, thê tử của hắn bỗng nhiên sắp không chịu được rồi."
Xung quanh có người thở dài: "Nam tử này, là người tốt."
"Nhưng chung quy vẫn còn thiếu một chút."
"Đúng vậy... Này cùng quy củ đăng thị có liên quan gì?"
"Các vị đừng nóng vội." Hứa Trân cười tủm tỉm, nàng hỏi nữ tử kia, "Ngươi cảm thấy nam tử kia sau đó, sẽ làm thế nào?"
Nữ tử muốn thảo ( giành) đăng suy nghĩ chốc lát, nói: "Nếu không tích góp đủ tiền, phú thương kia là thương nhân, cũng không thể bảo hắn xuống giá, đương nhiên chỉ có thể... nén bi thương."
Hứa Trân nói: "Cũng không phải, hắn chữa khỏi bệnh cho thê tử mình."
Nữ tử thảo đăng nghi hoặc: "Đây là làm sao chữa được?"
Hứa Trân nói: "Hắn đi trộm dược."
Nữ tử thảo đăng khiếp sợ: "Trộm dược?! Đây là xúc phạm luật pháp, hắn điên rồi sao?"
Hứa Trân nói: "Có lẽ, thế gian an đắc song toàn pháp(1), hắn muốn thê tử của mình sống, cũng chỉ có thể bí quá hóa liều."
⌈(1) Thế gian an đắc song toàn pháp: Thế gian sao có vẹn đôi đường.⌋
Người xung quanh dồn dập nói: "Nam tử này quả thật là người tốt."
Nữ tử thảo đăng nghe được câu này, cũng vô cùng cảm động.
"Người này cuối cùng thế nào?" Nữ tử thảo đăng dò hỏi.
Hứa Trân hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy, cuối cùng hắn thế nào?"
Nữ tử thảo đăng nói: "Nếu trộm đồ vật, đương nhiên chỉ có thể chờ đợi bị thụ hình."
Người qua đường xung quanh lập tức phản bác: "Tại sao có thể như vậy! Người thâm tình như thế này, trên đời có thể có được mấy người."
"Hắn vì thê tử mới làm như vậy, nên được khoan dung!"
"Đúng vậy, hơn nữa không phải chỉ có một viên dược sao... Phú thương cố ý tăng giá, vốn đã sai!"
Mọi người thúc giục hỏi: "Đến tột cùng thế nào?"
Hứa Trân nói: "Huyện lệnh cảm thấy hắn nên bị thụ hình, cũng có người cảm thấy hắn nên được khoan dung."
Nữ tử thảo đăng lắc đầu thở dài, nói thẳng đáng tiếc.
Hứa Trân còn nói: "Ta cảm thấy hắn nên được khoan dung. Ngươi nghĩ xem, dược vốn là để cứu người, nếu không cho thê tử dùng, liền là lãng phí, không tận hết công năng của nó. Người nam tử này biết phải làm sao mới có thể cứu được thê tử, nếu không ăn trộm, chính là gián tiếp hại thê tử, không có phụ trách đối với thê tử mình."
Nữ tử thảo đăng suy nghĩ chốt lát, cảm thán: "Đúng là đạo lý này."
Người qua đường xung quanh đa số cũng tán thành.
Luật pháp tuy cần tuân thủ, nhưng bách tính thiện tâm, bình thường đều cảm thấy mạng người càng quan trọng hơn, luật pháp không phải cứng nhắc không thể thay đổi. Có lúc, tình cảm cùng đạo đức luôn co thể vượt lên trên quy củ.
Có người thúc giục hỏi Hứa Trân, cuối cùng đến tột cùng thế nào.
Hứa Trân đáp: "Hắn xác thật chịu thụ hình, nhưng sau việc này, tiểu quốc nơi nam nhân này ở trải qua lần phá án này, phát hiện luật pháp quốc gia mình không đầy đủ, liền sửa đổi luật pháp, khống chế loại dược phẩm có thể cứu người này, lấy giá cả bình thường bán cho người cần."
Nữ tử thảo đăng nói: "Thiện! Thì ra là như vậy! Cứ như vậy, tương lai nếu có xảy ra chuyện như vậy, mười lượng cũng có thể cứu mạng thê tử!"
