*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 21: Giả danh lừa bịp.
Chuyện lừa bán lần này ngoài dự đoán của mọi người, tuy giải quyết viên mãn, nhưng người biết chuyện cũng không nhiều.
Lý Tam Lang nói với tổ phụ mình chuyện này, nhưng tổ phụ không nói gì nhiều.
Lý Tam lang cảm thấy hành vi lần này của Hứa Trân có thể nói là anh hùng, phải được khích lệ, liền chạy đi nói với sơn trưởng.
Sơn trưởng nghĩ Lý Tam Lang bị Hứa Trân lừa, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nên làm gì trừng trị Hứa Trân.
Nhưng sau đó Cát Hỉ Nhi cùng đệ tử cũng chạy tới nói như vậy, cũng hy vọng sơn trưởng vì Hứa Trân bị thương mà để cho nàng nghỉ ngơi ở nhà.
Sơn trưởng không địch lại thỉnh cầu của mọi người, tuy không cảm thấy Hứa Trân làm được chuyện gì lợi hại, nhưng chung quy thiện tâm phát tác, cho nàng nghỉ ba ngày.
Hứa Trân biết được việc này, cảm ân đái đức ( đội ơn) chạy đến đại môn nói lời cảm tạ.
Sơn trưởng nghiêm khắc nói: "Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng không phải cái gì cũng không cần làm!"
Hứa Trân trong lòng hồi hộp: "Còn phải làm gì?"
"Chép đề thi." Sơn trưởng từ trong ngực lấy ra một quyển vở bìa xanh lam, so với khóa bản ( sách giáo khoa) dày hơn một chút, đưa cho Hứa Trân. "Đây là trăm đề thi phải giao cho Thánh Thượng, ngươi ở nhà không có chuyện gì làm, không bằng chép mười bản đi."
Mười bản? Đây cũng quá nhiều đi.
Hứa Trân còn muốn cò kè mặc cả, nhưng chưa mở miệng, sơn trưởng đã hất vạt áo rời đi, Hứa Trân hết cách, không thể làm gì khác hơn là rưng rưng ở phía sau nói mình sẽ làm tốt.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng chim hót.
Hứa Trân ngẩng đầu, thấy ngoài phòng mưa tạnh trời quang, vạn dặm không mây, như một mảnh biển lớn màu xanh nhạt rộng rãi thoáng đạt, tình cờ có thể nhìn thấy hắc điểu bay qua, ở trên bầu trời lượn vòng lại bay đi.
Nhất thời cảm thấy tâm tình thoải mái, tầm nhìn rộng rãi.
Nàng suy nghĩ một chút, thẳng thắn đem quyển đề thi vứt sang một bên, ra ngoài dạo một vòng.
Đầu tiên chạy đến Vân Mặc Phường mua giấy, sau đó đến dược đường bắt thuốc đông y, vui mừng khấp khởi chuẩn bị giúp tiểu ăn mày trị thương.
Nấu thuốc xong, Hứa Trân mang bát đi vào gian phòng, phát hiện Tuân Thiên Xuân đang đứng sau bàn học.
Hứa Trân sợ nàng thương tổn hai tay, vội hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Tuân Thiên Xuân quay đầu nhìn Hứa Trân, sau một lát, chậm rãi nói: "Đọc sách."
Hứa Trân ngồi xổm người xuống, đem thuốc đặt trên bàn thấp hỏi: "Muốn xem sách gì? Ta đưa cho ngươi."
Tuân Thiên Xuân nói: "Trang tử."
Hứa Trân ngẩng đầu nhìn thấy trên giá thật có sách Trang tử, liền chạy đến nhón chân lấy sách.
Bởi vì tay Tuân Thiên Xuân không tốt, không thể tự mình lật sách, nàng lôi kéo cánh tay tiểu ăn mày, hai người ngồi xuống giường nhỏ, Hứa Trân lật từng trang đọc cho tiểu ăn mày nghe.
