Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 118: "Ngươi giết Việt Trạch phải không! Ngươi giết đệ ấy phải không?!"



Edit: Ryal

Mới chớp mắt, Trấn Viễn Tướng quân đã trở lại kinh thành.

Đoàn quân đông đúc kéo đến, những binh lính vừa trải qua ranh giới sống còn đều mặc nguyên áo giáp, phong tư lẫm liệt, lại toát lên vẻ tiêu điều âm u, nhìn từ xa như thể một đụn mây sấm đang trôi cuồn cuộn.

Đây mới chỉ là một bộ phận tướng sĩ có công cần được khen thưởng, đại đa số những người khác thì tổ chức yến tiệc trong doanh trại ngoài thành.

Người đàn ông trung niên cưỡi con ngựa cao lớn đi đầu chẳng phải ai khác ngoài Trấn Viễn Tướng quân, ông ta thân cao tám thước, khôi ngô tuấn tú, áo giáp trên người tỏa ra tia sáng sắc lạnh, dường như máu vẫn còn đang nhỏ giọt từ thanh kiếm dài bên hông.

Một người đàn ông khiến kẻ khác nhìn mà hãi sợ.

Nhưng bách tính xung quanh chẳng hề sợ hãi, bởi đây là Trấn Viễn Tướng quân, máu trên người ông ta là máu của bè lũ Tây Hạ, máu của kẻ thù.

Ai cũng nhìn ông ta với ánh mắt đầy sùng kính.

Không biết có kẻ nào gào lên: "Đại tướng quân uy vũ!".

Người dân nô nức hùa theo: "Đại tướng quân uy vũ!".

Lại có người hét: "Đại tướng quân là thần bảo hộ của Đại Chu ta!".

Đám đông tiếp tục hưởng ứng: "Thần bảo hộ!".

Mọi người đều bị chi phối bởi hiệu ứng đám đông, tất cả cùng quỳ xuống, từng tràng tung hô vang như sấm dậy.

"Thần bảo hộ!".

"Thần bảo hộ!".

Dân chúng ca ngợi nhiệt tình, tiếng tung hô càng lúc càng lớn hơn. Binh sĩ ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, dương dương đắc ý. Trấn Viễn Tướng quân chẳng hề lay động, nhưng vẻ tự mãn kiêu căng chợt hiện lên trong đáy mắt.

Hai vị quan văn trong triều đi bên cạnh Trấn Viễn Tướng quân lại không cùng chung vinh hiển. Họ là sứ giả tiếp đón đoàn quân thắng lợi do Hoàng đế cử đi, nhằm thể hiện sự cổ vũ và ngợi khen đối với tướng sĩ.

Chứng kiến cảnh tượng này, họ tuy mỉm cười chúc phúc nhưng lại lén đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm sâu xa khó đoán định.

Trấn Viễn Tướng quân không thấy có gì không ổn.

Lần này ông ta đại thắng, chỉ tổn thất năm vạn binh sĩ trong số hai mươi vạn đại quân, đoạt lại mấy tòa thành bị Tây Hạ cướp bóc, khiến quân Tây Hạ thất thểu chạy về, không dám quay lại nữa, đổi lấy sự bình yên suốt mười mấy năm sau cho vùng biên cảnh giữa Đại Chu và Tây Hạ.

Một chiến công vô cùng dũng mãnh.

Ngày còn ở chỗ đóng quân, bách tính vùng biên cảnh coi ông ta như một vị thần. Chiến công của ông ta đã được lan truyền khắp chốn, trên đường về kinh ông ta dừng chân ở vô số tòa thành, quan viên trong thành đều hành đại lễ đón chào ông ta, dân chúng vui mừng khôn xiết khi thấy ông ta, ai ai cũng tán dương ông ta như lúc này vậy.

Trấn Viễn Tướng quân đã quen rồi.

Đâu có gì không ổn, tất cả đều là những thứ ông ta nên nhận được.

Rồi Trấn Viễn Tướng quân thấy Nguyên Cảnh Đế đứng ở cửa cung, sau lưng lão là văn võ bá quan tụ họp chen chúc.

Hoàng đế đích thân ra khỏi cung để chào mừng là một vinh hạnh rất lớn lao cho thần tử. Trấn Viễn Tướng quân kích động, vội vàng xuống ngựa rồi quỳ trước mặt Hoàng đế, báo lại tình hình chiến trận vừa qua.

Nguyên Cảnh Đế im lặng nghe Trấn Viễn Tướng quân nói hết rồi tự tay đỡ ông ta đứng dậy, cười to mấy tiếng: "Ái khanh thực là tướng giỏi của Đại Chu ta! Vào đi, trẫm đã cho người làm tiệc thết đãi, chư vị hãy cùng trẫm tận hưởng cuộc vui này!".

Trấn Viễn Tướng quân gật đầu đầy vui sướng, chẳng hề nhận ra dưới đáy mắt Hoàng đế bỗng ánh lên một tia sắc nhọn.

Đàn sáo du dương, yến tiệc linh đình.

Dung Ngọc cũng đến. Thực ra cậu chẳng thích tham gia bữa tiệc này, nhưng Thái tử gửi thiếp mời đến tận sơn trang, không thể từ chối được.

Vì không có chức quan nên Dung Ngọc được xếp vào một nơi không nổi bật là mấy, còn Dung Tu Vĩnh và Dung Nguyệt ngồi phía trước. Dung Nguyệt đang là kẻ được Hoàng đế tin yêu, người mời rượu y đếm không xuể, xung quanh nô nức nói cười, khí phách như một sủng thần uy thế.

So ra thì Dung Ngọc thật đáng thương – cậu ngồi trong góc khuất, xung quanh ai cũng né tránh, thi thoảng họ liếc đôi chân dưới lớp chăn dày bằng ánh mắt khinh thị hoặc mỉa mai, cứ như cậu là kẻ đang nhiễm bệnh dịch.

Mặc Thư cáu điên lên thay công tử nhà nó, ai dám nhìn Dung Ngọc với ánh mắt chẳng mấy hiền lành là nó hung hãn trừng lại ngay.

Những người kia không dám để bụng, cả kinh đô đều biết Tam lang nhà họ Dung chuyên hành xử "điên rồ", mà Hoàng đế ở đây, nếu cậu quậy lên thì không ai thoát tội được.

"Ca nhi nhìn gì thế?". Mặc Thư hỏi thầm bên tai Dung Ngọc.

Cậu thiếu niên hất cằm, nhìn mấy nàng ca cơ đang nhảy múa không chớp mắt. Ca cơ mặc váy đỏ, thân hình duyên dáng ẩn hiện dưới lớp lụa sa, vô cùng diễm lệ.

Mặc Thư bực lắm, nãy giờ nó trừng người ta mỏi cả mắt, công tử thì sướng quá rồi, vừa nghe đàn hát vừa uống rượu ngon, lại còn ngắm người đẹp, chẳng khác gì phường ăn chơi đàn đúm.

Nhắc đến rượu, Dung Ngọc lại khoát tay ý bảo Mặc Thư rót thêm cho mình. Chưa được bao lâu mà cậu thiếu niên đã uống hết gần nửa hũ, nhưng đâu trách Dung Ngọc được – loại rượu này quả thực rất ngon.

Cậu ngẩng đầu cạn chén, cặp mắt hoa đào long lanh, đỏ ửng, nét mặt si mê lạ thường.

Rượu trong cung hẳn nhiên có điều khác biệt, vừa nồng vừa thơm, dư vị đọng lại mãi, không biết nguyên liệu để ủ là gì mà còn ngon hơn cả rượu Quỳnh Hoa nổi tiếng do Dung Ngọc mang về từ Dương Châu ngày trước. Cậu cứ uống hết chén này đến chén nọ, chẳng thể kìm lòng.

