Chỉ có Dung Ngọc và Dung Nguyệt ngồi nhìn nhau trong căn phòng yên tĩnh, Mặc Thư bị xua ra ngoài canh cửa.
Dung Nguyệt vẫn mặc bộ áo xanh mà y thích nhất, cầm cây quạt xếp trong tay, nom chẳng giống phạm nhân mà toát lên phong thái của một thiếu gia nhà giàu không màng thế sự.
"Cuối cùng đệ cũng chịu gặp ta". Y mỉm cười.
"Có gì thì nói thẳng".
Người anh ung dung nhàn nhã, người em bệnh tật yếu ớt. Đang giữa mùa hè mà Dung Ngọc phải đắp chăn, hai tay giấu kín, mi mắt khép hờ, vừa mong manh vừa tội nghiệp.
"Lễ giáo đâu rồi Tam lang? Gặp ta thì phải gọi ta là ca ca chứ". Dung Nguyệt bước tới. dùng quạt xếp nâng cằm Dung Ngọc. "Nhìn đệ xem. Chắc đệ lại say sóng nhỉ".
Dung Ngọc hất tay y, khẽ ngẩng đầu: "Lại say sóng?".
"Từ hồi còn bé đệ đã thường xuyên bị say sóng rồi, cứ mỗi lần về Dương Châu là mẫu thân phải chuẩn bị bao nhiêu loại thuốc chống say cho đệ, còn gừng thơm, vỏ quýt... Chẳng lẽ năm nay bà vú Tần không gói ghém để đệ mang theo?".
"Mẫu thân" mà Dung Nguyệt vừa nhắc tới là Dương thị. Khi bà còn sống, Dung Nguyệt chỉ được phép gọi Bạch thị là di nương và phải gọi mẹ cả Dương thị là mẫu thân.
Dung Ngọc nheo mắt – lạ thật, Mặc Thư từng bảo cậu chưa say sóng bao giờ, chỉ có mỗi năm nay bắt đầu sinh triệu chứng.
Vậy thông tin mà Dung Nguyệt vừa nói xuất phát từ đâu?
Chính bản thân Dung Nguyệt cũng phải khựng lại một chốc. Y nhăn mặt, gõ nhẹ quạt vào vùng thái dương, âm thầm tự hỏi... Dung Ngọc bị say sóng thật à?
Kí ức trong y chia thành hai ngã rẽ.
Một là Dung Ngọc đã bị say sóng từ hồi còn rất nhỏ, quãng đường về Dương Châu trở nên vô cùng chật vật. Có năm Dương thị xót con nên định không về nữa, Dung Ngọc lại làm ầm lên đòi gặp ngoại tổ mẫu và họ hàng thân thích.
Một là Dung Ngọc chưa từng bị say sóng, sự việc trên cũng chưa xảy ra bao giờ.
Y cau mày thật chặt, từ khi sống lại đến nay mình luôn phải dè chừng nơm nớp, chống chọi với bao nhiêu áp lực dồn nén, đó là nguyên nhân khiến kí ức của mình trở nên hỗn loạn sao?
Dung Nguyệt nhìn Dung Ngọc chằm chằm: "Liệu đệ có thực sự bị say sóng hay không?".
Sắc mặt cậu thiếu niên trắng tái, hơi thở lạc đi vì cảm giác nôn nao trong bụng. "Ngươi nghĩ thế nào?".
Dung Nguyệt không đáp.
Dung Ngọc thấy trước mắt mình hoa lên, dạ dày đau quặn, miệng lưỡi đắng nghét. Cậu mất kiên nhẫn hỏi: "Ngươi có gì muốn nói với ta mà nhất quyết đòi gặp mặt?".
Dung Nguyệt cũng chẳng vờ vịt được nữa: "Phương thuốc chữa bệnh của nhà họ Dương xuất phát từ tay đệ à?".
"Ngươi đề cao ta thật đấy, ta đâu phải loại cốt cách tài hoa". Đương nhiên Dung Ngọc sẽ không nói cho y biết sự thật, nhưng cậu cũng không nói dối. Vệ Kinh Đàn mới là người bí mật trao phương thuốc.
Sau này cậu hỏi lí do, hắn chỉ mỉm cười ranh mãnh rồi bảo muốn dạm ngõ trước với gia đình mẹ vợ.
Nghĩ đến hắn, Dung Ngọc lại đau đầu. Cậu vừa day mạnh vùng mi tâm vừa cảm nhận được dưới mí mắt mình giật lên như đang cáu bẳn.
"Tam lang đừng khiêm tốn thế, trước kia đâu giống hiện giờ". Giọng Dung Nguyệt đầy ẩn ý sâu xa.
Y nhìn cậu từ trên xuống dưới, có vẻ vô cùng xét nét. "Ta vẫn luôn nghi hoặc. Liệu đệ có phải... Dung Ngọc trước kia?".
Dung Ngọc nhướng mày, mỉm cười hờ hững. "Nhị ca ca đùa hay thật. Ta không phải ta thì còn là ai được chứ?".
Dung Nguyệt có mọc thêm chín cái đầu nữa cũng chẳng thể biết được rằng Dung Ngọc đã du hành xuyên không gian và thời gian, bởi không ai đoán nổi sự thật nằm ngoài vùng nhận thức.
Quả nhiên y thoáng ngập ngừng: "Đệ đã... trùng sinh ư?".
Dung Ngọc nhìn xuống, chỉnh lại tấm chăn. "Trùng sinh nghĩa là gì?".
Dung Nguyệt không giải thích, chỉ nhìn cậu như muốn vạch trần lời nói dối. Nhưng tiếc là Dung Ngọc không hề trùng sinh.
Y không phát hiện ra sơ hở.
Dung Nguyệt thoáng lung lay, nhưng đồng thời cũng thấy tức như thể bị lừa. Y không tìm nổi một lí do nào khác ngoài trùng sinh để giải thích cho những sự kiện mà Dung Ngọc đã gây ra ở kiếp này, cũng không thuyết phục được bản thân, rằng mình sống lại mà vẫn thua thằng em trai ngu si vô dụng kiếp trước!
Dung Nguyệt quanh quẩn trong phòng, bước chân dần rối loạn. Cuối cùng y quay ngoắt sang túm lấy vai Dung Ngọc mà hỏi: "Ngươi thực sự không trùng sinh sao?!".
Từ ngày biết tin nhà họ Dương đã nhanh chân công bố phương thuốc chữa dịch bệnh, Dung Nguyệt luôn chìm trong nghi ngờ và đau khổ. Y chỉ muốn biết rốt cuộc em trai mình có phải người tiết lộ nó hay không.
Ưu thế của y là sống lại một đời, phương thuốc là quân át chủ bài để y giành lấy sự tín nhiệm từ Tam Hoàng tử. Nhưng tất thảy đều bị Dung Ngọc nhẹ nhàng phá tan – dường như y vô dụng đến mức không chống trả nổi một đòn nhẹ bẫng.
Y phải tự tìm nguyên nhân để bào chữa cho thất bại của mình. Nếu Dung Ngọc vẫn là Dung Ngọc hệt như ngày trước, y không dám đối diện với một sự thật hiển nhiên: y đã thua, thua triệt để, dù y mới là người sống lại.
Dung Nguyệt bóp rất đau, Dung Ngọc vốn đã uể oải suýt thì nôn ra ngay tại chỗ.
"Không". Cậu hít một hơi sâu để trấn áp dạ dày đang sôi sục, cố đẩy Dung Nguyệt bằng đôi tay yếu ớt, bực bội quát to: "Ngươi điên hả, buông ta ra được chưa?!".
Dung Nguyệt chẳng thèm nghe, vừa lay vừa cao giọng chất vấn: "Ngươi không trùng sinh ư? Nếu vẫn còn là kẻ vô dụng ngu ngốc xưa kia thì ngươi đã chết mấy lần rồi! Sao Vệ Kinh Đàn có thể yêu ngươi được!".
Vệ Kinh Đàn... Suy cho cùng, Vệ Kinh Đàn mới là nhân tố khiến y không cam lòng nhất.
Kiếp trước Dung Nguyệt đối xử với Vệ Kinh Đàn ra sao? Khi hắn bị Dung Ngọc giày vò, y đưa tay giúp đỡ hắn. Y phải tốn rất nhiều thời gian để nhận được một ánh mắt dịu dàng của cậu thiếu niên luôn hững hờ cô độc.
