“Đừng khách sáo ạ!” Một bạn nam rất thích Tịch Ngôn Vãn, vừa thấy Tịch Ngôn Vãn cười với (nhóm) mình thì cậu ấy như bị đóng đinh tại chỗ, vừa lắp bắp vừa khẩn trương trả lời: “Đúng ra, phải là Tang Tiếu săn sóc bọn em hơn ạ.”
Những người khác cũng vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, Tang Tiếu săn sóc bọn em nhiều hơn!”
Nếu Tang Tiếu không săn sóc họ thì đã sớm không thấy bóng dáng cô lúc huấn luyện rồi. Huống hồ, tất cả các món trong căn-tin nhờ có Tang Tiếu ăn trực tiếp tại chỗ, đã cứu họ khỏi việc phải quay về ký túc xá ăn mì gói.
Nghe vậy, Tang Tiếu cười tủm tỉm nhìn Tịch Ngôn Vãn. Đến khi mắt hai người chạm nhau, cô lại phồng má, thầm nhủ: Sư tỷ, chị coi nè em đâu có nói sai đâu, các bạn rộng lượng lắm luôn á!
Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu hòa đồng với các bạn, cũng vui trong lòng: “Tối nay chị sẽ dẫn Tang Tiếu đi ăn một bữa, có lẽ phải xin lỗi trước vì không tiếp chuyện được rồi, mai mốt Tang Tiếu học xong, nếu mọi người có thời gian thì chị sẽ mời các em ăn bữa cơm nhé, dẫu sao, nói theo cách nào đó thì chị cũng coi là phụ huynh của Tang Tiếu mà.”
Bạn nam xem Tịch Ngôn Vãn là thần tượng lập tức giơ tay thật cao: “Rảnh ạ, lúc nào bọn em cũng rảnh.”
Có người dẫn đầu trả lời, những người còn lại vội tíu tít đồng ý.
“Em cũng rảnh ạ!”
“Em cũng vậy ạ!”
“Có rảnh, có rảnh ạ, lúc nào cũng rảnh ạ!”
“Đến lúc đó bọn em sẽ rủ thêm huấn luyện viên Đới ạ, lần trước em trông thấy huấn luyện viên Đới xem phim điện ảnh của cô giáo Tịch trên máy tính bảng đó!”
Mãi đến khi Tịch Ngôn Vãn và Tang Tiếu lên xe rời đi, vài bạn học mới thở phào nhẹ nhõm: “Run c.h.ế.t đi được, suýt nữa là không nói trôi chảy nổi luôn á.”
Bành Quân Nghi – đang thầm tiếc rẻ vì không thể hát hò với Tang Tiếu – nghe vậy bèn tỏ vẻ không hiểu: “Tang Tiếu cũng là nghệ sĩ mà, thường ngày mấy cậu gặp Tang Tiếu suốt, bây giờ sao thấy cô giáo Tịch lại căng thẳng vậy chứ?”
“Khác lắm, dù không thể giải thích rõ nhưng thật sự không giống.” Có bạn học gãi đầu: “Trừ lần đầu tiên gặp Tang Tiếu hơi xa cách ra, sau này bạn ấy hoàn toàn giống một bạn học bình thường của chúng ta, đôi khi mình còn không nhớ Tang Tiếu cũng thường hay xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu và lên TV nữa cơ. Nhưng cô giáo Tịch lại khác, dù gặp mấy lần thì mình vẫn cảm thấy căng thẳng như thế.”
Người bên cạnh trầm ngâm gật đầu: “Thú thực, may nhờ Tang Tiếu học trong lớp mình, nếu đổi thành cô giáo Tịch, mình chắc chắn sẽ không được tự nhiên đâu.”
Bành Quân Nghi sờ cằm suy nghĩ chốc lát: “Có lẽ vì Tang Tiếu thật sự hòa nhập vào tập thể lớp chúng ta, hoàn toàn không giống một nghệ sĩ. Cô giáo Tịch cười thì cười đó, nhưng thoạt nhìn đã biết không cùng đường với bọn mình rồi.”
Những bạn khác không hẹn mà cùng đưa ngón cái với Bành Quân Nghi, tỏ vẻ bội phục: “Sâu sắc!”
Trong khi họ đang thảo luận, Tang Tiếu đã ngồi trên xe đi vào đường cao tốc và đang đi về hướng trung tâm thành phố. Hôm nay, giáo sư Lan hẹn Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn đến nhà ăn cơm, nên chiều nay Tịch Ngôn Vãn tới trường đón Tang Tiếu sớm, bởi vậy Tang Tiếu mới từ chối kế hoạch đi ca hát của bạn cùng lớp.
Dù gì cũng phải từ chối, thế là Tang Tiếu quyết định làm kiêu. Kết quả rõ mồn một, cô thất bại. Một tay Tịch Ngôn Vãn cầm vô lăng, một ngón tay chỉ vào tủ lạnh trên xe: “Một tiếng nữa chúng ta mới tới nhà cô giáo Lan, trong tủ lạnh có kem và đĩa trái cây đó, chị vừa mua nửa tiếng trước, em xem thử muốn ăn gì.”
Tang Tiếu lấy đĩa trái cây ra, đầu tiên cô xiên nĩa vào một quả dâu tây rồi đưa cho Tịch Ngôn Vãn. Và khi Tịch Ngôn Vãn ăn xong, cô lại xiên một miếng khác bỏ vào miệng mình.
Cô vừa cắn vào, nước trong quả lập tức lan nhanh bùng nổ vị giác, mắt Tang Tiếu sáng lấp lánh: “Ngọt ghê luôn!”
Tịch Ngôn Vãn thoáng nhìn Tang Tiếu, nụ cười trong mắt dần đậm hơn: “Ngọt mấy cũng không bằng Tang Tiếu nhà chúng ta.”
Tang Tiếu đặt đĩa trái cây xuống, hai tay để dưới cằm làm biểu tình "nở hoa" với Tịch Ngôn Vãn. Mày hơi cong, cô mỉm cười: “Chỉ ngọt cho anh chị xem thôi, không cho người khác xem đâu ạ.”
Những người khác chỉ có thể thấy cô ra vẻ, không thể cho họ nghĩ mình ngọt được!
Tịch Ngôn Vãn không nghe được tiếng lòng của Tang Tiếu, tranh thủ duỗi tay ra xoa lên quả đầu dưa của Tang Tiếu: “Nhớ nha, không được ngọt ngào ở trước mặt người ngoài nhá.” Tang Tiếu nhà mình dễ thương vậy, nếu còn ngọt ngào ở trước mặt người ngoài nữa, một khi bị người khác thấy đ.â.m ra thèm thuồng rồi bắt cóc thì sao đây?
“Dạ!”
Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu ngoan ngoãn đồng ý, và sau đó chợt nhận ra hai người chỉ thỏa thuận bằng miệng thì sẽ chẳng có tác dụng gì, ai bảo Tang Tiếu thi thoảng tự dưng dễ thương quá đỗi, có lẽ chính Tang Tiếu cũng không kiểm soát được.
Haiz.
Tiểu sư muội quá khiến người yêu thích cũng rất phiền muộn.
Phải nói, suy nghĩ của Tịch Ngôn Vãn không khác gì của đa số các bậc phụ huynh khi nhìn con cái nhà mình, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, bất kể từ khía cạnh nào đứa trẻ nhà mình cũng trông vô cùng ưu tú, không đứa bé nào bì kịp đứa trẻ nhà mình cả.
Một tiếng sau, bảy giờ tối ở thành phố Bắc Kinh, Tịch Ngôn Vãn và Tang Tiếu đến nhà giáo sư Lan sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn. Chuông cửa vừa vang lên hai tiếng, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Gặp Tang Tiếu, Lương Phong sốt sắng bước tới ôm lấy thật nồng nhiệt: “Tang Tiếu nhà mình học ở trường vừa mệt vừa gầy luôn rồi kìa. Cô tin tưởng em, em chắc chắn có thể giành được vai diễn! Nếu không sẽ uổng công vất vả rồi!”
“Không thể nói uổng công vất vả ạ.” Tang Tiếu thấy cô dạy múa của mình, cũng rất vui mừng. Sau khi ôm lại, cô xấu hổ bổ sung: “Ở trong lớp em vô cùng vui vẻ, các bạn rất tốt, có nhiều chương trình huấn luyện mà em chưa từng thấy trước đây. Mỗi sáng thức dậy em cũng luôn rất mong chờ những nhiệm vụ mà huấn luyện viên sẽ giao cho bọn em ạ.”
Xưa kia, Tang Tiếu luôn phải tự học khi còn ở tông môn, chưa bao giờ được học trong học viện. Tuy có thể thấy được cuộc sống trường học từ cốt truyện và một phần ký ức của nguyên chủ, nhưng cuối cùng cũng không thể sánh được với trải nghiệm thực tế.
“Em vừa nghĩ sắp không được học ở trường nữa, tự dưng rất không nỡ.”
Lương Phong phì cười: “Ơ, xem ra Tang Tiếu nhà chúng ta nắm chắc có thể lấy được vai diễn trong phim đó nhỉ?” Suy cho cùng, nếu cô muốn đóng phim sẽ không thể ở miết trong trường được.
Tang Tiếu lắc đầu: “Em chỉ nắm chắc khoảng năm phần thôi ạ, nhưng huấn luyện viên bọn em nói nếu em không lấy được vai diễn sẽ không cho em đi học tiếp nữa, với lại trước khi thử vai em đã thề trước mặt thầy ấy rồi.”