Thẩm Lê không hiểu sóng ngầm lưu động giữa hai nam sinh, cô rất bình tĩnh đưa đồng phục cho Tống Gia Trạch: “Đồng phục của Biên Dịch, giặt sạch rồi.”
Tống Gia Trạch run run rẩy rẩy chậm chạp không nhận: “Hay là, chị Thẩm Lê, chị tự mình trả cho cậu ấy đi?”
Thẩm Lê nhếch mi lên: “Hửm?”
Tống Gia Trạch nhanh chóng tiếp nhận: “Không sao, không thành vấn đề.”
Nói như thế nào, cậu ấy bị cái nhướng mày của Thẩm Lê làm kinh sợ, không dám tiếp tục chọc cười.
Biên Dịch rất dứt khoát, ổn định vững chắc ngồi trên sô pha phía sau chọc mèo trêu chó, đến ánh mắt cũng không nhìn đến đây lần nào.
Thẩm Lê càng dứt khoát, sau khi đưa đồng phục lên tay Tống Gia Trạch thì quay đầu rời đi, tiêu sái đến mức Tống Gia Trạch nghi ngờ sự chân thật trong lời nói của Biên Dịch.
“Rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Tống Gia Trạch quay đầu ném đồng phục lên đầu Biên Dịch, đương nhiên, cậu ấy không dám dùng sức, đồng phục nhẹ nhàng che đầu Biên Dịch lại.
Trên đồng phục không phải hương nho bưởi trên người Biên Dịch, mà là một mùi hoa nhàn nhạt trên người Thẩm Lê.
Biên Dịch xốc áo trên đầu lên, khuôn mặt nhàn nhạt không nói lời nào.
“A Dịch, cậu xác định tối qua cậu nghe thấy chị Thẩm Lê tối qua nói chị ấy có ý với cậu?” Tống Gia Trạch ôm ngực, nhìn cậu, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu nhìn xem người ta ném cũng không ném cậu, không phải là tối qua cậu tự phán đoán đấy chứ?”
“A!” Đầy mặt Biên Dịch là biểu cảm “Cậu là kẻ ngốc à” nhìn Tống Gia Trạch, cuối cùng thương hại nói: “Tôi mệt rồi, cậu không về nhà thì ngủ trên sô pha.”
Tống Gia Trạch mắt thấy sắp bùng nổ: “Cậu…”
“Cậu đừng nói chuyện.” Biên Dịch bế Quyên Quyên lên đi vào trong phòng: “Thấy cậu tôi đau cả đầu.”
Đèn phòng khách được Biên Dịch thuận tay tắt đi, Quyển Quyển tự giác bò về ổ của mình, trong phòng khách nháy mắt an tĩnh lại.
Tống Gia Trạch đứng ở trong bóng tối ngây người, sau khi phản ứng lại thì “hừ” một tiếng.
“Chị Thẩm Lê không để ý đến cậu, tức giận với tôi làm gì.”
- -
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, quan hệ của Thẩm Lê và Biên Dịch giống như quay về điểm bắt đầu, lại giống như không hề có.
Thẩm Lê hình như thật sự lười phản ứng với Biên Dịch, không chủ động tìm cậu, không gửi WeChat, đến vòng bạn bè cũng lười nhấn like.
Nhưng Thẩm Lê vẫn thường xuyên xuất hiện trong thế giới của Biên Dịch.
Ví dụ như quan hệ của cô và Tống Gia Trạch gắn bó rất tốt, làm bạn của cả hai người, cậu thường xuyên có thể thấy hai người tương tác trong vòng bạn bè.
Lại ví dụ như Thẩm Lê vẫn thích Quyển Quyển trước sau như một, đặt trong lòng bàn tay yêu thương làm Quyển Quyển có thể hô mưa gọi gió, ăn ngon ngủ ngon chơi vui vẻ ở nhà Thẩm Lê, không đến một tháng, bị nuôi đến mức du quang thủy hoạt, tăng mấy cân.
Sau khi Quyển Quyển ngậm giỏ thuần thục, mỗi cuối tuần nó đều xách đồ ăn vặt Thẩm Lê làm cho nó về nhà, chủng loại đa dạng, bao gồm viên thức ăn tự chế, thịt gà khô, bánh khoai lang tím, giống như chủ nhân Biên Dịch này của nó ngược đãi con nuôi của cô vậy.