Mọi người bừng tỉnh: "Này xác thật là biện pháp tốt!"
Hứa Trân cười hai tiếng, đúng lúc nói: "Bởi vậy, quy tắc nếu không đúng, cũng có thể dàn xếp, sửa lại một chút."
Mọi người tán thành: "Xác thật, xác thật!"
Hứa Trân nói, kéo tay tiểu ăn mày đi về phía bên cạnh.
Mọi người còn muốn hỏi Hứa Trân, nam tử bị tra tấn, thê tử kia có bị tội liên đới gì hay không.
Hứa Trân cũng đã đi lều thập tự treo đầy hoa đăng bên cạnh.
Gò má của nàng được chiếu rọi ánh sáng huỳnh quang sáng trắng, thân hình phiêu phiêu như tiên, bước qua lều thập tự, lại từ sau lều thò đầu cười với mọi người.
Mọi người chưa hoàn hồn.
Hứa Trân cười nói: "Đồng dạng đạo lý, từ luật pháp mà nói, ta đã mua đăng, từ tình cảm mà nói, ta thích đăng này, không muốn đem đăng lung ( đèn lồng) nhường ra, vậy nên, quy củ bắt ta phải nhường đăng lung này, cũng cần phải sửa lại một chút chứ?"
Nữ tử thảo đăng sửng sốt một lát, rốt cuộc phản ứng lại Hứa Trân muốn nói cái gì.
Cảm động của nàng đối với nam tử trong cố sự nháy mắt biến mất, lớn tiếng nói với Hứa Trân: "Không được!"
Hứa Trân đã lôi kéo tiểu ăn mày bước lên con đường nhỏ ở bờ sông.
Nữ tử gọi: "Chờ đã! Thỏ tử đăng!"
Hứa Trân quay đầu lại phất tay nói lời từ biệt: "Về tình về lý ta đều không sai, vì vậy ta đi trước, chúc các vị thưởng đăng vui vẻ!"
Sau khi nói xong bước nhanh về phía trước, rất nhanh không thấy bóng người.
Đăng hỏa chiếu vào tảng đá xanh trên đường.
Nữ tử thảo đăng đuổi tới mắng: "Không biết xấu hổ a! Vì cái thỏ tử đăng, lại bịa một đoạn cố sự! Nào có Quốc Quân nào vì sống chết của người bình thường, sửa chữa luật pháp!"
Người qua đường xung quanh rốt cuộc tỉnh ngộ, phẫn nộ hô: "Hóa ra là bịa! Ta nói rồi, ở đâu ra nam tử thâm tình như vậy!"
"Không biết xấu hổ! Không phải là cái thỏ tử đăng thôi à!"
Tiếng mắng không dứt.
Đáng tiếc Hứa Trân đã đi xa.
Nữ tử thảo đăng cùng người qua đường vây xem mắng la theo gió bay xa, căn bản không có truyền vào tai nàng.
Hứa Trân dắt Tuân Thiên Xuân đi về phía tửu lâu.
Trên đường tiếng tiêu phượng uyển chuyển, liễu thụ bị ánh trăng chiếu thành màu trắng bạc.
Trên núi bay lên vài trản đăng sáng, đem không trung mờ tối càng thêm lộng lẫy.
Hứa Trân ở trên đường hỏi Tuân Thiên Xuân, nghe cố sự kia có ý kiến gì hay không.
Nàng rất sợ tiểu ăn mày lại đi trên con đường phản phái, nhìn Tuân Thiên Xuân không nói gì, liền nói những phương diện khác của cố sự một chút, nói thật ra còn có người cũng chờ dược hoàn này, tuy nam nhân kia cứu được thê tử mình, nhưng vẫn là hại người khác.
Tổng kết lại, trộm dược là không đúng. Nếu thật trộm, đương nhiên phải trả giá thật lớn.
Tuân Thiên Xuân nhìn phương xa, gật đầu nói: "Ta biết."
Hứa Trân nói: "Vậy thì tốt."
Tuân Thiên Xuân nói: "Tạ ơn tiên sinh."
Hứa Trân vội vàng nói: "Tạ ơn ta làm gì, chỉ là nói một cái cố sự thôi."
Tuân Thiên Xuân nói: "Ta rất thích, cố sự tiên sinh nói."