Y tưởng cậu thiếu niên kia luôn lạnh nhạt như thế, y tưởng một ánh mắt là đủ để xác nhận rằng hắn cũng yêu y.
Nhưng sống lại, chứng kiến cảnh tượng khi Dung Ngọc ở bên Vệ Kinh Đàn, y mới phát hiện thì ra Vệ Kinh Đàn cũng có thể mỉm cười với người khác. Thì ra kẻ điên cũng biết yêu theo cách của kẻ điên.
Còn kiếp trước của y là gì? Là dối trá, là âm mưu, một trò hề đáng xấu hổ.
Dung Nguyệt chìm đắm trong những kí ức của cả quá khứ và hiện tại, cử chỉ của y có hơi điên cuồng.
Y nhìn đứa em trai bằng đôi mắt đỏ vằn như máu: "Cũng phải. Nếu thực sự trùng sinh thì sao ngươi dám ở bên Vệ Kinh Đàn? Ngươi có biết hắn bị điên không? Hắn đã giết ngươi một lần rồi đấy".
Y tả lại kí ức kia bằng lời lẽ sinh động nhất, chỉ mong thấy được vẻ ngỡ ngàng và đau đớn trên gương mặt cậu – dường như khi ấy y sẽ giành lại được chút sức lực và lòng tự tôn.
"Ta đã chứng kiến. Bên cái ao nhỏ mà ngươi từng hành hạ Vệ Kinh Đàn... Hắn móc mắt ngươi, khoét thịt ở đầu gối ngươi, trói ngươi vào ngựa, để nó kéo ngươi đến khi hai đùi ngươi trở nên nát bét...".
"Ngươi nói xong chưa?". Dung Ngọc không nhịn nổi nữa, cậu ngắt lời Dung Nguyệt.
Không ai có thể bình tĩnh lắng nghe khi bị chửi là ngu ngốc, thậm chí Dung Nguyệt còn nhắc tới Vệ Kinh Đàn. Vệ Kinh Đàn là điểm mấu chốt của cậu.
Vùng thái dương buốt nhói, Dung Ngọc nghiến răng hít vào thật sâu, đột ngột mở to mắt rồi lạnh giọng: "Còn nói thêm một lời nào nữa thì ta sẽ giết ngươi".
"Ồ, ngươi giết ta sao?". Hiển nhiên Dung Nguyệt không coi Dung Ngọc đang ngồi xe lăn là đối thủ của mình, y liếc đôi chân tàn phế dưới lớp chăn mỏng. "Ngươi định giết ta kiểu gì...".
Dung Nguyệt còn chưa kịp dứt lời đã thấy Dung Ngọc giơ tay, bàn tay phải vốn giấu trong chăn cầm một vật đen đúa tì vào trán y lạnh toát.
Y không biết vật đó là gì, nhưng cảm giác lạnh như băng lan ra khắp cơ thể khiến y run lên vì sợ.
"Ực". Dung Nguyệt nuốt nước bọt trong vô thức. "Đây là gì?".
"Là gì ư?". Dung Ngọc cười mỉm, một nụ cười rất lạ hiện lên trên gương mặt trắng xám, nom quái gở vô cùng.
"Là thứ sắp lấy mạng ngươi, ngươi muốn thử không nào?".
Dung Nguyệt biến sắc, vội vàng lùi ra sau. Y thấy rõ rồi – một cục sắt mang hình thù kì dị, ở phần lồi ra phía trước là cái lỗ đen ngòm, nhìn thôi cũng phát khiếp, dường như có thú dữ ăn thịt người bị nhốt bên trong.
Dung Ngọc đủ khả năng chế ra vũ khí cho Vệ Kinh Đàn sử dụng, dĩ nhiên bản thân cậu cũng có phần.
"Ngươi không né được đâu".
Cậu tháo chốt an toàn, đặt sẵn tay trên cò súng, đổi mục tiêu sang bình hoa bên cạnh. Một tiếng "pằng" vang lên, bình hoa vỡ nát.
Dung Nguyệt trợn mắt nhìn.
"Sao?". Dung Ngọc lại giơ súng nhắm thẳng vào ngực y. "Đến lượt ngươi rồi đấy".
"Pằng...".
Mọi chuyện diễn ra nhanh tới nỗi tiếng thét của Dung Nguyệt vang lên trước cả khi y kịp nhận thức cơn đau đang xâu xé cánh tay mình.
