Hiện tại anh lạch cạch gõ một loạt nhìn rất ra giống an ủi rồi. Nhưng hiệu quả thế nào, Quý Kỳ Tây thật sự là không đoán ra. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm khung chat sau khi gửi tin.
Chỉ một lát sau, Tang Tiếu trả lời: [Em hiểu rồi! Cảm ơn anh! Anh làm em nhận ra được phía dưới đồ cùi bắp dưới chót còn có một loại cùi bắp! Nếu bọn họ muốn, nếu có thời gian, ta sẽ nghiêm túc dạy bọn họ. Một trăm tám mươi lần không được, em sẽ dạy một ngàn tám trăm lần. Em nhất định sẽ dạy cho bọn họ hiểu, sẽ không bỏ bọn họ.]
Quý Kỳ Tây nhìn những hàng chữ đầy sức sống và nhảy nhót của Tang Tiếu thì yên tâm. Ngay sau đó, anh cúi đầu liếc thùng rác dưới bàn. Khi nhìn đến bột mì và cục bột lung tung rối loạn ở bên trong, anh không khỏi thầm tính xem rốt cuộc anh đã nặn bao nhiêu lần rồi.
Hình như anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cũng phải đến lần thứ hai mươi nhỉ?
Tang Tiếu hoàn toàn không biết gì về thùng rác quá tải trong bếp nhà Quý Kỳ Tây cả. Sau khi trả lời tin nhắn, cả người hưng phấn, trên mặt cũng tràn ra nụ cười. Thậm chí, cô có tâm tư nói ra phát hiện trọng đại của mình ở trong nhóm WeChat sư môn với các sư huynh sư tỷ: Hóa ra trong đồ cùi bắp tầng dưới chót còn có một loại cùi bắp!
Vì bảo trì tính nhất trí của tên gọi, đồng thời liên hệ đến tuổi tác của Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng, Tang Tiếu trực tiếp đặt biệt danh cho loại này là: Cùi bắp bé!
Có lẽ do Tang Tiếu rất vui vẻ, thế cho nên cô lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ. Trong mơ không rớt chỉ số ra vẻ, ngược lại bắt đầu rớt cùi bắp bé. Rớt rớt, Tang Tiếu lại nghe được cùi bắp bé có thể nói, chốc chốc kêu một tiếng, chốc chốc lại gọi một tiếng.
Hử? Tang Tiếu mơ màng tỉnh lại, nghiêng tai lắng nghe. Ngay sau đó, cô tỉnh táo lại, thật sự có người đang gọi!
“Chị có tỉnh không đó?”
“Chị là heo con à?”
“Chị có thể ngủ khiếp vậy? Nhanh tỉnh đi.”
Tang Tiếu lê dép, vừa gãi đầu vừa duỗi tay mở cửa. Cô vừa mở cửa thì nhìn thấy Kim Bảo ngồi xếp bằng ở trước cửa, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc làm động tác gõ cửa.
Có lẽ đã gõ quen rồi thế cho nên khi Tang Tiếu mở cửa, Kim Bảo chưa phản ứng kịp. Nắm tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé đập thẳng vào cẳng chân Tang Tiếu, Kim Bảo sợ tới mức nhảy dựng lên, vô cùng lo lắng chỉ vào Tang Tiếu: “Không cho chị nói đau không cho khóc! Không cho hãm hại em!”
Tang Tiếu cúi đầu nhìn cẳng chân không có cảm giác gì lại nhìn vẻ mặt cảnh giác của Kim Bảo. Cô khó hiểu hơi nghiêng đầu: “Sức trẻ con như em, sao chị có thể ngốc nghếch nói đau rồi khóc chứ?”
Kim Bảo:...
Người lớn đáng giận!
Kim Bảo quyết định không nói lời vô nghĩa với Tang Tiếu nữa. Cậu bé đanh khuôn mặt nhỏ, vươn tay: “Lấy Tôn Ngộ Không ra đây!” Ngày hôm qua, cậu bé bị chú Lâm túm dậy đổ nước ngâm chân cho Mỹ Mỹ, hơn nữa suốt đêm qua cũng không hắt nước vào chăn cho chú Lâm!
“Tôn Ngộ Không à...” Tang Tiếu dùng tay che miệng ngáp một cái. Cô đang muốn nhấc chân đi mở vali hành lý, đột nhiên nghe thấy được dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, năm giờ.
Đúng rồi.
Chương trình "Bé ơi đến đây nào" khác với những chương trình livestream khác ở chỗ năm giờ sáng thì bắt đầu ghi hình. Nhân viên công tác sẽ đi từng phòng gõ cửa để nghệ sĩ mang theo bạn nhỏ làm nhiệm vụ. Hiện tại, nhân viên công tác hẳn đang ở gõ cửa phòng Tống Dập và Thang Viên ở lầu dưới, chờ bọn họ làm xong nhiệm vụ lại gõ cửa của những người khác. Tang Tiếu duỗi tay bắt lấy khăn lông phủ trên màn hình livestream, rồi sau đó nhìn nhìn máy bay không người lái nhỏ đang chậm rì rì bay lên cùng với Kim Bảo hung hăng trước mặt, đột nhiên ‘a’ một tiếng.
“Kim Bảo, vừa rồi em gõ chân chị đau quá.” Tang Tiếu rất xin lỗi nhìn Kim Bảo: “Chị đau quá. Đau quá, không thể giúp em lấy Tôn Ngộ Không.”
[Chỉ số ra vẻ: 2491/9999]
Kim Bảo tròn xoe đôi mắt trừng Tang Tiếu. Cậu bé bị Tang Tiếu làm cho nghẹn lúc lâu: “Không phải chị bảo chị sẽ không ngốc nghếch nói đau à?”
Tang Tiếu chớp chớp mắt: “Bởi vì chị làm ra vẻ mà.”
[Chỉ số ra vẻ: 2492/9999]
Mấy cư dân mạng sáng sớm vào phòng livestream ngây ra. Chân cô đau thì liên quan gì đến tay cô? Vì sao không thể lấy giúp? Kim Bảo lễ phép hỏi cô, thế mà cô lại đúng lý hợp tình nói bản thân làm ra vẻ à?
Kim Bảo nhíu chặt mày: “Là cái gì?”
Tang Tiếu:...
Tang Tiếu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chị mới nói không thể giúp em lấy Tôn Ngộ Không. Em không tức giận à?”
Kim Bảo gật đầu: “Tức giận.”
Tang Tiếu vừa lòng, cười tủm tỉm giải thích với Kim Bảo: “Việc chị mới làm là làm ra vẻ đó.”
Làm một chúa ra vẻ đủ tư cách, sáng sớm tuyệt đối không thể làm những người khác hài lòng. Tang Tiếu phát hiện mình càng thêm thuần thục trên sự nghiệp làm chúa ra vẻ!
Đám cư dân mạng:...
Tám giờ sáng, sau khi ba đội khác lục tục hoàn thành nhiệm vụ của từng người, ê-kíp chương trình lên gõ cửa phòng Lâm Quân Thừa.
Bọn họ sắp xếp nhiệm vụ cho đội cuối của Lâm Quân Thừa và Kim Bảo là để bọn họ phụ trách bữa sáng hôm nay.
Ở phía sau ê-kíp chương trình, ba đội khác đang ngáp liên miên. Trong tay mỗi người đều dắt một đứa nhóc. Cho dù bọn họ có buồn ngủ nữa thì cũng muốn nhìn dáng vẻ không ngủ được của người khác.
Tống Dập vừa thấy Lâm Quân Thừa đi ra một mình thì thò đầu vào trong phòng xem xét: “Kim Bảo đâu? Đang ngủ à?”
“Tôi cũng vừa phát hiện không thấy Kim Bảo.” Lâm Quân Thừa bị ê-kíp chương trình gõ cửa gọi tỉnh, còn hơi ngơ ngác. Anh ta nhìn cameras, cách không hỏi ê-kíp đạo diễn: “Kim Bảo đi đâu rồi?”
Cameras lắc lắc.
Tống Dập dụi mắt, ngáp một cái: “Ê-kíp chương trình chắc chắn là đã thấy nhưng bọn họ không nói.”