Về nhà chỉ có thể dựa vào cơm ngoài để qua ngày, Biên Dịch còn ăn không ngon bằng chó mỗi lần đều thờ ơ lạnh nhạt, làm bộ không để ý chút nào mà đặt đồ ăn vặt vào trong tủ lạnh, sau đó âm dương quái khí (nói kháy, nói đểu) cả chó lẫn mèo.
Tống Gia Trạch nói Biên Dịch ghen tỵ, cậu ấy còn khoe khoang tương tác của cậu ấy với Thẩm Lê thường xuyên cho anh em tốt, cuối cùng bị đuổi cả người lẫn túi ra khỏi nhà.
Lại ví dụ như, ảnh chụp lén của hai người trong ngày kỷ niệm thành lập trường truyền đến tường tỏ tình của trường học, chỉ dựa vào một bức ảnh và sự trần thuật của mấy người ở hiện trường dựng lên tường CP, đến Chu Nguy cũng hưng phấn hóng hớt hai câu, thường thường nhắc đến Thẩm Lê còn lén lút quan sát phản ứng của Biên Dịch.
Nhưng hai người vẫn là tư thái vua không nhìn vua.
- -
Cho đến tháng mười hai.
Có một chuyện lớn… sắp đến ngày sinh nhật của Biên Dịch.
Tống Gia Trạch và vài người bạn thét to phải làm sinh nhật 18 tuổi của Biên Dịch cho thật tốt từ sớm.
Khi bọn họ thương lượng Biên Dịch giống như người ngoài cuộc ngồi trong quán nướng không hứng thú mà ăn BBQ nhiều dầu nhiều muối, giống như người sắp thành niên không phải cậu vậy.
“Đến lúc đó chúng ta đặt bánh gato và cơm ngoài đến nhà A Dịch, lại mua chút bóng bay trang trí một chút, trực tiếp high đến hôm sau, nhất định phải khắc sâu ký ức!” Tống Gia Trạch hưng phấn đến mức như được tiêm máu gà.
“Mua mấy lốc bia!” Trong tay Trương Nhạc Phong cầm chai coca lạnh, trong miệng ồn ào “không say không về”, qua một lúc, cậu ta lại chờ mong nhìn Biên Dịch: “Sẽ gọi Hạ Kỳ đến chứ?”
“Cậu vẫn là tưởng bở!” Vương Mập ngồi bên cạnh Trương Nhạc Phong giơ tay lật mạnh: “Hạ Kỳ người ta đã có bạn trai, lần trước ở Thanh Sơn không phải biết rồi sao?”
Trương Nhạc Phong từ sau lần đầu tiên gặp mặt vẫn luôn thích em họ của Biên Dịch, Hạ Kỳ hình như cũng loáng thoáng có chút hảo cảm với cậu ta, nhưng cậu ta sợ, chậm chạp không dám tỏ tình, cho đến lần trước đến Thanh Sơn mới biết người ta đã có bạn trai, sau khi quay về tự nhốt mình rất nhiều ngày.
“Sau đó không phải chia tay rồi sao?” Trương Nhạc Phong chứng thực với Biên Dịch.
Biên Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Làm lành rồi.”
Tống Gia Trạch: “Người ta chính là đùa giỡn, đăng trạng thái bực tức trên vòng bạn bè cậu còn coi là thật?”
Nói xong, cậu ấy liếc mắt nhìn Biên Dịch một cái, âm dương quái khí mà thuyết giáo với Trương Nhạc Phong: “Lúc trước có cơ hội cậu không theo đuổi, nói không chừng đã thành đôi rồi. Bây giờ chờ người ta có bạn trai cậu lại tiếc nuối, cô gái của người khác cũng không kém, xinh đẹp như vậy còn thiếu bạn trai nhất định phải chờ cậu à? Chờ người ta không thích, không thèm để ý đến cậu, A Dịch, cậu nói đúng không?”
Biên Dịch nghe Tống Gia Trạch chỉ cây dâu mắng cây hoè âm dương quái khí ở đây (nói bóng nói gió), một nhúm lửa chặn ở trong lòng không đi lên được cũng không hạ xuống được, cậu nhấc chân muốn đá cậu ấy, bị Tống Gia Trạch thuần thục lại linh hoạt tránh thoát.