Khi đọc đến "Quý dĩ thân vi thiên hạ giả, tắc khả ký vu thiên hạ. Ái dĩ thân vi thiên hạ giả, nãi khả dĩ thác vu thiên hạ(1)." Đọc đến câu này, Hứa Trân bỗng nghĩ đến, tiểu ăn mày sau này sẽ làm nữ hoàng, phải học thêm một chút làm quan chi đạo.
⌈(1) Quý dĩ thân vi thiên hạ giả, tắc khả ký vu thiên hạ. Ái dĩ thân vi thiên hạ giả, nãi khả dĩ thác vu thiên hạ: Kẻ nào biết quý thân vì thiên hạ thì giao phó thiên hạ cho được. Kẻ nào biết thương thân vì thiên hạ thì gởi gắm thiên hạ cho được. ( Người nào coi trọng sự hy sinh thân mình cho thiên hạ thì có thể giao thiên hạ cho người đó được. Người nào vui vẻ đem thân mình phục vụ thiên hạ thì có thể gởi thiên hạ cho người đó được.)⌋
Nàng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi biết ý nghĩa câu này không?"
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Hứa Trân hỏi: "Có ý gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Quý, yêu bản thân, thắng khắp thiên hạ giả, có thể nắm lấy thiên hạ."
Hứa Trân nói: "Ngươi nói cái này cũng như không nói."
Tuân Thiên Xuân dừng chốc lát, lại giải thích toàn diện hơn, so với trước càng trôi chảy.
Nói đúng lắm, đối với những người coi trọng mạng mình hơn thiên hạ, thì có thể đem thiên hạ giao cho bọn họ, đối với những người bảo vệ mình hơn bảo vệ thiên hạ, thì đem thiên hạ gửi gắm cho bọn họ.
Hứa Trân thấy tiểu ăn mày đáp hoàn chỉnh lại chính xác, rất kinh ngạc: "Cả câu này ngươi cũng biết, có phải mấy ngày nay lén lút đọc sách không?"
Tuân Thiên Xuân đáp: "Có nhìn một chút."
"Sách từ đâu có?" Hứa Trân hỏi.
"Miếu đổ nát." Tuân Thiên Xuân dừng chốc lát, bổ sung, "Có lưu dân mang theo sách, dùng sách đổi đồ ăn."
Nàng nói, từ trong ngực lấy ra hai bản sách nhỏ lại mỏng, một quyển là [ Đạo đức kinh ], còn có một quyển là [ Trang tử ].
Hai bản này bị nước mưa trước đó làm ướt, nhiều nếp nhăn, mở ra xem, bên trong chữ viết mơ hồ một mảnh, hầu như không thấy rõ.
Tuân Thiên Xuân thấy hai bản sách này quá mức rách nát, nhìn một chút, có lẽ thấy xấu hổ, lại muốn nhét vào trong y phục.
Không ngờ vừa nhấc tay, bỗng nhiên có một túi tiền màu lam nhạt từ đai lưng nàng rơi xuống, phát sinh ra âm thanh rơi xuống đất.
Hứa Trân theo tiếng nhìn lại, sửng sốt.
Này không phả túi tiền lúc trước mình dùng để ném vào tiểu ăn mày sao?
Hứa Trân nhất thời không dễ chịu, nhanh chóng khom lưng nhặt túi tiền lên, nhét vào trong y phục mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tuân Thiên Xuân vốn cũng muốn nhặt lên, thấy Hứa Trân nhặt trước một bước, còn không có ý định trả lại, liền trầm mặc nhìn Hứa Trân.
Sau một lát, nàng hỏi Hứa Trân: "Ngươi thích túi tiền sao?"
"Túi tiền gì?" Hứa Trân hỏi.
Hỏi xong mới phản ứng lại, ý thực túi tiền này mình ném cho tiểu ăn mày, bên trong tiền đều là của tiểu ăn mày, chính mình vừa rồi kích động, nhặt lên trực tiếp nhét vào túi, hành vi này khác gì chiếm đoạt tiền đâu?
