Sắp kết thúc, Kim Bảo nhướng mày nhìn Tang Tiếu, do dự nói câu mình giấu trong lòng bấy lâu: “Chị dịu dàng hơn lần trước gặp mặt...”
Dù bây giờ cậu bé cũng thích Tang Tiếu nhưng không thể phủ nhận rằng hai chị em đã đối đầu với nhau trong một tập của chương trình. Kim Bảo khó thể xem Tang Tiếu cười duyên dáng trên màn hình giống với Tang Tiếu đã xách cậu bé lên giữa không trung được.
“Có hả?” Tang Tiếu hơi nghiêng đầu. Tuân theo nguyên tắc có qua có lại, cô quả thực nghiêm túc quan sát Kim Bảo: “Ừm, em thì mập hơn trước tí tẹo nha.”
Kim Bảo “soạt” mở to mắt, tức giận đập lên màn hình: “Chị nói bậy!”
Xoảng.
Tống Dập không cầm chắc làm điện thoại di động rớt xuống khiến video tắt ngóm.
Kim Bảo:...
Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng:!!!
Chẳng bao lâu sau, Kim Bảo bị ba người bao vây đánh hội đồng.
Tang Tiếu thấy video bị tắt, không phát lại nữa, mà lấy bút ra khoanh tròn ngày tháng trên lịch để nhắc nhở bản thân nhớ gửi bánh quy và khuôn bánh cho bốn bé qua bưu điện.
Đằng sau vòng khoanh mới có thêm một chuỗi khoanh tròn được đánh dấu dày đặc bởi các ghi chú như show âm nhạc, giải trí, phỏng vấn…. Tuy nhóm Miêu Miêu thường sẽ nhắc Tang Tiếu nhưng từ lâu Tang Tiếu đã quen với việc nhớ kỹ những chuyện mình chưa hoàn thành để nắm chắc thời gian làm cho xong.
“Thời gian trong thế giới tương lai hình như chậm hơn thế giới cũ.” Tang Tiếu vô thức cắn bút, tự lẩm bẩm: “Trước đây thường làm không xong, nhưng bây giờ có thể làm xong từ sớm, quái lạ thật đấy.”
Những nghi ngờ của Tang Tiếu không được giải thích bởi vì tuần sau đó thời gian của cô được xếp vô cùng kín kẽ gồm lớp luyện hát, vũ đạo, diễn xuất và bốn mươi tiếng học liên quan đến lý thuyết bay với giáo viên mới. Trung bình học sáu giờ một ngày.
Có lần Miêu Miêu tới căn hộ tìm Tang Tiếu lấy đồ, nghe nói lúc đó cô ấy thấy Tang Tiếu đang ngủ nên định cầm đồ đi luôn. Kết quả vừa quay lại, cô ấy thấy Tang Tiếu chợt bật dậy khỏi giường, vừa nhắm mắt vừa như Đường Tăng niệm kinh đọc làu làu động lực học, nguyên lý động cơ...
Miêu Miêu hoảng hồn phải lập tức gọi WeChat cho mọi người, chỉ sợ Tang Tiếu học đến nỗi đần độn. Cuối cùng, thấy Tang Tiếu tỉnh dậy và vẻ mặt vẫn bình thường thì cả nhóm mới thoáng yên tâm.
Ở nhà học một tuần, đoàn người Tang Tiếu lên đường tham dự tuần lễ thời trang.
Nước F.
Trong phòng khách sạn Le Meurice, trang trí bằng màu vàng ấm áp khiến cả căn phòng trông không chỉ giàu chất tình, mà còn lãng mạn và thanh lịch.
Đứng vịn lan can phóng mắt ra xa, người ta có thể nhìn thấy khu vườn trung tâm cùng cảnh quan ngoại quốc nổi tiếng phía đối diện.
Giả sử khách tới, họ có thể nhàn nhã nằm trên ghế dài, tận hưởng ánh nắng mặt trời, ngắm cảnh và nhâm nhi tách trà chiều tinh tế được khách sạn đặc biệt cung cấp. Và hiện tại…
Tang Tiếu đang cầm một quyển sách dày khoảng bốn, năm xen-ti- mét mà học, không lãng phí một khoảnh khắc nào.
Nhớ đến hôm Tang Tiếu tụng kinh, Miêu Miêu bỗng hoảng sợ, bèn đi đến gần và hỏi nhỏ: “Tang Tiếu, trí nhớ của em siêu vậy, một hai tiếng là có thể thuộc rồi đúng không? Không cần siết chặt đến vậy đâu.”
“Thật ra em đã thuộc quyển sách này rồi, kết quả tối qua làm bài khó khăn lắm em mới vượt qua ngưỡng bay tầm thấp thôi à.” Tang Tiếu ủ rũ, khẽ than thở, lại lần nữa nhận ra rằng mình thật sự quá dở tệ.
Đối mặt với một lĩnh vực hoàn toàn mới chưa bao giờ tiếp cận, Tang Tiếu quyết định học thuộc lòng, kết quả lúc làm bài trắc nghiệm mới phát hiện mình không thể thích nghi được, khác hẳn với những quyển sách chuyên ngành và kịch bản phim khó hiểu.
Tam Thủy và Quất Tử đang giúp Tang Tiếu thu xếp lại trang phục để ngày mai cô mặc đi xem thời trang. Nghe vậy, hai người ló đầu ra.
Trước đây, Quý Kỳ Tây bảo các cô hãy cố sức khen ngợi cô. Nếu bình thường, ba người họ chắc chắn sẽ nói với Tang Tiếu: Lần đầu tiên tiếp xúc mà! Tang Tiếu đáng gờm thật! Lần sau nhất định có thể max điểm, đừng lo nhé!
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi phát hiện Tang Tiếu nằm mơ cũng học bài thì Quý Kỳ Tây đã thay đổi sách lược đôi chút.
Vậy nên, giờ phút này nhóm Quất Tử nhìn lại Tang Tiếu, đột nhiên cảm nhận được tâm trạng của ba mẹ mình khi các cô thi đại học, e là chỉ sợ con mình kiệt sức thôi à!
Họ chẳng những phải khen, mà họ nhất thiết phải làm cho Tang Tiếu học được cách thư giãn!
Tam Thủy nói: “Tang Tiếu, thử vai sẽ không hỏi lý thuyết chứ. Em đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.”
Miêu Miêu phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, đừng bao giờ để mình phải chịu quá nhiều áp lực nha.”
Tang Tiếu đánh dấu sao vào chỗ mình không hiểu rồi đáp qua loa: “Em nghĩ là không hỏi, nhưng em cần học để thi lấy bằng lái máy bay ạ.”
Nhóm Quất Tử:...
Một hồi lâu, Tam Thủy khó nhọc mở lời: “Tang Tiếu, em thử vai phi công rồi định đi thi bằng lái luôn hả. Lỡ một ngày nào đó em phải quay phim điện ảnh tu tiên, chẳng lẽ em cũng đi đâu đó để nghiên cứu một quãng thời gian sao?”
Nghe nhắc tới tu tiên, Tang Tiếu lại cười trông nhẹ nhõm hơn hẳn: “Nếu tu tiên, em chẳng cần phải tốn công học hành đâu ạ. Hiện tại linh khí quá mỏng manh, điều kiện hà khắc, nếu không thì tu tiên sẽ đơn giản hơn thi bằng lái máy bay đó ạ.”
“...”
Khi Tang Tiếu lại cúi đầu đọc sách, Quất Tử, Tam Thủy và Miêu Miêu lại nhìn nhau, gần như đồng thanh khẽ lặp lại: “Tu tiên đơn giản hơn thi bằng máy bay sao?”
Tam Thủy nhìn sâu vào Tang Tiếu, nhỏ giọng trao đổi với hai người còn lại: “Hồi trước tôi đọc truyện tu tiên, có người nghi ngờ nội dung trong truyện không hợp lý, tôi còn nói bạn chưa từng đi qua giới tu tiên mà bạn biết không hợp lý à? Hiện tại, chúng ta cũng nên hỏi lại bản thân mình nhỉ, chúng ta chưa từng đi qua giới tu tiên, làm sao biết tu tiên không dễ hơn thi bằng lái máy bay chứ.”
Quất Tử và Miêu Miêu:...
Cô cũng học riết ngu rồi sao?