Tịch Ngôn Vãn liếc xéo Quý Kỳ Tây: "Tang Tiếu, em không cần nói giúp anh ta, rõ ràng là anh ta tới nẫng tay trên, đi thôi, sư tỷ đưa em về nhà."
"Ý, từ từ." Quý Kỳ Tây hành động cực nhanh cởi đồ gấu bông, sau đó lễ phép lịch sự gật đầu với Tịch Ngôn Vãn: "Tôi trở về cùng hai người, tản bộ đi mệt rồi, thuận tiện đi nhờ xe."
Lời vừa nói ra, anh cũng không đợi Tịch Ngôn Vãn từ chối, vội vàng đẩy Tang Tiếu lên xe, miệng nói liến thoáng không ngừng: "Tang Tiếu, bên ngoài lạnh lẽo, hai ta mau lên xe, trên xe ấm áp."
Tịch Ngôn Vãn:??
Tịch Ngôn Vãn sắp bị độ mặt dày của Quý Kỳ Tây làm cho ngây người.
"Xe của anh đâu?!" Động tác của Tịch Ngôn Vãn chậm hơn một chút, đợi tới lúc chị có phản ứng thì Quý Kỳ Tây đã hoàn thành một loạt động tác - đẩy A Tửu lên xe, anh lên xe với bộ quần áo gấu bông và một cọc đường hồ lô cùng lên xe, sau đó lại đóng cửa xe lại.
May mà trên đường hồ lô đều có bọc giấy gạo gói kẹo, hơn nữa cắm cùng dày, bằng không thì thật sự không đặt nó nằm ngang ở ghế sau được.
Quý Kỳ Tây giữ chặt cửa xe hàng ghế sau, đồng thời lười nhác đáp trả: "Dù sao cũng là ngày cuối năm rồi, nó cũng phải nghỉ ngơi."
Có thể nói là Tang Tiếu có thể nói là Quý Kỳ Tây mạnh mẽ đẩy lên xe, thẳng đến lúc ngồi ở hàng ghế sau xe, cả người vẫn đều đang ngơ ngác.
Một hồi lâu, Tang Tiếu nhìn Quý Kỳ Tây ngồi bên cạnh một tay ôm quần áo gấu bông, một tay cầm ngang cọc đường hồ lô nên không thể không cẩn thận từng li từng tý, nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi: "Anh cầm hai thứ có khó khăn không?"
Quý Kỳ Tây ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thê thảm: "Có chút chút đó, nếu em muốn cầm giúp quần áo gấu bông thì cũng không phải..."
"Vậy em ngồi lên ghế lái phụ nhé?" Tang Tiếu nghe thấy Quý Kỳ Tây nói có chút chút, không đợi nghe xong nửa câu sau đã dẫn đầu cất tiếng: "Anh thả quần áo gấu bông xuống chỗ em đang ngồi."
Quý Kỳ Tây:...
Quý Kỳ Tây thu lại vẻ mặt khổ sở: "Anh cầm quen rồi, em ngồi ở ghế sau không thoải mái sao?"
"Cũng, cũng không phải." Tang Tiếu nhỏ giọng trả lời, thế nhưng mà, mặc dù không phải không thoải mái, nhưng cô vẫn mong có thể ngồi cùng nhị sư tỷ trên ghế lái phụ QAQ.
Nhưng...
Tang Tiếu cúi đầu nhìn xiên đường hồ lô chỉ còn lại hai viên sơn tra trong tay, khi cô ở thế giới cũ ngoài bánh đường ra thì còn thích đường hồ lô
Tịch Ngôn Vãn vừa ngồi lên xe, quay đầu đã nhìn thấy Tang Tiếu rũ đầu không biết đang nghĩ gì: "Tang Tiếu? Ngồi đằng sau có chật không? Lên ngồi ghế phụ nhé?"
Thấy thế, Quý Kỳ Tây quay đầu nhìn Tang Tiếu, cảm xúc đột nhiên hạ xuống: "Tang Tiếu. Nếu như em cảm thấy anh chen tới em thì em nghe theo sư tỷ em đi, đi lên ghế phụ ngồi đi." Tang Tiếu hoàn hồn, do dự mãi, cười với Tịch Ngôn Vãn: "Không chật."
