Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 350:



Uông Thần không cam lòng, tiếp tục cười: “Trên mạng đều nói Tang Tiếu quen với quản lý cao cấp của trong công ty Thước Kiều? Hợp đồng quản lý của tôi sắp đến hạn rồi, vẫn luôn tìm công ty thích hợp.”
Nghe vậy, Thương Mạt và một nữ diễn viên khác tên Dương Thiều Quang đồng thời hiểu hàm ý trong lời nói của anh ta. Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Khó trách ngày hôm qua Uông Thần vừa đến đã hỏi Đông hỏi Tây mấy người, hóa ra anh ta đang cân nhắc đổi công ty quản lý. Hiện tại vừa thấy công ty quản lý của Tang Tiếu rất trâu bò thì chuẩn bị dựa vào Tang Tiếu để móc nối với công ty Thước Kiều?
Thương Mạt sợ Tang Tiếu thật sự đồng ý rồi, sau này không thành hoặc là Uông Thần ở trong công ty làm sai chuyện gì, lại liên lụy Tang Tiếu, vội lên tiếng giải vây: “Uông Thần, anh nói đùa rồi. Tang Tiếu cũng chỉ quen với thầy Quý mà thôi, sao có thể can thiệp vào quyết định của công ty?”
Trong lòng Uông Thần cười lạnh, trên mặt lại ôn hòa: “Cô nói đùa rồi. Công ty Thước Kiều ở dưới sự quản lý của Quý Thị. Địa vị của thầy Quý ở công ty không giống bình thường. Tang Tiếu, cô có thể được công ty Thước Kiều nâng niu như công chúa nhỏ, mang mấy người bạn vào công ty cũng không có gì chứ nhỉ?”
Tang Tiếu cười xán lạn: “Mang bạn bè? Đương nhiên có thể mang rồi.”
Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Uông Thần rơi xuống đất. Anh ta vội thuận đường bò lên trên: “Được đó. Chờ chút hai ta kết bạn WeChat, có thời gian cô dẫn tôi làm một vòng ở công ty nhé.”
Anh ta biết cách nói chuyện với một số người. Ở trong mắt anh ta, cô nhóc như Tang Tiếu, tâm đều mềm, da mặt cũng mỏng, đối xử với lời cầu xin của những người khác căn bản không thể nhẫn tâm từ chối.
Anh ta cũng không đến mức thực sự tin có thể nhờ Tang Tiếu mà được công ty Thước Kiều ký hợp đồng. Nhưng có nhịp cầu như Tang Tiếu, anh ta có tự tin có thể làm người công ty Thước Kiều thấy chỗ tỏa sáng của anh ta!
Tang Tiếu mờ mịt nhìn anh ta, rất nghiêm túc hỏi: “Chúng ta xem như bạn bè à? Hai ta vừa biết nhau có một ngày mà...”
Nói xong, Tang Tiếu gãi gãi đầu: “Hơn nữa, tôi cảm thấy tính tình hai ta cũng không tâm đầu ý hợp, cần phải làm bạn bè à?
Uông Thần:..
[Chỉ số ra vẻ: 4852/9999] . ngôn tình sủng
[Chỉ số ra vẻ: 4853/9999]
Thương Mạt và Dương Thiều Quang:... Phì.
Bọn họ đã nhìn ra Tang Tiếu quả thực đang chói lọi nói cho Uông Thần: Tôi không muốn làm bạn với anh đâu.
Uông Thần liếc Tang Tiếu một cái thật sâu. Ngực anh ta phập phồng vài lần, cố gắng đè sự phẫn nộ đang phun trào xuống. Rồi sau đó, anh ta đen mặt xoay người rời đi.
Thấy Uông Thần rời đi, Dương Thiều Quang nhỏ giọng hỏi Tang Tiếu: “Tang Tiếu, cô xem tính tình hai ta có hợp nhau không?” Tuy hỏi như vậy nhưng cô ta cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nói đến thì cô ta và Tang Tiếu cũng mới biết nhau hai ngày mà thôi. Thời gian mấy nghệ sĩ đóng vai học sinh Học viện Hàng không bọn họ đến đoàn phim đều đã muộn.
“Hợp nhau mà.” Tang Tiếu khá sảng khoái trả lời. Trả lời xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thương Mạt: “Mình cảm thấy tính tình hai ta cũng hợp nhau. Cậu muốn làm bạn với mình không?” Thương Mạt:!!!
Giờ này phút này, cô muốn nói mình như bị bánh nhân khổng lồ từ trên trời đập trúng!
Thương Mạt chắp tay ra sau, không cho kích động trong lòng cô ta lộ quá rõ ràng: “Đương nhiên… đương nhiên muốn làm bạn với cậu rồi!”
