Trước đây ở tông môn, Tang Tiếu vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám nghi ngờ nhiệm vụ và quy củ của tông môn, bây giờ không chỉ có thể làm chuyện mình thích mà còn được tăng điểm ra vẻ, thật sự quá vui rồi, không cần bị quy củ trói buộc nữa!
Nhân viên công tác của ê-kíp chương trình: …
Đây là lần đầu tiên họ thấy có nghệ sĩ chê ghế cứng ngay trong chương trình.
[Điểm ra vẻ: 4175/9999]
Hàn Giai Lâm nhìn Tang Tiếu quang minh chính đại ra vẻ, thậm chí cô ra vẻ xong còn có thể trưng ra nụ cười thở phào nhẹ nhõm, nhất thời thấy chột dạ, nên cô ta cũng không nói ra câu bảo Tang Tiếu qua bên khác ngồi.
Đồng thời, Hàn Giai Lâm thầm lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ đoàn đội của Tang Tiếu đoán ra được dự tính của đội Hà Túng? Nếu không sao một nghệ sĩ bình thường trong lúc danh tiếng được tẩy trắng hơn phân nửa lại ở trong phòng livestream, ngay trước mặt tất cả dân mạng mà ra vẻ không chút giả tạo?
Hàn Giai Lâm tự nhận bản thân có thể đoán ra mục đích thật sự của Tang Tiếu, cô ta cũng vì thế mà ánh mắt nhìn Tang Tiếu bất giác trở nên tôn trọng hơn, cũng đúng thôi, người có thể được nhóm người Quý Lâm Xuyên cưng chiều có thể đơn giản sao? Không thể nào!
Trong lòng cô ta nói không thể nhưng lại âm thầm cảm thấy vui vẻ, đây là chỗ mà Tang Tiếu tự chọn, lát nữa đợi kết thúc ghi hình chương trình, đoàn đội của Hà Túng cũng không thể càm ràm với lãnh đạo rằng người dẫn chương trình như cô ta làm việc tắc trách.
Trong lúc Hàn Giai Lâm đang trầm tư, Cố Ly Nguyệt đang nhét chiếc gối chữ U được trang trí thêm ngôi sao vàng tươi cho Tang Tiếu, “Tang Tiếu, tôi mang theo mấy cái gối chữ U và một tấm chăn mỏng đến, chúng ta cần livestream bốn năm giờ đồng hồ, chắc chắn ngồi mỏi cổ, cậu đeo cái này vào xem thử hiệu quả, thoải mái lắm.”
“Thoải mái!” Tang Tiếu yêu không rời tay sờ ngôi sao lớn trên gối chữ U, giọng vui vẻ, “Tôi thích! Có gối chữ U ở đây, ghế cứng tôi cũng có thể ngồi được rồi!”
Tang Tiếu nói xong, vội mở hai chiếc túi lớn mà mình mang theo, lấy mười mấy loại đồ ăn vặt như trà chanh, bánh gạo Vượng Vượng, khoai tây chiên, hạt khô, cá lát, chân gà ngâm ớt,… từ trong túi ra đặt lên bàn, sau đó cô khoát tay hào sảng tuyên bố, “Cô Hàn, Nguyệt Nguyệt, hai người thích gì thì lấy nấy! Tôi mời!”
Cố Ly Nguyệt bất giác nuốt nước bọt vài cái, “Trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt tôi thích! Tang Tiếu, cậu cũng quá tốt rồi! Tôi yêu cậu moah moah!”
“Moah moah!”
Hàn Giai Lâm ngồi xem cả quá trình: …
Thấy hai người không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn, hơn nữa đã chia đồ ăn vặt, Hàn Giai Lâm không kìm được lên tiếng hỏi: “Tang Tiếu, Nguyệt Nguyệt, tại sao hai người lại mang theo gối chữ U và đồ ăn vặt vậy?”
Tang Tiếu mờ mịt nhìn sang, “Không phải ê-kíp chương trình bảo cần mang theo thứ rất quan trọng trong cuộc sống sao? Con người không ăn không sống được, thức ăn là thứ rất quan trọng trong cuộc sống của tôi.”