Cho dù là cô nể tình xiên đường hồ lô thì cũng không thể nói là bị anh Kỳ Tây chen tới, huống chi hai người ngồi thật sự không chật, hơn nữa...
Tang Tiếu giơ tay chọc lớp lông xù của bộ gấu bông, đầu gấu bông mềm mại, mềm giống như Pikachu ấy!
"Được, vậy Tang Tiếu em ngồi không thoải mái thì nói với chị luôn nhé, ngừng xe rất tiện." Tịch Ngôn Vãn cười nói với A Tửu xong thì lạnh lùng liếc Quý Kỳ Tây, phỉ nhổ một câu trong lòng: Trà xanh nam cấp thấp.
Hôm nay là Ba mươi, Bắc Kinh đều là cảnh vui mừng hớn hở, A Tửu ghé vào cửa sổ xe nhìn thấy có một nhà ba người đang dán câu đối xuân trước cửa nhà, đứa bé thấp lè tè được người lớn ôm, vụng về dán chữ phúc ngược lên cửa.
"Nhìn người khác dán chữ phúc nghiêm túc vậy làm gì? Quý Kỳ Tây giơ tay gõ nhẹ lên đầu A Tửu, nhà chúng ta cũng có chữ phúc."
Tang Tiếu quay phắt đầu lại, đôi mắt sáng long lanh: "Nhà mình cũng có chữ phúc?"
Tịch Ngôn Vãn:...
Hai chữ nhà mình có hơi chói tai đó.
Quý Kỳ Tây uể oải cười, giống kích thích lòng hiếu kỳ của A Tửu, nói chậm rì rì: "Không chỉ chữ phúc, câu đối xuân, giấy cắt hoa, dây cát tường [1], đèn màu, cái gì cần có đều có."
[1] Nguyên văn là 中国结: tết dây Trung Quốc.
Quý Kỳ Tây nói một cái, ánh mắt Tang Tiếu lại sáng thêm một chút, nói hai cái, sáng hai lần, chờ Quý Kỳ Tây nói xong thì trên gương mặt trắng nõn của A Tửu đã tràn đầy chờ mong và nhảy nhót: "Đợi chút nữa trở về là có thể dán ạ?"
"Đương nhiên có thể." Lúc Quý Kỳ Tây trả lời trong giọng nói còn mang ý cười: "Tất cả đều để hết lên trên mặt bàn phòng khách, chỉ chờ em về dán thôi, nguyên một căn biệt thự, có sợ mệt không?"
Tang Tiếu quả quyết lắc đầu: "Không sợ!"
Tịch Ngôn Vãn ngồi ghế lái, nhìn thấy vẻ tươi cười xán lạn của A Tửu qua kính chiếu hậu, lần đầu tiên thấy Quý Kỳ Tây thuận mắt.
Sư môn bọn họ chỉ hẹn nhau đến đón Giao thừa và mang quà năm mới tới cho A Tửu, nhưng ai cũng không nghĩ tới A Tửu sẽ cảm thấy hứng thú với các hoạt động như dán câu đối xuân và chữ phúc. Khó trách lúc Quý Kỳ Tây lấy cớ nói đi ra ngoài tản bộ còn ngăn hai người Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt chuẩn bị dán chữ phúc.
Tịch Ngôn Vãn nhớ lại xong thì cũng cười lên tiếng: "Chờ về nhà sư tỷ cũng dán với em."
Tang Tiếu gật đầu như gà con mổ thóc: "Dạ!"
Vào lúc ba người cười cười nói nói, trên mạng lại có một cuộc phong ba không lớn không nhỏ. Trên Weibo của A Tửu dù sao cũng có mấy ngàn vạn fan hâm mộ, hơn nữa một tháng trước cô vừa nhờ vào việc làm lớp trưởng của lớp dự bị Học viện Hàng không mà mạnh mẽ kiếm được độ hot trước mặt cư dân mạng, nhảy lên trở thành thần tượng chăm chỉ tiêu biểu của năm.