Bọn họ đều có thể nhìn ra tuy có đôi khi Tang Tiếu tỏ ra nhõng nhẽo, có đôi khi làm ra vẻ, nhưng chưa bao giờ kéo đạp người cùng ngành, chạy bản thảo vẻ đẹp bỏ xa người khác gì đó. Ở đoàn phim cũng có gì nói đó, chưa bao giờ giở trò.
Người đơn thuần lại thẳng thắn, đối với nhóm nghệ sĩ hàng năm ở trong giới nhìn quen các loại thủ đoạn mà nói thì quá ít thấy. Bọn họ tất nhiên hy vọng có thể trở thành một người bạn của Tang Tiếu.
Bạn làm bạn với cô ấy, không lo bị cô ấy tính kế, cũng không cần lo bị cô ấy đ.â.m sau lưng, thoải mái dễ chịu, thả lỏng tự tại.
Dương Thiều Quang liếc Uông Thần ngồi ở đầu kia, do dự hỏi Tang Tiếu: “Tang Tiếu, vì sao cô bảo tính tình chúng ta hợp nhau mà lại không hợp với Uông Thần? Chẳng lẽ bởi vì chúng tôi là nữ, Uông Thần là nam à?”
“Không phải đâu. Như Tiểu Dập, thầy Cao Trục, thầy Tề Thịnh, bọn họ cũng là bạn tôi mà. Sinh nhật tôi, bọn họ đều có tới chúc mừng, năm mới cũng phát bao lì xì cho tôi.” Tang Tiếu nhìn Dương Thiều Quang và Thương Mạt, vươn tay cho bọn họ xem chỗ ngón tay mới đóng vảy: “Ngày hôm qua, ngón tay của tôi bị cắt vào. Tôi thấy Thiều Quang và cô chạy tới cầm băng keo cá nhân và cồn i-ốt, nhưng cô thấy có người giúp tôi xử lý mới không đưa đồ cho tôi. Thật ra tôi đều thấy được đó.”
Tang Tiếu lại nhìn về phía Thương Mạt, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Đêm qua diễn xong mình ngồi ở bên cạnh cậu mà. Cậu dạy mình chơi đấu địa chủ thắng bà Trần. Mình vui lắm.”
Nói xong, Tang Tiếu thẹn thùng sờ mũi: “Tuy cảm kích hai người giúp đỡ, nhưng nguyên nhân thật sự làm tôi cảm thấy tính tình hợp nhau vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi không thể nói cảm giác cụ thể, dù sao cũng rất thoải mái.”
Giống lần đầu tiên cô nhìn thấy sư huynh sư tỷ năm đó, giống cô thấy anh Kỳ Tây dưới tàng cây, giống cô quen mọi người ở chương trình giải trí. Rất nhiều người vừa thấy mặt, trong lòng Tang Tiếu đã cực kỳ thoải mái, có cơ hội thì Tang Tiếu đều muốn làm bạn với bọn họ.
Tang Tiếu nghĩ có lẽ vì ở trong thế giới trước cô có quá ít bạn bè, thậm chí có thể nói gần như là không có cho nên sau khi đi vào thế giới tương lai, cô rất thích kết bạn.
Lúc ấy trong khi thắt vòng tay bình an, Tang Tiếu vừa thắt một chuỗi vừa ở trong lòng yên lặng chúc phúc, hy vọng có thể làm mọi người bình an, cũng hy vọng tình bạn của bọn họ vẫn luôn trường tồn.
Thương Mạt và Dương Thiều Quang nhìn thoáng qua nhau, tâm tình đều có chút phức tạp. Thật ra những cái đó ở trong mắt các cô chỉ là việc nhỏ mà thôi, ai biết Tang Tiếu không chỉ chú ý hơn nữa còn ghi tạc trong lòng.
Việc nhỏ tự mình âm thầm trả giá, lại được đối phương chặt chẽ ghi tạc trong lòng, loại cảm giác kỳ diệu này làm người ta vui mừng.
Dương Thiều Quang có được câu trả lời, trong lòng còn có tò mò thứ hai. Cô ta lại lần nữa hỏi: “Vậy vì sao Tang Tiếu lại bảo không hợp với Uông Thần?”
Trực giác nói cho Dương Thiều Quang biết Tang Tiếu tuyệt đối không phải bởi vì Uông Thần không giúp cô làm việc mà từ chối kết bạn. Hơn nữa, cô ta nhớ rõ ngày hôm qua Uông Thần vừa đến đã muốn giúp Tang Tiếu dọn bàn ăn. Đương nhiên cuối cùng anh ta không thành công, Tang Tiếu dễ như trở bàn tay dùng một bàn tay xách bàn ăn dọn đến trước ghế nghỉ chân của mình rồi.
“Lần đầu tiên gặp mặt có chút không thoải mái.” Tang Tiếu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rất chân thành tha thiết gật đầu: “Đúng vậy, trừ cái này ra thì không còn nguyên nhân nào khác.”
Dương Thiều Quang:...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv