Vừa dứt lời, Quý Kỳ Tây Quý Kỳ Tây cũng từ bên ngoài tiến vào, A Tửu nhìn bọn họ, lại quay sang nhìn Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt đang bận rộn, sau khi hơi bình tĩnh lại thì xoắn xuýt nhéo lấy vạt áo.
Thật ra Tang Tiếu cho rằng cô hẳn phải hỏi các sư huynh tỷ xem, ngày Ba mươi thời điểm cả nhà đoàn viên như thế này, bọn họ đến làm bạn với cô thật sự không sao ư, người trong nhà có thể không vui không?
Thế nhưng mà...
Ánh mắt Tang Tiếu dừng lại mấy giây trên mặt của mỗi một người, cắn cắn môi, nuốt xuống câu hỏi chuẩn bị bật ra.
Hôm nay, Tang Tiếu quyết định ích kỷ một lần, ích kỷ chiếm lấy một lần giao thừa của các sư huynh tỷ, chờ lần giao thừa sau lại trả lại bọn họ.
Tang Tiếu đè xuống cảm giác chột dạ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh sư tỷ, mọi người có nút bịt tai không?"
Nghe vậy, Nhậm Tương sửng sốt: "Tang Tiếu, em muốn nút bịt tai làm gì?"
Hai tay Tang Tiếu che lỗ tay, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em vẫn sợ là đang nằm mơ, sợ bị ầm ĩ tỉnh giấc sau đó ngủ tiếp cũng không mơ tiếp được, nhất định phải chắn lỗ tai!"
Nút bịt tai?
Những người khác trong biệt thự, đều bị Tang Tiếu hỏi đến đờ ra.
Thẩm Thư Triệt thình lình đưa tay, Tang Tiếu không kịp phòng bị đã bị mu bàn tay anh dán lên gò má của Tang Tiếu.
“Lạnh!” Tang Tiếu hít vào một hơi, vội đưa một tay che má, một tay tiếp tục bịt tai, “Tam sư huynh, tay anh lạnh quá.
Thể chất của Thẩm Thư Triệt giống hệt với động vật lưỡng cư, hè nóng đông lạnh, anh ấy nháy mắt với Tang Tiếu, ánh mắt ôn hòa, “Có thể cảm nhận được nhiệt độ chứng minh em không nằm mơ, đừng hỏi về đồ bịt tai nữa, lát nữa chúng ta dán câu đối, dán chữ phúc, gói bánh chẻo, có thể mệt đến em nhận rõ được hiện thực rất thực, cực kỳ thực.”
Nhìn thấy Thẩm Thư Triệt đang an ủi mình, Tang Tiếu lập tức nhoẻn môi cười tươi, rất nghiêm túc gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây, anh đang lấy hồ lô ngào đường từ trên bia xuống chuẩn bị bỏ vào trong tủ lạnh, “Anh Kỳ Tây, anh...”
“Khụ khụ!” Một tiếng anh Kỳ Tây trực tiếp làm cho Quý Lâm Xuyên lại ho khan, anh ho khan như đang nhắc nhở Tang Tiếu về cách xưng hô “nhầm lẫn”, dẫu sao thì khi đó Tang Tiếu cũng đã đồng ý với anh ấy sẽ không ở trước mặt anh gọi Quý Kỳ Tây là anh.
Quý Lâm Xuyên thấy cực kỳ mệt tim, từ sau khi anh nghe được tin Quý Kỳ Tây có thể có tâm tư khác với Tang Tiếu từ miệng Tịch Ngôn Vãn, lại cực kỳ lúng túng khi nhìn thấy Quý Kỳ Tây, anh ấy nghiêm túc xem Tang Tiếu là em gái, thậm chí ở trước mặt fans nghiêm túc thanh minh xem Tang Tiếu là em gái, kết quả anh nghiêm túc làm nửa ngày, chú nhỏ của anh lại ôm tâm tư với Tang Tiếu?
Đời người.
Thật là đau trứng.
Vì thế, lúc Quý Lâm Xuyên lại nghe thấy Tang Tiếu gọi Quý Kỳ Tây là anh, mức độ lúng túng của anh ấy trực tiếp dâng lên.
Đặc biệt là tưởng tượng đến ngày nào đó trong tương lai, anh ấy có thể ở trong nhà, dưới ánh mắt mong đợi của các bề trên, căng da đầu gọi Tang Tiếu là thím nhỏ, Quý Lâm Xuyên cảm thấy đời người vô vọng.
Haiz, ông nội nhà mình sao lại có đứa con tuổi xế chiều, tuổi tác không chênh lệch với anh ấy là bao chứ, quan trọng nhất là Quý Kỳ Tây thân là người bề trên tại sao không hề có chút tự giác của người bề trên vậy? Tang Tiếu vừa thấy Quý Lâm Xuyên ho khan, cô nhớ ngay đến lời hôm đó đồng ý với Quý Lâm Xuyên, vội sửa miệng gọi, “Sư huynh!”
Quý Kỳ Tây cảm thấy Quý Lâm Xuyên rất trẻ con, sau khi nhàn nhạt nhìn anh ấy, anh lại nhìn về phía Tang Tiếu, đuôi mắt mang theo ý cười, “Sao thế? Lại muốn ăn thêm một xiên hồ lô ngào đường à?”