Chỉ có Trương Nhạc Phong, bị dạy dỗ đến mức vẻ mặt vô tội lại ngây ngẩn mà “a” một tiếng.
Hôm sinh nhật Hạ Kỳ vẫn đến, không mang theo bạn trai của cô ấy, nghe nói hai người lại cãi nhau.
Từ sự dẫn đầu của Tống Gia Trạch, mọi người mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà Biên Dịch, sôi động động thủ trang trí, giấy dán rồi các loại bóng bay nhiều màu làm huyệt thái dương của Biên Dịch giật giật, đơn giản quay về phòng lấy bài thi Chu Nguy giao thêm ra làm.
Tay trái của Tống Gia Trạch cầm bóng bay, tay phải cầm điện thoại tiện thể thò qua: “Tôi đã đăng trên vòng bạn bè hôm nay là sinh nhật cậu, chị Thẩm Lê đã thấy, còn like, cậu nói chị ấy sẽ tỏ vẻ gì không?” Cậu ấy ôm vai Biên Dịch: “Không phải tôi nói đâu nhé, nếu hôm nay chị ấy không tỏ vẻ gì, cậu sẽ lạnh luôn.”
Biên Dịch ghét bỏ mà vứt tay của Tống Gia Trạch ra, tức giận hỏi: “Cậu rất nhàn?”
Đôi tay của Tống Gia Trạch giơ tư thế đầu hàng, xoay người tiếp tục dấn thân vào việc trang trí của cậu ấy.
Trên tay Biên Dịch cầm bút, xem đề thứ ba nửa ngày cũng không viết được, cậu bực bội mà bỏ bút đi, móc điện thoại ra xem.
Thật sự có tin nhắn WeChat.
Biên Dịch chậm rì rì click mở…
… Tin nhắn số bước mỗi ngày được WeChat vận động gửi đến.
Ghế “roèn roẹt” một tiếng bị đẩy ra, Biên Dịch ném điện thoại trên bàn đi WC.
Tống Gia Trạch ở bên cạnh một lòng tò mò, mắt thấy Biên Dịch đi WC, vội vàng buông đồ vật trong tay cầm lấy điện thoại của Biên Dịch.
Làm một anh em tốt đủ tư cách, mật mã điện thoại cậu ấy vẫn biết được.
Vì thế…
Biên Dịch: [Sinh nhật tôi, chị có đến không.]
Thẩm Lê: [?]
Biên Dịch: [Mấy người Tống Gia Trạch nấu lẩu ở nhà tôi, đến hay không tùy chị.]
Thẩm Lê: [Chị ở bên ngoài, nói sau đi.]
Biên Dịch: [Được.]
Tống Gia Trạch “chậc chậc” thành tiếng, nhanh chóng xoá lịch sử trò chuyện, trước khi Biên Dịch trở về đặt điện thoại về chỗ cũ, lại quay về thổi bóng bay, hình tượng sinh động thuyết minh cái gì gọi là làm việc tốt, ẩn sâu công danh.
Thẩm Lê nhận được tin nhắn khi đang đi dạo phố bên ngoài với Giang Hạ, Giang Hạ nhìn toàn bộ hành trình, hỏi cô muốn đi hay không.
Thẩm Lê nghĩ nghĩ: “Đi chứ, chờ bọn họ kết thúc tớ lại đến.”
“Kết thúc thì đi làm gì? Đi thu dọn tàn cuộc cho bọn họ à?” Ngữ khí của Giang Hạ đột nhiên không tốt lắm.
“Cậu nghĩ gì vậy?” Thẩm Lê nói: “Tớ muốn làm bạn gái, không phải muốn làm mẹ người ta.”
“Cậu tốt nhất là vậy.”
Không trách Giang Hạ nghĩ nhiều, trước kia Thẩm Lê không phải không yêu đương với em trai, chăm sóc một chút là có, nhưng trước nay chưa từng làm cơm cho người ta, cũng không chia sẻ tiến độ qua tin nhắn với cô ấy lúc nửa đêm như cô gái tình đậu sơ khai.
