Lúc đó Tang Tiếu đi gặp đạo diễn phim điện ảnh, chủ yếu hy vọng có thể xem xem trong lúc đóng phim và lúc phim công chiếu thì có thể đạt được chỉ số ra vẻ hay không. Nhưng về sau cô phát hiện, từ lúc đóng phim đến lúc phim công chiếu, thời gian trong đó kéo quá dài. Không có lời!
Đương nhiên, hiện tại Tang Tiếu phát hiện trong đoàn phim có nhị sư tỷ. Như vậy mặc kệ có tốn thời gian mấy năm, cô vẫn cảm giác mình nhặt được hời lớn!
Tang Tiếu từ chối thì từ chối nhưng cái tính trời sinh nếu đã làm nhất định phải nghiêm túc làm xong của cô cũng chưa hoàn toàn biến mất. Thế là cô rất trịnh trọng hứa hẹn với Quý Kỳ Tây: “Bình thường lúc nghỉ ngơi, em sẽ cố gắng luyện hát và học biểu diễn với giáo viên, tranh thủ không để cho đại sư huynh và nhị sư tỷ mất mặt.”
Miêu Miêu nhỏ giọng hỏi: “Tang Tiếu, trừ thầy Quý và chị Ngôn Vãn, em còn có những sư huynh sư tỷ khác không?”
“Có nè!” Tang Tiếu gật đầu, cô cúi cái đầu nhỏ mềm mại, đếm ngón tay: “Chỉ nói sư huynh sư tỷ thì có rất nhiều người. Nhưng quan hệ tốt nhất chỉ bốn người thôi! Đại sư huynh, nhị sư tỷ đều ở đây, còn có tam sư huynh, tứ sư tỷ. Em siêu thích bọn họ!”
Miêu Miêu có được câu trả lời của Tang Tiếu, nghiêng đầu nhìn về phía Tam Thủy và Quất Tử, khó khăn mở miệng: “Em có một suy đoán rất to gan…”
Không đợi Miêu Miêu nói xong, Quất Tử và Tam Thủy cũng đồng loạt gật đầu: “Bọn chị cũng có.”
Dứt lời, ba người liếc mắt nhìn nhau. Tiếp sau đó, tất cả đều đọc hiểu suy đoán to gan trong miệng từng người kia.
Có khi nào tam sư huynh, tứ sư tỷ còn lại kia cũng sẽ là người đứng đầu một lĩnh vực nào đó không?
[Reng]
Tang Tiếu nhìn tên người hiện trên điện thoại di động. Cô cau đôi chân mày nhỏ, bất đắc dĩ nhận điện thoại. Trong giọng nói nãy giờ đều vui vẻ mang theo mất hứng: “Hôm qua tôi đã bảo là không muốn về nhà.”
Nghe vậy, bốn người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Tang Tiếu, đoán được người gọi đến là bố của Tang Tiếu, Tang Thành Phong. Lúc Tang Tiếu trả lời điện thọai, bọn họ cũng nghe được loáng thoáng tiếng quát từ trong điện thoại truyền tới. Tang Tiếu nghiêng đầu, giống như đang xác nhận lại: “Ông nói là tôi không về nhà thì đừng nhận ông nữa à?”
Ba người Quất Tử nhìn nhau, trong lòng lần thứ hai có suy đoán mới về tình hình nhà họ Tang. Xem ra bố Tang đúng như bọn họ đoán, coi trọng Bạch Dao, không coi trọng Tang Tiếu?
Ông ta già cả nên hồ đồ à???
Không được bố ruột ưa thích, Tang Tiếu khó chịu đến nhường nào chứ?
Nhưng không đợi ba người dùng ánh mắt quan tâm nhìn Tang Tiếu, thì đã thấy trên mặt Tang Tiếu nở một nụ cười tươi như là chuyện gì vui vẻ lắm: “Ông Tang Thành Phong! Tôi rất vui mừng khi ông để tôi không nhận ông. Thế nhé, tạm biệt!”
Một lời tạm biệt vui vẻ quả thực như bỏ rơi một kẻ theo đuôi đáng ghét.
Tang Tiếu cúp điện thoại, nhìn về phía Quý Kỳ Tây, lần đầu tiên cực kỳ nghiêm túc hỏi một vấn đề: “Muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, cần phải làm những thủ tục gì? Chúng ta tốc chiến tốc thắng! Em sợ ông ta hối hận.”
Khu biệt thự Hồng Đông là khu nhà giàu của Bắc Kinh. Tuy rằng những người sống ở đó không tính là hạng nhất thế gia nhưng ở trong giới thượng lưu cũng có chút danh tiếng, có thể gọi một câu nhà giàu sang quyền thế.
Ánh đèn vàng rực chiếu ánh sáng loang lổ xuống bàn dài, đồng thời lồng lên năm người ngồi vây quanh bàn dài một tầng ánh sáng cực êm dịu.
Nhưng ánh sáng có êm có ấm đi nữa thì cũng không xua tan đi được không khí lạnh lùng giữa năm người.
Lúc Tang Tiếu đi tới nhà họ Tang, bốn người nhà họ Tang đang chuẩn bị ăn cơm chiều.
Trong khoảng thời gian đó, bất kể là bị bố Tang chất vấn hay được Lâm Tình dịu dàng quan tâm hay là bị em trai Tang không quan tâm trào phúng, Tang Tiếu cũng không hé răng một lời. Cô lẳng lặng ngồi ở trước bàn, ăn hết sạch bát cơm mà dì giúp việc đưa lên.
Nếu có người quen Tang Tiếu hoặc là cư dân mạng xem "Kỳ nghỉ thân yêu" thì bọn họ có thể phát hiện Tang Tiếu ăn nhưng không ngon miệng. Toàn bộ quá trình cô ăn nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ như đang cẩn trọng làm một chuyện quan trọng nào đó.