*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 25: Chỉ cần có chí hướng đã là đệ tử tốt.
Hứa Trân chẳng muốn quản mấy tên đệ tử Bạch Hồng kia, chỉ để ý tiếp tục giảng bài.
Nàng mở ra sách đề thi khoa cử, giảng giải cho đệ tử những nội dung nho học sử học, sau khi nói vài đạo đề, đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa.
Mấy vị Bạch Hồng thư viện tụ họp cùng nhau tán gẫu.
"Lần này thi Hương, Ta cảm thấy Vương Nhị Lang nhất định có thể lấy giải Nguyên."
"Hắn từ phú tốt lắm, còn biết rõ kinh thư Nho gia, nhất định sẽ không kém."
"Các vị nhất định cũng có thể đậu Cử nhân, lúc trước ở Bạch Hồng đọc sách còn không cảm giác quá to lớn, đến Thanh Long Sơn mới biết, Bạch Hồng dạy tốt cỡ nào."
Xung quanh vốn là đệ tử mậu ban, nghe xong cảm thấy rất khó chịu.
Tuy bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng từ khi đại khánh đem thi Hương đổi thành một năm một lần, tối thiểu năm tuổi liền có thể tham gia khoa cử, đám người này cũng thi không ít lần.
Nhưng khoa cử thật sự quá khó.
Cùng thi có ba ngàn đệ tử Thái học cùng học quán, còn có lão giả có kinh nghiệm phong phú, bọn họ học tư học, không hề có ưu thế.
Những đệ tử này vốn vô cùng lo lắng kỳ thi Hương lần này, hiện tại nghe Bạch Hồng thư viện nói như vậy, tức thì nản lòng thoái chí.
Hứa Trân cũng nghe thấy.
Vốn nàng nghĩ tên đánh nhau trước đó đã là cực phẩm, không nghĩ tới mỗi tên đệ tử đều là như vậy.
Chẳng trách tiểu ăn mày không thích đám người kia.
Thi Hương sắp tới, nhiều lắm lại làm một hồi áp đề, nếu như muốn chuẩn bị các loại kinh luân, quá muộn.
Thậm chí áp đề, nàng chưa quen thuộc đề mục khoa cử triều đại này, cũng không biết có thể áp trúng hay không.
Hứa Trân có chút lo lắng, lo lắng một chút cảm thấy vẫn là tạm thời không suy tính nữa.
Nàng đang muốn tìm tiểu ăn mày cùng đi ăn cơm.
Cát Hỉ Nhi bỗng nhiên đứng dậy chạy tới.
Hứa Trân đối với đệ tử thích đặt vấn đề này ấn tượng cũng không kém, thấy sắc mặt nàng như thường, nhìn không ra đầu mối, liền hỏi: "Làm sao?"
Cát Hỉ Nhi không chút e dè nói: "Tiên sinh, ta muốn hỏi chuyện thi Hương năm nay một chút."
Đệ tử xung quanh nghe hai chữ thi Hương, nhất thời không tiếp tục ủ rũ, cùng nhau nhìn sang.
Hứa Trân lập tức ý thức được, đây là khai thông tâm lý trước kỳ thi đại học.
Nàng ngồi vào chỗ lần nữa, để Cát Hỉ Nhi cầm một cái đệm mềm ngồi bên cạnh, hỏi dò: "Ngươi muốn biết cái gì?"
Cát Hỉ Nhi nói: "Lúc trước ta nghe tiên sinh nói làm quan chi đạo, để chúng ta thấy mình cũng có thể trở nên nổi bật, nhưng chúng ta học thức, võ học bình thường, sao tiên sinh lại cảm thấy như vậy?"
Sau khi Bạch Hồng thư viện nghe thấy liền cười nhạo, ở phía sau nói: "Tiên sinh các ngươi là an ủi các ngươi đó, này còn phải hỏi sao?"
Cát Hỉ Nhi vẫn chưa phản ứng, tiếp tục nói: "Lúc trước tiên sinh còn cảm thấy Tào Mạnh Đức là người tốt, tiên sinh kiến giải đều là độc đáo, nên ta nghĩ trước kỳ thi Hương, hỏi tiên sinh một chút, là ở trên người chúng ta nhìn thấy chỗ nào đáng khen, mới nói câu đó?"