Thẩm Lê vỗ vỗ tay Giang Hạ: “Yên tâm đi, bọn họ tụ tập cùng nhau tớ có thể làm gì, tớ phải chờ đến kết thúc mới có cơ hội sao?”
Party sinh nhật đang tiến hành bình thường theo kế hoạch của Tống Gia Trạch, mấy nam sinh tuy không biết nấu cơm, nhưng nấu lẩu cũng không yêu cầu kỹ thuật đặc biệt gì, đổ nước cốt lẩu, chuẩn bị gia vị, tuy kém hơn tiệm lẩu bên ngoài, nhưng tự mình làm ít nhiều cũng có cảm giác thoả mãn khác biệt.
Biên Dịch từ tối hôm qua đến sáng hôm sau liền lục tục nhận được không ít lời chúc mừng sinh nhật, nhưng nhiều lời chúc như vậy, không có của Biên Thanh Thành.
Có lẽ ông ta đã quên, có lẽ nhớ đến cũng không định tỏ vẻ gì, tóm lại kết quả chính là trong ngày đặc biệt này, người ba ruột trên sinh vật học này của cậu giống như mất tích, không có tin tức.
Như thế, nhóm bạn bè này mới có vẻ vô cùng trân quý.
Tống Gia Trạch hào khí vạn trượng lại nâng chén lần nữa: “Chúc A Dịch sinh nhật tuổi 18 vui vẻ! Anh em tốt thành niên rồi!”
Những người còn lại trăm miệng một lời: “A Dịch sinh nhật vui vẻ!”
Bảy tám ly thủy tinh cụng vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, bọt trắng của bia lạnh lẽo quay cuồng trong mùa đông này, chứng kiến tình bạn tha thiết chân thành nhất của các thiếu niên.
Bữa lẩu lần này, hoàn toàn chỉ có thể dùng hai chữ “lên tận óc” (上头) để thể hiện, hai lốc bia 24 chai, tất cả đã uống sạch, uống rượu cũng trực tiếp uống no.
Lúc Thẩm Lê đi lên người đã đi hết, không biết là ai đi cuối cùng không đóng cửa, làm cô có thể bất động thanh sắc, thuận lợi mà tiến vào chỗ này.
Nhà ăn không ngoài dự đoán mà hỗn độn một mảnh, đèn khắp nơi đều đóng, chỉ chừa lại một chiếc đèn tường mờ nhạt trong phòng khách.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, Biên Dịch nhắm mắt ngửa đầu nằm trên ghế sô pha, một chân đặt trên đêm, một chân tùy ý đặt trên mặt đất, cậu mặc một cái hoodie trắng hơi mỏng, thân thể thong thả phập phồng theo hô hấp, nam sinh ở tuổi này còn chưa tập thể hình, chưa từng có cơ bắp khoa trương, cậu chơi bóng rổ, trên người chỉ có sự thon chắc của riêng thiếu niên.
Biên Dịch là người uống ít nhất trong nhóm người, nhưng cậu rất ít khi uống rượu, tửu lượng không tốt, cho dù uống ít trên mặt cũng đỏ ửng, trắng bóc giống như con gái, cùng mặt mày lạnh nhạt quỷ dị dung hợp lại với nhau, vừa lạnh vừa mềm.
Thẩm Lê đến gần cậu, không tự giác mà thở chậm lại, cô ngồi xổm xuống, vẫn không nhúc nhích nhìn sườn mặt rõ nét của cậu, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng tinh tế đến mức không thể tưởng tượng.
Điều hòa mở độ ấm đủ cao ra sức làm việc, gió ấm làm Thẩm Lê cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Màn đêm bao phủ trên trời cao, ánh đèn mờ nhạt trong nháy mắt trở nên nhu hoà đến mức không thể tưởng tượng, Thẩm Lê trong tiếng đồng hồ tí tách cũng nghe thấy tiếng tim đập bình bịch.
Toàn bộ thế giới chứng kiến, cô thừa nhận trong một khắc này chính mình bị ma quỷ ám ảnh.
Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, chóp mũi đụng đến cậu, hơi thở nóng bỏng giao hoà với nhau, hai người chỉ kém nhau chút xíu giữa môi, thậm chí Thẩm Lê phảng phất đã cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của nó.