Chờ Tang Tiếu trả lời xong, Cố Ly Nguyệt cũng gật gù, “Tôi cũng vậy, lúc tôi không làm việc mọi khi đều phong ấn mình trên giường, nếu dọn cả chiếc giường đến thì quá không đáng tin rồi, thế là tôi mang theo gối chữ U diện tích nhỏ hơn vô số lần đến.” Hàn Giai Lâm nhìn vẻ thản nhiên của Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt, bất giác nhớ đến thứ trước giờ khách mời mang theo, có sách, có máy ảnh, có mô hình kỹ thuật, dẫu sao thì bất kể thứ nào cũng sẽ có chung một đặc điểm là, chúng có thể tạo ra một sở thích nâng tầm!
“Cô Hàn, hạt khô của nhà này không tệ, hạt tròn đầy đặn lại dễ tách.” Tang Tiếu cách Cố Ly Nguyệt đưa hạt khô cho Hàn Giai Lâm, “Cô có muốn thử chút không?”
Hàn Giai Lâm nhìn đôi mắt hạnh sáng long lanh của Tang Tiếu, lại nhìn túi hạt mắc ca, thành thật đưa tay mình ra, sau đó lại thành thật nói với Tang Tiếu, “Cảm ơn cô nhé, Tang Tiếu.”
Ê-kíp chương trình bủn xỉn, nửa kỳ chương trình rồi cũng không chuẩn bị đồ uống và đồ ăn vặt trong phòng quan sát, thật sự là vắt cổ chày ra nước mà [1]!!!
[1] Nguyên văn: 抠门他爸给抠门开门,抠门到家了/Keo kiệt đến mức ba của anh ta mở cửa bấu cửa, bấu cửa đến nhà rồi: Ý chỉ người cực kỳ keo kiệt bủn xỉn.
Hàn Giai Lâm tách một hạt khô bỏ vào trong miệng, rộp rộp, nhai thật ngon!
Tang Tiếu thấy Hàn Giai Lâm ngồi nghiêm chỉnh, do dự mấy giây, cầm một chiếc gối chữ U hình thiên sứ nhỏ đặt trên bàn đẩy về hướng Hàn Giai Lâm, nhỏ giọng PR: “Cô Hàn, dùng nó dựa lên lưng ghế khá thoải mái đấy, lát nữa lúc ghi hình quan sát, màn hình trước mặt quá lớn, chắc chắn ngước cổ lên nhìn sẽ rất mỏi.”
Thấy thế, Cố Ly Nguyệt cũng vừa gặm que cay vừa phụ họa PR, “Đúng! Cô Hàn, cô đưa tay sờ thử, chất liệu rất mềm mại.”
“Cảm ơn Tang Tiếu, cảm ơn Nguyệt Nguyệt.” Hàn Giai Lâm lần nữa thật thà cầm lấy gối chữ U, đeo lên cổ, mỉm cười với hai người, “Thật thoải mái.”
Haiz.
Chương trình quan sát của họ luôn chú trọng sự thoải mái và tự tại, ai bảo ê-kíp chương trình quá ki bo, bây giờ có thể dính chút hào quang hưởng thụ, cô ta phải nắm bắt cơ hội mới được.
Mười phút sau, ba khách mời cố định như mọi khi đến phòng quan sát, sau đó vừa đẩy cửa, ba người họ xuýt nghi ngờ họ mở nhầm cửa.
Ba người trong phòng quan sát kia, ai nấy đều đeo gối chữ U lười nhác dựa trên ghế, trên bàn đều là các túi đồ ăn vặt, có túi đã mở có túi vẫn chưa, giống hệt như khung cảnh học sinh tiểu học đi du xuân.
Tang Tiếu nâng mắt nhìn thấy ba nghệ sĩ đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay, “Mọi người đến rồi à, ê-kíp chương trình nói rồi, có thể ăn đồ trong phòng quan sát.”
Ba người kia:...
Ê-kíp chương trình trong phòng livestream bị dân mạng nhằn năm phút về việc ki bo:...
Ba vị khách mời thường trực gồm ca sĩ Hà Túng, vận động viên đã giải nghệ Đoạn Thời Á và người dẫn chương trình Chử Đồng, trước khi Tang Tiếu đến đây, họ đã ghi hình ba kỳ “Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân” rồi, cũng livestream ba lần trong phòng quan sát.