Lời này của Cát Hỉ Nhi vừa dứt, có không ít đệ tử xung quanh dựng lỗ tai nghe.
Trước đây bọn họ cũng không thấy Hứa Trân có chỗ nào hơn người, thậm chí hoài nghi Hứa Trân, lần này được Đại nho quỳ chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết.
Nhưng Cát Hỉ Nhi công khóa tốt nhất trong ban, trong nhà điều kiện cũng rất tốt.
Nếu nàng cũng nói như vậy, vị tiên sinh này nhất định thật là lợi hại.
Mọi người nín thở lắng nghe, trong thư đường bay vào một con chim xám, đụng trúng vách tường, bay nhảy mấy lần lại bay ra ngoài.
Yên tĩnh trong phòng bị đánh vỡ.
Hứa Trân nghĩ, nếu muốn khai thông tâm lý, đương nhiên là muốn rót chút canh gà ( kích thích tinh thần).
Nàng nhìn đệ tử của mình mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, dò hỏi: "Các ngươi có biết, đệ tử thế nào mới được gọi là đệ tử tốt không?"
Phần lớn đồng học xung quanh không nói gì.
Cát Hỉ Nhi ngồi gần nhất, tiếp lời: "Như ta không tính là đệ tử tốt đi?"
Hứa Trân hỏi: "Vì sao ngươi lại cảm thấy như vậy?"
Cát Hỉ Nhi nói: "Bởi vì luận đọc sách ta không bằng Bạch Hồng, luận võ công, cũng không sánh được với Lý Tam Lang cùng Hứa Tiểu Xuân."
Bạch Hồng thư viện dù là tư học, nhưng trên dạy học xác thật so với Thanh Long Sơn tốt hơn nhiều lắm, những đệ tử này mới đến một ngày, liền đủ loại ghét bỏ.
Bạch Hồng chia làm bốn mươi khoa mục, tiên sinh hơn ba mươi người, bao hàm nho học, thư họa, thư từ, tiểu thuyết vân vân.
Mà Thanh Long Sơn chỉ có ba tiên sinh, dạy chỉ có một môn công khóa kinh học, bọn đệ tử nhất định toàn bộ thi thường khoa, không hề có khả năng tự do học tập.
Đến võ học, Lý Tam Lang là nhà tướng, Tuân Thiên Xuân vừa đến liền đánh Lý Tam Lang, sau đó đi ra ngoài học tập, nàng một người lật hơn nửa Giang Lăng, vừa rồi còn vô cùng tiêu sái trấn áp đệ tử Bạch Hồng thư viện.
Cát Hỉ Nhi đối với Tuân Thiên Xuân, vô cùng khâm phục, cảm thấy người này nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ trở thành một võ quan lợi hại.
Hứa Trân biết tới không nhiều như vậy, trong đầu chỉ nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm nay, cảm thấy tiểu ăn mày thật không tầm thường, tùy tiện lộ tay, liền có thể khiến người ta nhớ kỹ.
Người như vậy, thời khắc đều tỏa ra mị lực của mình, quả nhiên sau này có thể làm Hoàng Đế.
Nàng nghĩ tới đây, lại nghĩ đến Cát Hỉ Nhi, Lý Tam Lang, còn tiểu ăn mày, ba người này đều là phản phái, nhưng hiện tại mình chỉ mới thu được một thẻ bạch hóa phản phái của Lý Tam Lang.
Nói cách khác Cát Hỉ Nhi cùng tiểu ăn mày, trên tam quan(1) có lẽ còn có vấn đề không thể xoay về chính đạo, sau này có khả năng trở thành sai lầm.
⌈(1) Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Thế giới quan ( vũ trụ quan): Chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan: Là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan: Là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh ( bao gồm con người, sự vật sự việc).
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.⌋
Nhất thời Hứa Trân rất bi thương, cảm thấy bên cạnh mình nguy cơ tứ phía.
Nàng suy nghĩ một lát, ý thức được lúc này còn ở khóa đường ( lớp học) giải đáp nghi hoặc, vội vàng nhớ lại vấn đề của Cát Hỉ Nhi.
Tiếp đó nàng hỏi Cát Hỉ Nhi: "Ngươi biết trong số đệ tử của Khổng Tử, ai là đệ tử tốt không?"
Cát Hỉ Nhi nói: "Hẳn là như Nhan Hồi(2) vậy."
⌈(2) Nhan Hồi: Tự là Tử Uyên, nên cũng gọi là Nhan Uyên, là con của ông Nhan Do, người nước Lỗ. Nhan Hồi theo học với Đức Khổng Tử, là học trò giỏi nhất trong số các học trò của Đức Khổng Tử và là một trong những nhân vật Khổng giáo được tôn kính nhất. Trong Văn Miếu ông được thờ tự và được xem là một trong Tứ Phối.⌋
Hứa Trân nói: "Đúng, nhưng cũng không chỉ có Nhan Hồi."
Cát Hỉ hỏi: "Còn có người khác sao?"
Hứa Trân nói: "Trong bài Tiên Tiến, chuyện Khổng Tử cùng bốn đệ tử ngồi luận đạo, ngươi nhớ không?"
Cát Hỉ nói: "Nhớ được."
Nàng cho là Hứa Trân đang khảo nghiệm chính mình, liền đem nội dung bài này nói lại một lần.
Nội dung bài này nói, Khổng Tử cùng bốn đệ tử ngồi luận đạo, Khổng Tử hỏi bốn đệ tử, nếu Quốc Quân hiểu rõ các ngươi, các ngươi dự định làm sao cai quản quốc gia.
Tử Lộ trả lời nói, muốn cho hàng ngàn bách tính quốc gia, trong ba năm đều hiểu đạo lý, có dũng khí.
Nhiễm Hữu nói, muốn để cho mình thống trị bách tính bên dưới lại không phải ưu sầu ấm no.
Công Tây Hoa nói, hy vọng chính mình có thể ở tiểu quốc này làm một Tế Tự cùng người chủ trì, chưởng quản lễ giáo.
Tăng Tích nói, hy vọng mình thống trị quốc gia, có thể mùa xuân, cùng năm, sáu tiểu đồng tuổi trẻ, cùng đi bờ sông tắm rửa hóng gió, hát ca về nhà.
Khổng tử cuối cùng tán thành thuyết pháp của Tăng Tích.
"Tuy lúc đó Khổng Tử cười nhạo Tử Lộ, nhưng Tử Lộ cuối cùng quản lý quốc gia, dân tẫn lực ( cố gắng), dân bất thâu ( không ăn trộm), dân bất nhiễu ( không hỗn loạn). Nhiễm Hữu am hiểu lý tài ( quản lý tiền bạc), trợ giúp Quý Thức(3) cải cách thuế ruộng, Công Tây Hoa thành sứ giả Tề quốc đi sứ, thừa phì mã, y khinh cừu(4)." Hứa Trân nói, "Những người này đều nỗ lực quản lý quốc gia, đồng thời có hiệu quả nhất định. Bốn đệ tử này, dựa theo giáo đạo của Khổng Tử đi quản lý quốc gia, đương nhiên đều là đệ tử tốt."
⌈(3) Quý Thức: Tự là Tử Thông, là tướng nhà Đông Ngụy và Bắc Tề thời Nam Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc.⌋
Cát Hỉ Nhi hỏi: "Ý của tiên sinh, chỉ cần có ý hướng làm một vị quan tốt, liền tính là đệ tử tốt sao?"
"Có thể nói như vậy. Các ngươi đã có chí hướng, dù lần này thi Hương không qua, sau này nhất định cũng sẽ có tiền đồ tốt." Hứa Trân ngữ trọng tâm trường nói, "Vì vậy, đừng từ bỏ, làm hết sức là tốt rồi."
Cát Hỉ nghe xong thay đổi sắc mặt: "Nhưng tiên sinh..."
Lời nàng còn chưa dứt.
Tên ất ban lúc trước bị hạ xuống đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Tiên sinh, trước kia ngươi không phải nói, đại não trống rỗng không thể trị lý quốc gia sao! Làm sao đột nhiên đổi giọng rồi?!"
Hứa Trân nhìn về phía hắn.
Đệ tử ất ban lại nói: "Lúc trước ngươi còn nói, đọc sách không phải chỉ có con đường làm quan, làm sao hiện tại, lại bắt đầu tán đồng quan điểm Khổng phu tử!"
Hứa Trân hỏi: "Lúc ngươi có mục tiêu, lẽ nào chỉ là vì nhìn mục tiêu, mà không đi nỗ lực sao?"
Đệ tử ất ban không phản ứng lại: "Cái, cái gì?"
Hứa Trân lại nói: "Đại não trống, liền nhét đồ vật vào trong."
Sau khi nàng nói xong, hỏi: "Vì sao các ngươi lại cảm thấy mình không phải đệ tử tốt, cảm thấy mình so với học quán châu quận kém hơn? Sẽ thi không qua thi Hương?"
Bên trong thư đường lặng như tờ, không ai nói chuyện.
Hứa Trân đứng dậy nói: "Các ngươi đều giống nhau, những đệ tử kia, bất quá là đọc sách nhiều, hoặc vận khí tốt tiến vào học quán. Nhưng vì sao bọn họ ở học quán, sẽ so với các ngươi lợi hại hơn, lẽ nào là tiên sinh dạy tốt? Hay tiến vào học quán liền thông minh?"
Mấy đệ tử lộ vẻ mặt xấu hổ, bởi vì lúc trước bọn họ nghĩ như vậy.
Hiện tại bị Hứa Trân nói thế, nhất thời bọn họ cảm thấy mình không phải là quân tử, tư tưởng quá mức đồi phế ( chán chường).
Hứa Trân tiếp câu trên nói: "Cũng không phải như vậy, chỉ là bên cạnh bọn hắn, đều là người cố gắng đọc sách, đều bày ra tài hoa của bản thân, vậy nên bọn họ không thể không nỗ lực. Mà bên cạnh các ngươi, đa số là đấu dế, còn có vì danh tiếng thư viện mà ra tay đánh nhau, làm những chuyện này, không bằng đọc thêm vài cuốn sách."
Nàng nhìn về phía vài tên Bạch Hồng thư viện, hỏi: "Ngươi cảm thấy Bạch Hồng thư viện hơn được Thái học sao?"
Tên Bạch Hồng thư viện bị Hứa Trân nói một lời làm run chân, hồi lâu mới đứng lên nói: "So, so không bằng."
Hứa Trân lại hỏi: "Ngươi cảm thấy mình là đệ tử tốt sao?"
Tên Bạch Hồng thư viện kia suy nghĩ một chút, đáp: "Ta đọc thuộc kinh thư, cũng không cảm thấy mình so với Học quán thậm chí Thái học kém cỏi hơn."
Hứa Trân nói: "Vậy hiện tại ta nói cho ngươi, cùng thi vấn đáp, Thái học cùng Học quán có thể làm Trạng Nguyên, là bởi vị danh hiệu cao nhất chỉ có Trạng Nguyên, ngươi thi không đậu Tiến sĩ, bởi vì học thức của ngươi còn chưa đủ trình độ Tiến sĩ."
Bạch Hồng thư viện kia nghe xong, chợt nổi giận, mặt đỏ lên.
Xung quanh có người không nghe hiểu Hứa Trân đến tột cùng nói cái gì, đứng dậy chắp tay hỏi: "Tiên sinh, đến cùng ngươi là cổ vũ chúng ta, hay vẫn là hạ thấp chúng ta?"
Hứa Trân cười nói: "Đương nhiên là cổ vũ các ngươi."
Đệ tử kia hỏi: "Vậy vì sao lại muốn đả kích hăng hái của chúng ta?!"
"Bởi vì học không thể ngừng, Bạch Hồng thư viện, các ngươi quá tự phụ." Hứa Trân nói, "Đọc sách nhiều, các ngươi sẽ biết mình cùng người khác chênh lệch, mà không phải ở đây tìm kiếm an ủi."
Đệ tử mậu ban nghe, biết Hứa Trân đây là đang giúp bọn họ tìm lại mặt mũi, nhất thời rất cảm động.
Lúc trước còn ghét bỏ Hứa Trân, bao gồm đồng học ất ban kia, nghe được đoạn thoại này, đều nhất thời không nói ra lời.
Đệ tử ất ban mấy ngày nay tao ngộ không ít nhục nhã.
Lúc này thấy Hứa Trân duy hộ ( giữ gìn), không nhịn được hô: "Tiên sinh..."
Hứa Trân đánh gãy lời hắn, tiếp tục cao giọng nói: "Mà Thanh Long Sơn, các ngươi ngày thường vẫn hay đấu dế, học thức càng kém, vì vậy càng phải đọc nhiều sách hơn, nếu không sao có thể làm quan?"
Đệ tử ất ban cùng những người khác cảm động nhất thời tiêu tan.
Mấy người yên lặng nghĩ: Bầu không khí tốt đẹp, tiên sinh này không thể phiến tình ( dạt dào tình cảm) một chút sao...
"Có chí hướng đã là đệ tử tốt." Hứa Trân nói, "Bởi vì chí ít các ngươi biết mình muốn đi hướng nào, làm quan ra sao, làm sao để nổ lực. Vì vậy hiện tại các ngươi cần làm, chỉ có đọc thêm nhiều sách mà thôi, các ngươi chỉ cần làm một việc liền có thể đạt thành mục tiêu, còn không đơn giản à?"
Những tên lúc trước nói muốn làm quan kia, trong mắt từ từ dâng lên nước mắt.
Tên đầu tiên chảy nước mắt, tiếp đó vài tên đều che mặt yên lặng gào khóc.
Bọn họ xuất thân từ thương gia, nói muốn làm quan, xưa nay không ai đem câu này coi là thật, đều do bọn họ nói vui đùa một chút.
Bây giờ Hứa Trân thao thao bất tuyệt, để bọn họ biết, thì ra mình cũng không phải không có hy vọng.
Hơn nữa chuyện cần làm, đơn giản như vậy, chỉ có đọc sách thôi.
Xưa nay chưa có ai từng nói những thứ này cho bọn họ.
Bọn họ là ban đệ tử kém của thư viện, bọn họ là không được coi trọng.
Bọn họ bỏ mặc chính mình lâu như vậy, cho tới hôm nay biết, mình và Bạch Hồng thư viện, giống nhau đều là dòng suối nhỏ, mà bọn họ hai dòng suối nhỏ, cùng Thái học lợi hại nhất, chênh lệch cũng chỉ là đọc sách mà thôi.
Bạch Hồng thư viện, cũng vạn phần cảm thán.
Trước kia bọn họ ở thư viện, cũng không phải đệ tử đặc biệt lợi hại gì, đến Thanh Long Sơn, nhìn thấy thư viện cũ nát, đệ tử phần lớn là hoàn khố ( quần là áo lụa), lúc này mới cảm thấy hơn người một bậc.
Nhưng ý nghĩ thế này, làm sao khiến bọn họ tiếp tục cố gắng, không nỗ lực, thì nói chuyện tiến bộ gì chứ?
Bọn họ cười nhạo người khác thì đồng thời, quan học ( trường công) Thái học, có lẽ cũng đang cười nhạo bọn họ.
Hứa Trân lại cùng đệ tử nói chuyện Huyện lệnh lúc trước.
Hỏi bọn họ, Huyện lệnh Giang Lăng là quan tốt hay quan xấu.
Nếu là quan tốt, tại sao hồ đồ phá án, dẫn đến việc hiện tại bị Thánh Thượng cách chức.
Nếu là quan xấu, tại sao dưới sự cai quản của hắn, Giang Lăng lại thái bình như vậy, không có phát sinh chuyện thương vong lớn.
Bọn đệ tử không trả lời được.
Hứa Trân tổng kết nói: "Đọc sách nhiều, suy nghĩ nhiều, tự nhiên sẽ biết."
Sau khi nói xong, nàng cầm lấy sách nhảy xuống bục giảng đi tới cửa, vạt áo bào trắng ở phía sau vẽ lên độ cong đẹp đẽ.
Đệ tử phía sau còn chưa hoàn hồn, vội vã gọi nàng lại: "Tiên sinh! Ngươi đi đâu? Không giảng khóa sao?"
Hứa Trân đi tới cửa, dừng lại quay đầu nhìn, nhìn thấy từng đôi mắt khát vọng đọc sách.
Đang vô cùng nóng bỏng nhìn mình.
Hứa Trân trầm mặc một chút, rất hưởng thụ loại bầu không khí mọi người muốn đọc sách như vậy.
Nhưng nàng thật sự đói bụng vô cùng.
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Bài giảng làm quan chi đạo này, trước tạm thời kết thúc. Buổi chiều, tiếp tục giảng giải đề thi khoa cử.
Tiếp theo xoay người phất tay một cái, lưu lại một bóng lưng tiêu sái.
Mọi người ở tại chỗ tiếc hận tan học, qua hồi lâu, mới có người quát to một tiếng, hô: "Thì ra sớm đã hạ khóa! Nên đi ăn cơm trưa!"