Hứa Trân mặt già đỏ ửng, vội vàng từ trong vạt áo lấy túi tiền ra, nhét vào trong tay tiểu ăn mày.
Tuân Thiên Xuân nói: "Vậy này, ta không hứng thú gì."
Hứa Trân nghe, nhất thời không hiểu lời này của tiểu ăn mày có ý gì.
Lại qua nửa buổi.
Tuân Thiên Xuân nói: "Nếu ngươi thích, ta liền bổ củi nhiều hơn, mỗi ngày mười đồng, tích góp dần thì sẽ rất nhiều."
Hứa Trân đỏ mặt nói: "Không cần."
Tuân Thiên Xuân nói: "Nếu ngươi thích, ta sẽ đưa ngươi."
Hứa Trân vừa cảm động vừa xấu hổ.
Nàng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Lần trước cầm cái này đánh trúng ngươi, có làm ngươi bị thương không?"
Tuân Thiên Xuân lắc đầu: "Không có."
Hứa Trân cảm thấy Tuân Thiên Xuân nói dối, càng thêm ngại ngùng, đến gần chạm lấy tay nàng: "Tay còn đau không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không đau."
"Ngươi thành thật quá." Hứa Trân nói, "Nếu đau nhất định phải nói ra, hài tử biết khóc mới có kẹo ăn."
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, gật đầu.
Hứa Trân giải thích, "Lúc trước ta ném cho ngươi, là muốn đem tiền trả cho ngươi, cũng không phải cố ý."
Tuân Thiên Xuân gật đầu, không nói gì.
Hứa Trân nói tiếp: "Vừa rồi nhặt lên, cũng là cảm thấy... có chút ngại ngùng, không phải thích túi tiền gì."
Tuân Thiên Xuân nói: "Ta biết."
Hứa Trân nói: "Vì vậy ngươi không cần đi bổ củi."
Tuân Thiên Xuân nói: "Ta nghe lời ngươi."
Hứa Trân thấy tiểu ăn mày nghe lời như vậy, hết sức vui mừng, nàng không nói gì nhiều, liền nói một câu: "Ngoan."
Sau đó cầm sách lên, tiếp tục đọc cho tiểu ăn mày nghe.
Tuân Thiên Xuân chợt nói: "Ta biết, đây là tập tục người Hán các ngươi."
Động tác lật sách của Hứa Trân dừng lại một chút, hỏi: "Cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ném túi tiền."
Hứa Trân nghe không hiểu hỏi: "Cái gì ném túi tiền, ném túi tiền là tập tục gì?"
Tuân Thiên Xuân nhìn nàng, nhìn một chút, rũ mắt xuống, cũng không trả lời.
Hứa Trân thấy nàng không nói, không hỏi nữa, chỉ đọc sách, đọc có chút mệt, liền buông sách xuống để tiểu ăn mày ngủ, chính mình đi tới trong phòng ngồi xuống.
Lúc mở giấy ra.
Hứa Trân nghĩ, tiểu ăn mày thực sự quá có đảm đương, hai người sau này muốn cùng nhau sinh sống, tiểu ăn mày bắt đầu liền biết bổ củi kiếm tiền, mà mình du thủ du thực ( ăn không ngồi rồi), như vậy sao được.
Mình cũng phải nỗ lực một chút.
Nàng nâng cao ý chí chiến đấu, chuẩn bị chép sách.
Lúc cầm bút lên, Hứa Trân chợt phát hiện, quyển đề thi kia... hình như không thấy nữa?
Mấy ngày trước mưa dầm liên miên, trên đất đều là nước, vách tường nhà đất đều bị xối đến sẫm màu, mặt trời chiếu xuống, những chỗ nối nhau đều trở nên xám trắng.
Hứa Trân vịn tường ngoài, tìm một vòng quyển đề thi.
Cuối cùng thật vất vả từ trong bùn đất ướt át nhìn thấy bìa sách màu lam, cầm lên nhìn đến, toàn bộ đều ướt nhẹp.
Hứa Trân nhìn đề thi nhỏ tí tách, làm sao cũng không hiểu, vật này sao chạy đến đây được.
Biết vậy chẳng làm.
Tại sao mình không thể đem quyển vở hảo hảo đặt lên bàn, nhất định phải vứt bừa bãi.
Thói quen này nhất định phải sửa.
Nàng tự kiểm điểm đi vào trong phòng, đi qua tường thấp ở hậu viên, bỗng nghe hai phụ nhân tán gẫu.
Hai người nói về đại sự gần đây ở Giang Lăng, nói Thánh Thượng khen ngợi Giang Lăng, hạ một đạo thánh chỉ cho Giang Lăng, sau đó cho Giang Lăng vài tấm thiệp mời.
"Thiệp mời? Thiệp mời gì?" Một phụ nhân hỏi dò.
"Nghe nói là yến hội trong cung!" Một người phụ nhân khác đáp.
Lúc trước có người nói: "Vậy mà mời người Giang Lăng tham gia? Nơi này gần đây có nhân vật hiếm có gì sao?"
"Chính là tiên sinh Bạch Hồng thư viện!" Phụ nhân trả lời, "Mấy ngày trước có hài đồng bị lừa bắt, sau đó tìm được về, chính là vị tiên sinh kia cứu, thật sự không tầm thường, có người nói là dùng mưu kế gây xích mích thủ vệ, mới đem người cứu ra được."
"Dùng mưu kế? Hơn nữa cứu ra toàn bộ? Người kia thật là lợi hại a!"
Hai người đứng bên tường thấp một trận khen lấy khen để, trong đó một vị phụ nhân nhìn thấy Hứa Trân đứng bên trong phơi sách, liền gọi nàng: "Hứa A Trân! Gần đây ngươi đi đâu, sao không thấy bóng dáng?"
Hứa Trân không nhận ra phụ nhân này, ngẫm lại cảm thấy là bằng hữu nguyên chủ, thật không tiện đắc tội, hướng các nàng cười.
"Đi thư viện dạy học." Nàng trả lời.
Phụ nhân cười to: "Tại sao ngươi lại đi dạy học, còn ngại lúc trước bị mắng chưa đủ à?"
Hứa Trân giả ngu tiếp tục cười.
Phụ nhân lại gọi: "Ngươi biết gần đây có nữ tiên sinh, làm đại việc thiện không? Các ngươi đều là tiên sinh, sao lại kém xa như vậy chứ?!"
Hứa Trân từ rất xa hô: "Ta cũng làm đại việc thiện."
"Ngươi làm cái gì?" Phụ nhân hỏi.
"Ta cứu người." Hứa Trân trả lời.
"Ngươi cứu được người." Phụ nhân cười, cười một chút, cảm thấy Hứa Trân đang nói đùa, cùng nàng nói hành động vĩ đại của một vị nữ tiên sinh thư viện khác, sau đó cầm túi lá sen đi.
Hứa Trân đứng trong phòng, thầm nghĩ, gần đây người bị hại cũng thật nhiều, chính mình cứu được một đám, nữ tiên sinh khác cũng cứu được một đám, gộp lại cũng sợ gần trăm người.
Cũng không biết nữ tiên sinh kia cứu được ai, nhưng bất luận thế nào, đều nói rõ gần đây Giang Lăng không an toàn, vẫn phải cẩn thận hơn.
Hứa Trân ngồi xổm ở bậc thang, chờ sách khô nước, giơ tay đem sách lắc lắc, đi vào nhà bắt đầu sao chép lại.
Nhưng nàng còn không chép được mấy hàng, lại xuất hiện một vấn đề đáng sợ —
Chữ phía trên bởi vì ngâm nước, mơ hồ thấy không rõ.