"Ca nhi uống ít thôi nhé". Mặc Thư không nhịn được mà khuyên can.

Trong buổi tiệc này toàn quan lớn và người hoàng thân quốc thích, còn Nguyên Cảnh Đế nữa kìa, nó vô cùng căng thẳng, chỉ lo công tử không sợ trời không sợ đất nhà nó uống rượu vào rồi gây ra đại họa, không cẩn thận là mất đầu như chơi.

Dung Ngọc vỗ vai Mặc Thư, bảo nó bình tĩnh: "Mọi người đều đang uống rượu mà".

Nó đưa mắt nhìn sang, quả thực người được hoan nghênh nhất trong bữa tiệc này là Trấn Viễn Tướng quân vừa đại thắng. Ông ta mới được khen thưởng, chức quan đã cao nên không thể tăng thêm được nữa, Nguyên Cảnh Đế bèn ban cho ông ta tước Công nhất phẩm, sau này con cháu được phép kế thừa tước vị và đất phong.

Xung quanh rôm rả chúc mừng, Hoàng đế cũng ban rượu để cùng nâng chén.

Trấn Viễn Tướng quân thăng quan tiến chức thuận lợi, rượu vào lời ra, hai má đỏ bừng, hành vi bắt đầu không thể kiểm soát, thậm chí giọng điệu của ông ta khi nói chuyện với Nguyên Cảnh Đế còn trở nên sỗ sàng hơn hẳn.

Cố Việt Trạch ngồi cạnh ông ta kinh hồn bạt vía. Nếu là lúc trước thì hắn ta sẽ rất kiêu ngạo, nhưng giờ hắn ta chỉ lo cha mình làm phật lòng ngôi cửu ngũ chí tôn, khiến lão nảy sinh nghi ngờ.

Hắn ta kéo tay áo Trấn Viễn Tướng quân, thấp giọng khuyên nhủ: "Cha đừng uống nữa, giữ chừng mực chút đi".

Nhưng Trấn Viễn Tướng quân đang chìm trong danh vọng, sao có thể nghe lọt những lời ấy. Ông ta choàng vai Cố Việt Trạch rồi cười thật to: "Nào, con trai, mau mời các bác các chú của con mấy chén!".

Các bác các chú gì cơ! Hắn ta toát mồ hôi lạnh, nơi đây toàn quan lớn của triều đình, Hoàng đế ghét nhất là văn võ bá quan chia bè kết phái, sao cha ăn nói tùy tiện vậy!

Cố Việt Trạch lấm la lấm lét nhìn Nguyên Cảnh Đế, lão đang ngồi trên long ỷ, đôi mắt như cười như không, sâu xa khó dò.

Hắn ta thấy sống lưng mình châm chích, đành phải bất chấp lễ nghĩa mà đứng bật dậy níu tay cha. Giữa lúc giằng co, Trấn Viễn Tướng quân chợt nhìn thấy chiếc găng trên tay Cố Việt Trạch – ông ta vừa về đã phải tiệc tùng xã giao, còn chưa được chào hỏi con trai tử tế.

Ông ta nghi ngờ kéo chiếc găng tay: "Con đeo thứ đó làm gì?".

Găng tay rơi xuống đất, bàn tay khuyết hai ngón của Cố Việt Trạch cũng hiện ra trước mắt mọi người.

Xung quanh chìm vào yên tĩnh.

Cố Việt Trạch sững ra một chốc rồi vội nhặt găng lên.

Trấn Viễn Tướng quân túm chặt cổ tay con trai mình, khuôn mặt của ông ta trở nên dữ tợn: "Ai! Kẻ nào dám!".

Mọi người trong điện bị thu hút bởi tiếng gầm tức giận của Trấn Viễn Tướng quân, xôn xao đưa mắt nhìn. Nhạc công ngước lên nhìn Nguyên Cảnh Đế, chỉ thấy lão cụp mắt, ý bảo cứ tiếp tục.

Đàn sáo vẫn du dương, các nàng vũ cơ không ngừng nhảy múa.

Nhưng chẳng ai xem các nàng.

Ngay cả cậu thiếu niên ngồi trong góc khuất cũng nhận ra khung cảnh náo nhiệt, cậu cúi đầu cười mỉm, tiếp tục thưởng thức rượu ngon.

Mọi người càng để ý, Cố Việt Trạch lại càng khó chịu. Thường thì hắn ta sẽ mách lẻo rằng những ngón tay kia là do Dung Ngọc sai người chặt đứt, rồi phụ thân sẽ giúp hắn ta trả đũa, lấy lại công bằng.

Nhưng bây giờ thì hắn ta không dám.

Có muốn trả đũa cũng phải đợi đến lúc về nhà đóng cửa bảo nhau, hai cha con cùng bàn bạc kĩ lưỡng, sau đó mới chính thức hành động – chứ không phải oang oang nơi đại điện đông người. Chưa kể bệ hạ đã nảy sinh nghi ngờ đối với phụ thân, nếu phụ thân say rượu rồi gây ra tai họa lớn thì bệ hạ sẽ trách tội họ mất.

Cố Việt Trạch không ngừng suy nghĩ, cảm thấy mình nên tạm thời nhân nhượng.

Nhưng Trấn Viễn Tướng quân chẳng muốn nhân nhượng chút nào. Ông ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, lẽ ra ông ta phải mượn chuyện đại thắng để xin chức cho con.

Vậy mà đứa con trai lành lặn của ông ta lại khuyết đi hai ngón.

Ngay giữa kinh đô này, ngay dưới chân thiên tử, ai dám làm vậy với con trai của Trấn Viễn Tướng quân!

Trấn Viễn Tướng quân thở dốc, mắt đỏ bừng. Ông ta hét lớn: "Việt Trạch, là ai!".

"Cha à, mình về rồi nói tiếp". Cố Việt Trạch vội can ngăn.

"Về cái gì mà về nữa, nói luôn!". Trấn Viễn Tướng quân nhìn tay con mình, vừa đau lòng vừa giận dữ, giọng điệu trở nên đầy oán hận. "Ta hỏi lại con, kẻ nào dám!".

Thái tử khẽ cau mày, gã bước lên một bước như muốn ngăn cản Trấn Viễn Tướng quân.

Nhưng càng có người ngăn cản thì Trấn Viễn Tướng quân lại càng không thể kiểm soát được. Rượu kích thích thần kinh, thương tổn của đứa con trai mài mòn lí trí, trong mắt ông ta chỉ còn hai chữ báo thù.

Trấn Viễn Tướng quân túm cổ tay Cố Việt Trạch, lồng lên như một con trâu đực giận dữ, người đầy mùi rượu, hung hãn biết bao nhiêu. Ông ta kéo con trai đi khắp một vòng, đôi mắt đỏ quạch và âm u lướt qua từng người có khả năng gây tổn thương cho Cố Việt Trạch.

Mọi người đều sợ hãi, đây là vị Đại tướng quân luôn giành thắng lợi trên chiến trường, nếu ông ta làm loạn thật thì ai dám đánh ông ta?

Họ cùng nhìn Nguyên Cảnh Đế, muốn lão đứng ra giải quyết.

Nguyên Cảnh Đế giơ tay, đàn sáo im bặt, đại điện chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của Trấn Viễn Tướng quân vang lên đều đều.

"Hàn Minh". Nguyên Cảnh Đế gọi tên tự của Trấn Viễn Tướng quân. "Bình tĩnh đã, có gì thì từ từ nói cũng được".

"Bình tĩnh ư? Thần không bình tĩnh nổi!". Trấn Viễn Tướng quân đã mất sạch lí trí nên ăn nói chẳng biết chừng mực.

Ông ta nhìn những kẻ đang ăn uống hưởng lạc xung quanh, chỉ cảm thấy phẫn nộ tột cùng.

Tại sao cơ chứ?!

Nay Đại Chu bất ổn, thù trong giặc ngoài hoành hành khắp nơi, ông ta trấn giữ biên cương mà chẳng một lời oán trách, chỉ mong đứa con trai duy nhất ở kinh đô được an bình.

Nhưng khi ông ta liều mình trên chiến trận thì con ông ta cũng đang chịu khổ!

Vậy thì rốt cuộc tại sao ông ta phải bảo vệ non sông sắp mất! Vị quân chủ mà ông ta đang phụng sự có đáng gì!

Dưới tác dụng của hơi men, suy nghĩ của Trấn Viễn Tướng quân lại càng thêm cố chấp. Ngay đến ánh mắt của ông ta cũng chẳng còn khiêm cung là mấy.

Sao Nguyên Cảnh Đế không nhận ra cho được.

Vô số ý nghĩ cùng xuất hiện trong đầu lão. Tất cả những sự kiện trên đường về kinh của Trấn Viễn Tướng quân đều được bẩm cho lão. Quan viên địa phương cun cút nịnh bợ, dân chúng hết mực tôn thờ, chuyện gì cũng khiến lão không vui.

Nhưng lão bất an là vì Trấn Viễn Tướng quân thản nhiên đón nhận mọi thứ.

Một khi đã quen thì con người sẽ nảy sinh ham muốn chiếm đoạt, sau lại đến hành động cụ thể.

Trong mắt Nguyên Cảnh Đế, hành vi của Trấn Viễn Tướng quân hiện giờ là một phép thử đầy khiêu khích. Ông ta đã không còn thần phục lão nữa rồi.

Sát khí dần hiện lên.

Nhưng Nguyên Cảnh Đế không để lộ bất cứ thứ gì, chỉ hơi sầm mặt, đập cái chén xuống bàn kêu cạch một tiếng.

"Hàn Minh, ngươi say rồi! Về nghỉ ngơi đi!".

Bậc quân vương tỏ thái độ không vừa ý, cuối cùng Trấn Viễn Tướng quân cũng tỉnh táo lại. Ông ta vội vàng quỳ rạp xuống tạ lỗi rồi giận dữ lôi Cố Việt Trạch về nhà.

Nguyên Cảnh Đế cũng lấy cớ long thể bất an mà rời đi trước.

Trò cười hôm nay kết thúc tại đó. Bữa tiệc cũng chẳng kéo dài được lâu, ai nấy đều lục tục bỏ về.

Dung Ngọc vẫn còn tiếc rượu ngon, làm Mặc Thư nài nỉ mãi.

Họ về thẳng phủ họ Dung chứ không quay lại sơn trang ở ngoại thành, bà vú Tần và Vệ Ngũ cũng đã về từ trước. Nhưng Mặc Thư lại chẳng thấy bóng dáng Vệ Ngũ trong căn viện.

"Hắn đi đâu vậy nhỉ?". Nó thì thầm.

"Tắm, Mặc Thư".

"Vâng, em đây ạ!". Dung Ngọc gọi, Mặc Thư chẳng kịp nghĩ ngợi mông lung thêm nữa. Nó vội đi sắp xếp để hầu cậu tắm rồi nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm Dung Ngọc mới an giấc. Cậu không ngủ được bao lâu, bởi trời vừa tờ mờ sáng thì Dung Nguyệt đã xông thẳng vào. Y kề sát con dao bên cổ cậu, chẳng để ý đến Mặc Thư đang hết lòng khuyên ngăn cạnh đó.

Hai mắt Dung Nguyệt đỏ tươi như màu máu, oán độc tựa ác quỷ: "Ngươi giết Việt Trạch phải không! Ngươi giết đệ ấy phải không?!".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv