“Cái đó có thể tạo ra tinh vân đẹp như trong hiệu ứng sao?” Tuy Tang Tiếu từng nhìn thấy pháo hoa mấy lần rồi nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy pháo hoa giống như tinh vân.
Nhậm Tương choàng lấy cổ của Tang Tiếu, cọ nhẹ thầm ra hiệu bảo Tang Tiếu cách xa Quý Kỳ Tây một chút, “Có thể, hơn nữa còn đẹp cực, chị đã chuẩn bị xong xuôi máy ảnh rồi, đảm bảo có thể quay hết toàn bộ quá trình.”
Có một số khu phố trong Bắc Kinh cấm b.ắ.n pháo hoa, nhưng nơi họ ở vừa hay nằm trong khu vực có thể b.ắ.n pháo hoa, sớm đã cùng các bộ phận liên quan kiểm tra xong nơi an toàn để thả, họ chuẩn bị bảy tám cây pháo hoa.
Tịch Vãn Ngôn nhìn Tang Tiếu và Nhậm Tương trước mặt, hài lòng gật đầu.
Ban đầu chị ấy nhìn thấy Quý Kỳ Tây nói mãi nói mãi rồi dán sát bên cạnh Tang Tiếu, chị nhìn đến cười lạnh, kết quả không đợi chị lên tiếng, Nhậm Tương đã ra tay, thấy thế Tịch Ngôn Vãn thầm giơ ngón cái trong lòng cho Nhậm Tương.
Họ đương nhiên tôn trọng ý của Tang Tiếu, nhưng trước lúc Tang Tiếu thông suốt, họ cũng có thể giúp Tang Tiếu tiếp tục không thông suốt.
Tịch Ngôn Vãn tiến lên một bước, trực tiếp xen vào giữa Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây, chắc nịch tách hai người ra,
Quý Kỳ Tây:...
Anh nghĩ ngợi một lúc, đưa tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi mở nắp hộp ra, hơi nghiêng người về phía trước, sau đó nghiêng đầu, nhìn Tang Tiếu qua Tịch Ngôn Vãn, mỉm cười biếng nhác, “Tang Tiếu, em nhìn xem trong hộp đựng gì?”
Đằng trước, Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt đang sắp thứ tự của pháo hoa, trong lòng Tang Tiếu ngứa ngáy, không thể không bước lên tận mắt nhìn xem nhưng nghe thấy lời của Quý Kỳ Tây, cô vẫn quay đầu nhìn hộp trong tay anh.
Vừa nhìn thấy vật trong hộp, Tang Tiếu ngây ra, cánh môi hơi hé, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, một lúc sau cô khó tin thì thầm: “Bánh, bánh cam?”
Hơn nữa trên mặt bánh cam còn dùng hạt đường tạo thành thất tinh Bắc Đẩu, nó trông giống hệt với bánh cam mà cô ăn ở chỗ tiểu sư thúc!!
Tịch Ngôn Vãn nâng mắt nhìn hai người cong lưng ngả người ra trước, cách mình rồi đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chị cảm thấy bản thân hơi dư thừa.
Một bên khác, Nhậm Tương ném ánh mắt “Chị không được” cho Tịch Ngôn Vãn, làm cho Tịch Ngôn Vãn lại thấy buồn bực.
Nhưng Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương đều không hiểu chỉ là một cái bánh cam thôi mà, tại sao lại làm cho Tang Tiếu ngây ra như thế???
Quý Kỳ Tây nhìn ánh mắt của Tang Tiếu, lập tức biết anh chuẩn bị đúng quà rồi, anh đưa chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay đưa vào tay Tang Tiếu, cười khẽ, “Trước đó cho em kim tự tháp, từng hứa sẽ tặng em món quà thứ ba.”
Tang Tiếu cẩn thận cầm lấy chiếc hộp, sau đó vừa mong đợi vừa căng thẳng nhìn Quý Kỳ Tây, “Anh, anh mua bánh cam ở đâu vậy?”
Nghe xong, Quý Kỳ Tây đưa ngón trỏ đặt trước môi, cố tỏ ra thần bí, cười nói: “Bí mật”. Anh không thể nói rằng là anh làm được, nếu không Tang Tiếu không phải sẽ đoán ra vị tiểu sư thúc kia?
Không đợi Tang Tiếu hỏi tiếp, anh lười nhác bổ sung, “Vốn định chờ em lấp đầy kim tự tháp rồi mới tặng em, nhưng đêm Giao thừa mà, mấy phần quà phải tặng em, nên tặng em trước vậy, đợi em lấp đầy kim tự tháp rồi, anh lại tặng em thêm một cái bánh cam giống hệt như vậy.”
Nói rồi, Quý Kỳ Tây nhướng mày hỏi Tang Tiếu, “Em hiểu ý anh không?”
Tang Tiếu thăm dò trả lời: “Em có thể có hai cái bánh đường?”