―――――――――
Này làm sao sửa?
Ngay lúc Hứa Trân đang chăm chú suy nghĩ làm sao đem một trăm đề thi hồ lộng qua, phố phường Giang Lăng náo nhiệt như mừng năm mới.
Hai bên đường phố giăng đèn kết hoa, có người đốt pháo mừng, có người phát hồng hoa.
Còn có người giơ tờ giấy, ở trên đường nhỏ chạy, nhìn thấy người sau đó tập hợp lại đi tới bát quái.
Trong bát quái đương nhiên không thể rời bỏ sự kiện lừa bán nóng hừng hực gần đây.
"Các ngươi có nghe nói chưa? Nữ tiên sinh cứu tiểu đồng đã tìm được, là Bạch Hồng thư viện!" Một nam tử trẻ cầm kẹo hồ lô nói.
"Bạch Hồng thư viện? Là thư viện lúc trước dạy ra được nữ thám hoa kia sao?" Có người hỏi.
"Đúng, chính là nó."
"Là tôn nữ của Công Bộ Thượng Thư sao?"
"Không phải, không phải nàng, là tính danh ( họ tên) chưa từng nghe qua."
"Vẫn còn tiên sinh khác lợi hại hơn sao?" Mọi người than thở, "Bạch Hồng thư viện thật ghê gớm, nói ra được tính danh chính là môn sinh đại nho, học thức uyên bác, dù không nói ra được tính danh cũng là Bồ Tát sống, kiến thức rộng rãi, tâm địa thiện lương."
"Không phải sao! Sau này con của ta đi học, ta nhất định để nó đến Bạch Hồng thư viện!"
Một đám tụ lại cùng nhau líu ra líu ríu một trận, cuối cùng tổng kết nói: "Cùng so sánh, Thanh Long Sơn thư viện, quả nhiên xuống dốc."
Lúc này, Bạch Hồng thư viện.
Một nữ tử ngồi trên ghế đẩu.
Bên cạnh có người cùng nàng chúc mừng, nói nàng uy mãnh hơn người, thật sự lợi hại.
Nữ tử này cười nói cảm tạ.
Chờ người chúc mừng rời đi, người nam nhân trung niên đi tới, hỏi dò nàng: "Ngươi thật phải làm như vậy sao?"
Nữ tử kia cao giọng nói: "Như vậy có vấn đề gì?"
"Người biết việc này, cũng không phải không có, ngươi có nghĩ tới hậu quả nếu bị vạch trần không?"
"Vạch trần?" Nữ tử nói, "Đợi ta tiến cung, phô diễn tài hoa của mình, đạt được quyền thế, tự nhiên giả sẽ thành thật, thật sẽ thành giả, còn sợ gì vạch trần."
Nàng nói nói, rồi cười to lên.
Hứa Trân còn không biết công lao của mình đã bị người cướp mất.
Nàng còn đang múa bút thành văn viết đề thi khoa cử.
Nàng nhìn tới đầu choáng mắt hoa, gục xuống bàn uể oải sao chép.
Lật đến trang năm, nàng nhìn phía trên viết: "...chu...tỉ...bất..." ( quân tử chu nhi bất tỉ, tiểu nhân tỉ nhi bất chu (2)).
⌈(2) Quân tử chu nhi bất tỉ, tiểu nhân tỉ nhi bất chu: Quân tử đoàn kết rộng rãi mọi người chứ không kéo bè cánh. Tiểu nhân kéo bè kết cánh mà không đoàn kết.⌋
Hứa Trân suy nghĩ hồi lâu, run run rẩy rẩy bù đắp chữ: "Một cái vòng tròn chu vi so với hình dài năm mét, không, kỳ thật dài sáu mét..."
Nàng soạn đến mệt mỏi, cuối cùng không viết nổi, đem đầu đập vào bàn, tự giận mình nghĩ, nếu không thống khoái chút, mang tiểu ăn mày chạy trốn đi.