Hứa Trân cười đến gần hỏi: "Ngươi thích cái nào?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Là cái trước kia, liên quan đến lựa chọn."
Lựa chọn? Đây là cố sự nào?
Hứa Trân hoàn toàn không nhớ rõ, nàng nỗ lực nhớ lại.
Tuân Thiên Xuân nhắc nhở: "Cố sự về xe ngựa nên đụng vào chín hài đồng không nghe lời hay là một hài đồng vô tội."
Hứa Trân nghĩ, chuyện phản phái muốn suy xét, quả nhiên rất nhiều.
Tiếp theo lại nghĩ đến, cố sự này, dường như mình chỉ nói cho một đệ tử nghe, cũng không có nói cho tiểu ăn mày nghe.
Tâm tư của nàng rất nhanh bị bậc thang dưới chân đánh gãy.
Bước vào tửu lâu, trong lâu còn lại không nhiều người, so với trước yên tĩnh hơn, đèn đuốc tối tăm, khiến Hứa Trân không thể nhìn rõ bậc thang hướng lên trên.
Nàng đạp lên cầu thang đi ở phía trước dò đường.
Tuân Thiên Xuân đi sau lưng nàng.
Đạp vài bước, Tuân Thiên Xuân cảm giác mình nhìn thấy cái gì đó, cảnh giác hướng một góc nào đó nhìn tới.
Bên trong góc kia đứng hai nữ tử, đều mặc hoa y, lộ ra đường nét duyên dáng của gáy cùng gò má, một người đè lên người còn lại, đem hai tay người kia ấn ở sau lưng, còn một tay vuốt ve bộ ngực cao vút của người kia, đang hôn môi nhau.
Hình ảnh xung kích rung động có chút mãnh liệt, Tuân Thiên Xuân không ngờ tới.
Nàng trầm mặc đứng tại chỗ nhìn một chút.
Nhìn được một hồi.
Hứa Trân quay lại hỏi nàng: "Sao ngươi không đi lên lầu?"
Tuân Thiên Xuân không đáp.
Người bị đè hôn kia dường như nghe thấy âm thanh bên cầu thang, xoay đầu lại, ánh mắt nàng sóng sánh dao động, chạm phải tầm mắt Tuân Thiên Xuân, liền nở nụ cười quyến rũ.
Tuân Thiên Xuân bị người khác quăng mị nhãn, cũng không thích chút nào, thậm chí có chút buồn nôn.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hứa Trân: "Đi mệt, dừng lại một hồi."
Hứa Trân hỏi: "Có muốn ta ôm ngươi hay không?"
Tuân Thiên Xuân từ chối: "Không muốn."
"Ngươi đừng thẹn thùng a." Hứa Trân cười, nàng cười cười, cảm nhận được một luồng ánh mắt, Hứa Trân theo nơi tầm mắt đó hướng về bên cạnh nhìn, nhìn thấy một nữ tử nhìn mình, trong lòng dường như còn ôm một người.
Hứa Trân không nhận ra hai người này, không xác định có phải nguyên chủ nhận thức hay không.
Nàng cúi đầu hỏi tiểu ăn mày: "Ngươi nhận ra hai người kia sao?"
Tuân Thiên Xuân cau mày nói: "Không nhận ra."
Hứa Trân cân nhắc xác suất nhận thức người của nguyên chủ, muốn đi lên hỏi một chút.
Mới vừa đi hai bước.
Tuân Thiên Xuân kéo nàng, nói: "Trở về."
Hứa Trân hỏi: "Cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Trở về phòng."
Hứa Trân nhìn hai người kia một chút, lại nhìn tiểu ăn mày một chút, gật đầu nói được, mang theo tiểu ăn mày về phòng.
Gian phòng được chỉnh đốn sạch sẽ, Hứa Trân đạp giày ra, chân trần đứng trên mặt đất bắt đầu thay y phục.
Khi cởi áo lót bên trong, nàng dư quang nhìn thấy Tuân Thiên Xuân quay người đi, giống như không muốn nhìn cảnh mình lõa thể.
Hứa Trân có chút hiếu kỳ nghĩ: Trước đây đều không kiêng kị, làm sao vừa đến Trường An, bỗng nhiên trở nên thẹn thùng?
Lẽ nào là xấu hổ, xao động của thời kỳ trưởng thành?
Nàng nở nụ cười.
Thay y phục xong, Hứa Trân chạy đến trên giường gọi Tuân Thiên Xuân đi ngủ.
Tuân Thiên Xuân đứng dậy, cũng không qua, mà đi tới chậu rửa mặt rửa sạch tay, xé đi dịch dung trên mặt, khôi phục lại dáng vẻ trước, ngồi ở bên cạnh bàn dựa vào ánh trăng cùng ánh đèn đọc sách.
Thỏ tử đăng cùng hoa đăng năm màu phát ra ánh sáng trắng nhu hòa, đem bên trong chiếu rọi thành cảnh tượng tươi đẹp.
Hứa Trân hỏi Tuân Thiên Xuân đang xem cái gì.
Tuân Thiên Xuân thành thật trả lời: "[ Sử ký ]"
Hứa Trân nói: "Ngươi đã xem rất lâu."
Tuân Thiên Xuân nói: "Quá dài, học chưa xong."
Nói xong tiếp tục xem, nghiễm nhiên một bộ dáng vẻ muốn đi thi khoa cử, nhưng người này rõ ràng không cách nào đi thi.
Hứa Trân nhìn tiểu ăn mày có chút phát ngốc, vô duyên vô cớ nghĩ đến năm vạn điểm công đức.
Xác thật có đoạn thời gian không mở hệ thống ra xem.
Hứa Trân nghiêng người sang, mở ra giao diện hệ thống.
Lúc nhìn thấy điểm công đức, nàng lần nữa bị dọa suýt chút nhảy lên.
Xuyên qua lâu như vậy đều là ở ba chữ số.
Hiện tại lại được bốn chữ số.
Hứa Trân mừng phát khóc, nỗ lực suy nghĩ đến cùng là lúc nào tăng lên?
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hẳn là lúc tổng động viên khi thi đại học.
Nhưng bất luận điểm này làm sao có, Hứa Trân đều rất vui vẻ.
Nàng hài lòng ôm chăn, ở trên giường cười khúc khích.
Nhưng bởi vì cười thật vui, đến nửa đêm, trong đầu Hứa Trân bỗng nhiên đau đớn từng trận, đau đến không chịu được.
Nàng muốn gào lên, lại sợ làm ồn tiểu ăn mày, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhẫn nhịn.
Sau đó cắn răng chịu đau.
Hứa Trân không thể nhịn được nữa, nghĩ một hồi, cảm thấy tám phần mười có liên quan đến hệ thống.
Nàng mau chóng mở hệ thống tìm khách phục ( dịch vụ khách hàng).
Còn may hệ thống khách phục làm việc hai mươi bốn giờ.
Khách phục đáp lại tương đối chậm, sau một lúc lâu mới nói: "Xin chờ một chút, đang vì túc chủ kiểm tra."
Hứa Trân che trán thúc giục: "Mau lên mau lên."
Khách phục chậm rì đáp: "Đã tra được kết quả."
Hứa Trân gấp đến độ không chịu được, giục: "Vì sao ta đau đầu a?"
Khách phục nói: "Bởi vì thế giới tuyến phát sinh biến động không rõ, ảnh hưởng trọng đại, vậy nên mới ảnh hưởng đến túc chủ."
Hứa Trân nhắm mắt nỗ lực suy nghĩ lại.
Thế giới tuyến biến động, đơn giản chính là nữ chủ có chuyện, hoặc phản phái xảy ra chuyện.
Nàng hảo hảo chăm sóc tiểu ăn mày, bên phản phái khẳng định không có vấn đề.
Vậy thì là nơi nữ chủ!
Hứa Trân rất lạc quan nghĩ.
Nàng hỏi: "Thế giới tuyến biến động cùng ta có liên quan gì? Ta sẽ không phải chịu trừng phạt chứ? Đau đầu có phải là phát sinh ngẫu nhiên hay không?"
Khách phục nói: "Tạm thời không biết."
Hứa Trân hỏi: "Toàn bộ không biết?"
Khách phục lặp lại: "Toàn bộ tạm thời không biết."
Hứa Trân nói: "Muội ngươi a."
Khách phục nói: "Trò chuyện lần này kết thúc, thỉnh túc chủ trải qua vui vẻ."
Hứa Trân dùng chăn che đầu lại mắng: "Hệ thống này thật sự rác rưởi a."
Lần thứ nhất nàng bị ảnh hưởng, hoàn toàn không biết thế giới này xảy ra chuyện gì.
Trước khi Hứa Trân nhập cư trái pháp, ngồi ven đường thỉnh thoảng có nghe người khác tán gẫu, nói có một ít nhiệm vụ xuyên thư, không cẩn thận làm vỡ kịch tình ( nội dung vở kịch) thế giới, thế giới sẽ lần nữa trọng khải ( bắt đầu lại).
Nàng là khách nhập cư trái phép, hết thảy không có bảo đảm, đương nhiên cũng không muốn chết lần nữa.
Nếu trọng khải mà nói, trời mới biết mình sẽ bị đưa tới nơi nào.
Hứa Trân suy nghĩ lung tung.
Trong đau đớn cùng bóng tối, nàng mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng, theo đó sờ qua, ngoài ý muốn cảm thấy đau đớn tốt hơn nhiều.
Mảnh ánh sáng này là ấm áp.
Hứa Trân đắm chìm vào trong đó.
Đồng thời trong đầu không hiểu sao nhảy ra một ít ký tự, nhìn kỹ, là dòng chữ +10, +10.
Hứa Trân nhìn cái này nhảy ra tốc độ tăng lên, thoải mái rất nhiều.
Lại qua chốc lát, rốt cuộc ngủ say.
Trong bóng tối, nửa bên Hồ sàng to lớn mềm mại khác.
Tuân Thiên Xuân mở mắt, nghiêng đầu nhìn Hứa Trân ôm chặt mình, nhất thời có chút mê hoặc.
Nàng vẫn không biết Hứa Trân phát sinh cái gì.
Chỉ biết Hứa Trân vừa rồi lăn qua lộn lại dường như ngủ không được, chợt nhích gần tới, hôn miệng mình vài cái.
Mỗi một cái đều mang cỗ mùi vị ngọt thơm.
Tuân Thiên Xuân muốn giơ tay, phát hiện cánh tay mình bị Hứa Trân ôm chặt, không thể làm gì khác hơn là dùng sức, sau khi tránh thoát, nàng dùng ngón tay chạm vào môi Hứa Trân.
Chạm vào môi vô cùng mềm mại, nhưng không có hôn tới như vừa rồi, chỉ là bình thản khép lại.
Tuân Thiên Xuân có chút thất vọng.
Nàng nhìn môi Hứa Trân, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy hình ảnh hai nữ tử kia hôn môi, tình cảnh kia, nàng nhìn cảm thấy buồn nôn.
Nhưng nàng cùng Hứa Trân, hôn thật nhiều lần, nhưng không có cảm giác khó chịu nào, thậm chí vô cùng vui vẻ.
Giữa người với người, chênh lệch quả thật rất lớn.
Tuân Thiên Xuân buông tay xuống, bình tĩnh nghĩ.
Ngày hôm sau chính là ngày diện thánh.
Tuy hôm qua Hứa Trân thống khổ một buổi tối, nhưng sáng sớm không biết vì sao tinh thần hăng hái, vô cùng có sức sống.
Nàng đang muốn rời giường.
Mở mắt nhìn thấy khuôn mặt tiểu ăn mày, so với quá khứ phóng đại hơn mấy lần hiện ra ở trước mặt mình, dung nhan gần như hoàn mỹ, nhìn không ra bất kỳ khuyết điểm gì.
Hứa Trân nhìn hồi lâu, mới từ trong mỹ sắc hoàn hồn, suy nghĩ có chút luống cuống, mình cùng tiểu ăn mày lúc nào lại gần như vậy. Hơn nữa mình tại sao lại điên cuồng quấn trên người đối phương?
Nàng buông tay chân mình ra, xích ra xa ngồi dậy, trầm mặc ngồi trên giường suy nghĩ.
Đêm hôm qua...
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu, vang lên tiếng gõ cửa, lão bà ở bên ngoài hô: "Tiên sinh a, dậy chưa? Phải xuất hành rồi!"
◍ ――― Hết chương 28 ――― ◍
P/S: Hổm rài đăng đều quá, thôi phải tiết chế lại, hì hì!