“Đúng vậy, hai cái, vậy nên…” Anh ngừng một chút, đôi mắt dài cong cong, “Em đừng cầm bánh cam trong tay lâu quá, hỏng rồi em sẽ đau lòng đấy.”
Tang Tiếu:...
Tâm tư nhỏ bị phát hiện rồi. Cho đến bây giờ Tang Tiếu mới hiểu được hành vi của bốn nhóc con xinh xắn khi tham gia chương trình “Bé ơi đến đây nào”, lúc ngủ trưa chúng lại đặt bánh quy bên cạnh gối.
Cô lại nhìn bánh cam trong hộp, tinh xảo, xinh đẹp, hương vị ngọt ngào tỏa ra thoang thoảng, quấn quýt trước cánh mũi, ngửi thấy rất thơm, hơn nữa thơm giống hệt như năm đó.
Lúc Tang Tiếu đang rối rắm nên ăn bánh cam vào lúc nào, Thẩm Thư Triệt ở đằng trước vẫn tay với họ, lớn tiếng nói: “Tang Tiếu! Pháo hoa đã chuẩn bị b.ắ.n rồi đây!”
“Em nghe rồi!” Tang Tiếu vội nhìn về hướng Thẩm Thư Triệt và Quý Lâm Xuyên, tay đặt trước môi, ngăn tiếng hét lớn, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai anh chú ý an toàn!”
Tang Tiếu ở trên mạng từng nhìn thấy mấy lần liên quan đến pháo hoa và pháo nổ, mấy hôm trước vừa nhìn thấy có một bé trai bị pháo nổ bị thương.
“Đến rồi!”
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Sau khi Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt lùi về sau hai ba bước cách khỏi khu vực nguy hiểm, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, pháo hoa đặc chế nở ra hình tinh vân ma mị trong đêm đen, chúng tạo thành từng vòng từng vòng một rồi tản ra trên nền trời, sau đó chuyển thành từng hạt sáng màu bạc và màu vàng rơi xuống.
Nhất thời Tang Tiếu nhìn thấy như một màn mưa sao băng rực rỡ, mà những đóa mây rơi xuống giống hệt với màu sắc của tinh vân, cực kỳ đẹp, cực kỳ hoa lệ, khắc sâu trong đầu người xem, nhớ mãi không quên.
Tang Tiếu bất tri bất giác xem đến ngây ra, giọng cô rất nhẹ, dường như sợ quấy rầy khung cảnh hiện tại, “Thật đẹp.”
Bên cạnh, Quý Kỳ Tây nghiêng đầu nhìn Tang Tiếu, nghe thấy Tang Tiếu thì thầm, anh chắc nịch gật đầu, thật sự rất đẹp.
Tựa như sao đêm, tựa như bình minh ngày mới, ấm áp đẹp đẽ, làm người ta rung động.
Pháo hoa bắt rất lâu, “mưa sao băng” cũng rơi xuống hồi lâu. sau khi Tang Tiếu cho rằng pháo hoa sắp kết thúc, pháo hoa lại bùm bùm mấy tiếng, trên nền trời lại xuất hiện màu sắc rực rỡ, sau đó Tang Tiếu nhìn thấy tên cô trên không trung.
“Tiếu.”
Hơn nữa ở hai bên chữ Tiếu còn có hình trái tim và ngôi sao.
Tang Tiếu hơi mở miệng, mắt nhìn chăm chú chữ Tiếu kia, đáy mắt đều là bất ngờ và khó tin dễ dàng nhìn thấy, pháo hoa còn có thể b.ắ.n ra chữ?!
“Thích không?”
Tang Tiếu không phân biệt rõ là ai đang hỏi, cô rất thành thật gật đầu, “Thích, cực thích!”
Pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên nền trời cũng nở rộ trong đầu Tang Tiếu, hơn nữa để lại dấu vết không thể lau đi.
Rất nhanh sắp đến một giờ rưỡi sáng, mọi người bận xong ai về phòng nấy ngủ, đương nhiên hai người Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương đều nhất trí đi đến trước cửa phòng Tang Tiếu, định ngủ cùng với Tang Tiếu.
“À…” Tang Tiếu mím môi, trên gò má mang theo vài phần đỏ ửng, “Em cũng có chuẩn bị quà cho mọi người, mọi người đợi chút, em mang ra cho mọi người.”
Vali của Tang Tiếu trong hôm trước đã được Tịch Ngôn Vãn mang về nhà, dẫu sao thì hai người cũng hẹn sẽ đón Giao thừa ở nhà họ Tịch, bây giờ mấy người họ ở biệt thự, đương nhiên Tịch Ngôn Vãn cũng mang vali của Tang Tiếu đến biệt thự.
Chưa đến một phút, Tang Tiếu mang năm chiếc hộp tròn ra, lần lượt tặng cho từng người.
Quý Kỳ Tây nhìn thấy anh cũng có, đáy mắt lộ ra ngạc nhiên, “Tang Tiếu, anh cũng có sao?”