Tang Tiếu lắc đầu. “Em muốn hỏi... Em nên gọi anh là cửu sư huynh sao?”
“Cửu, không, em gọi anh là ngũ sư huynh.” Quý Kỳ Tây ra vẻ đứng đắn giải thích, “Sư phụ chúng ta nói rằng anh gân cốt cực tốt, thiên phú dị bẩm nên cho anh chen hàng thành đồ đệ thứ năm.”
Lúc Quý Kỳ Tây giải thích, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nếu như không phải bốn người Quý Lâm Xuyên sớm quen biết Tang Tiếu, anh có thể trực tiếp chiếm trước làm đại sư huynh.
Tang Tiếu ngây ra, lần đầu tiên không nhận thức được hai từ chen hàng, “Làm đồ đệ cũng có thể chen hàng?”
Quý Kỳ Tây tự tin nhướng mày, dẫu rằng giờ đây hai tay đang cầm hồ lô ngào đường cũng không ảnh hưởng đến tự tin bộc phát từ trong ra ngoài của anh, lười nhác từ khen, “Người xuất sắc thì bất kỳ lúc nào cũng đều có cơ hội chen hàng.”
Những người khác:...
Họ dường như nhìn thấy một con công trống đang ở trước mặt Tang Tiếu đi qua đi lại khoe đuôi thăm dò.
Tịch Ngôn Vãn đang gom câu đối, thấy thế xen miệng hỏi: “Tang Tiếu, em muốn gặp ngũ sư huynh, lục sư tỷ, thất sư tỷ và bát sư huynh của em không?”
Theo xếp hạng trong sư môn, bốn người Tịch Ngôn Vãn có độ hảo cảm với Tang Tiếu có lẽ là mấy chục lần, thậm chí có lẽ là gấp trăm lần so với bốn người phía sau, cũng không thể nói là bốn người sau không tốt với Tang Tiếu, nhưng thân là NPC trong phiên bản 1.0 của Kiếm Thương tông, điều kiện tăng độ hảo cảm của Tang Tiếu đến nay vẫn được xem là không thể xử lý trên diễn đàn [Tiên duyên].
Hành vi thăng cấp độ hảo cảm cũng có nghĩa là có người dùng có thể thăng cấp, cũng có người dùng không được.
Tang Tiếu nghiêng đầu, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, sau đó cô chắc nịch gật đầu, “Muốn gặp.”
Vừa nói xong, không đợi Tịch Ngôn Vãn lần nữa lên tiếng, Tang Tiếu lại thẹn thùng bổ sung, “Nhưng không muốn gặp như với mọi người.”
“Em cảm thấy ngũ sư huynh, lục sư tỷ, thất sư tỷ, bát sư huynh rất kỳ lạ.” Tang Tiếu nhíu mày, trông hơi sầu não sắp xếp từ ngữ, “Họ thường xuyên đi cùng đi cùng rồi chẳng thấy đâu, đôi lúc rõ ràng dẫn em ra ngoài nhưng có mấy lần giống như quên mất sự tồn tại của em.”
Tang Tiếu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thư Triệt, “Hôm gặp tam sư huynh, em vốn đang tìm linh thú trong Hoa Điền chung với ngũ sư huynh, bát sư huynh nhưng quay đầu lại chẳng thấy họ đâu nữa, em không tìm được đường phải ở chỗ ban đầu đợi, sau đó đợi được tam sư huynh.”
Nhậm Tương trừng mắt, xuýt chút xắn tay áo, “Bọn họ vứt em một mình trong Hoa Điền?”
Không chỉ sắc mặt của Nhậm Tương khó coi, sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, giống như Quý Kỳ Tây trực tiếp hừ lạnh một tiếng, lòng bảo Tang Tiếu thật sự lương thiện, người như vậy còn cần thiết gặp lại sao?
Hoa Điền có linh thú ở trấn trên ngoài Kiếm Thương Tông, tuy tên nghe rất lãng mạn nhưng trong Hoa Điền có bản phụ cấp 100, mà xung quanh bản phụ cũng có những NPC thú nổi tiếng dã ngoại như dã lang, mãnh hổ cùng cấp,...
Thông thường mà nói, NPC trong game vốn không nên làm hại nhau, nhưng thiết lập NPC của tiểu sư muội và những NPC khác trong trò chơi không giống nhau, tiểu sư muội của các tông môn nếu gặp được các NPC nổi tiếng khác cũng sẽ giống như người chơi bị tấn công.
Lúc đó Tang Tiếu mới chỉ đến cấp sáu mươi, một mình ở trong Hoa Điền bị dã lang và mãnh hổ cào một cái, chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Thấy mọi người có hơi tức giận, Tang Tiếu vội lên tiếng bổ sung, “Nhưng có lúc họ đối xử với em thật sự rất tốt, những món đồ chơi quý hiếm kỳ lạ, đồ ngọt thơm ngon tinh xảo, pháo nhỏ blah blah blah, em đều cực thích nên em mới nói họ có chút kỳ lạ.”