Y ngã xuống trước xe lăn, cố đè vết thương lại, khắp các kẽ tay bị nhuộm đỏ bởi màu máu, sau lưng mồ hôi lạnh toát.
"Dung Ngọc, ngươi đã làm gì!". Y gào lên đau đớn.
"Ngươi nên cảm ơn vì ta đã tha cho ngươi một mạng". Dung Ngọc cúi xuống, dường như đôi môi tái nhợt cũng ửng sắc hồng, nom cậu vừa tinh ranh vừa phấn khích.
Dung Nguyệt run rẩy.
Dung Ngọc cười, rút một con dao găm ra từ trong tay áo rồi đâm thẳng vào vết thương kia.
Dung Nguyệt lại gào lên muốn né, nhưng bàn tay Dung Ngọc bóp lấy cánh tay y mạnh như kìm sắt. Y không giãy giụa nổi – phần vì quá đau, phần vì quá sợ.
Y mở to mắt nhìn đứa em trai khoét thịt trên tay mình, dùng lưỡi dao moi ra một vật nhỏ xíu. Mặt y trắng bệch như xác chết, môi run rẩy, tiếng kêu khàn khàn bị giam trong cổ họng.
Nhưng Dung Ngọc không thèm để ý. Cậu chỉ thưởng thức viên đạn màu vàng kim, máu đỏ chảy xuống những ngón tay và mu bàn tay tái nhợt, kiều diễm vô cùng, dường như ánh đỏ nhảy múa trong đôi mắt, cặp đồng tử sáng màu run run kích động.
"Ngươi... điên thật rồi...". Dung Nguyệt run như cầy sấy.
Y nhìn đứa em trai, vô thức nhớ đến Vệ Kinh Đàn trong những năm cuối cùng của kiếp trước. Hai khuôn mặt khác hẳn nhau bỗng hòa làm một.
Hai kẻ điên.
Dung Ngọc vẫn mỉm cười, bàn tay nhuốm máu mân mê gò má Dung Nguyệt. "Nhị ca ca nhớ nhé, lần tiếp theo sẽ không chỉ là một cánh tay đâu".
Giọng cậu trầm thấp, Dung Nguyệt lại thấy như ma quỷ đang tiến đến gần. Y sợ tới nỗi nước mắt rưng rưng.
Dung Ngọc dùng khăn tay gói viên đạn lại rồi cất tiếng: "Mặc Thư!".
"Vâng!". Mặc Thư vội vàng mở cửa, thấy Dung Nguyệt đang ôm cánh tay bê bết máu thì vô cùng hoảng hốt, lại nhìn sang Dung Ngọc, thấy công tử vẫn an toàn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nó đảo mắt một lượt, nhanh trí đẩy Dung Ngọc ra ngoài rồi chuồn êm.
Chẳng thấy đám thị vệ xung quanh, bảo sao Dung Nguyệt kêu to thế mà không ai xuất hiện.
Mặc Thư nói nhỏ: "Em đưa ít tiền rồi bảo họ lên trên mà tìm rượu uống".
Nó nhìn mặt công tử là biết ngay cậu định xử lí Dung Nguyệt, bèn xua đám người kia đi nơi khác, sau đó đứng canh trước cửa để có gì còn hỗ trợ một phen.
Có thằng hầu nào hiểu chủ nhân hơn nó nữa!
Dung Ngọc ừm một tiếng: "Làm rất tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi".
Mặc Thư cười khoái chí, còn chưa kịp nói đế thêm đã thấy chủ nhân mình nhắm mắt lại.
Dường như bao nhiêu sức lực của cậu thiếu niên đều dồn hết cho chuỗi hành động thị uy vừa rồi, khuôn mặt cậu có vẻ càng thêm mong manh yếu ớt. Cậu uể oải rúc vào trong chăn, cúi đầu ho khan mấy tiếng, sau đó hoàn toàn im lặng.
Đêm hôm ấy, Dung Ngọc lại sốt cao.
Lời tác giả:
Ngọc nhi *lắc lắc bàn tay tê rần*: Dễ như mổ lợn.
Ryal's note: Dạo này mình thi cử nhiều quá இ௰இ Đăng muộn nên hối lộ mọi người bằng sketch em Dung Ngọc siu xinh.