Phản Ứng Bản Năng

Chương 47



Tại sao giấc mơ lại rõ ràng hơn cả trí nhớ vậy?

Những gì khi tỉnh táo cậu không thể nhớ được đều sẽ chiếu lại trong mơ.

Giống như một cách trừng phạt vì cậu đã trốn tránh, trừng phạt vì cậu dám chọn làm như thế.

Lâm Lạc Dương lại đứng trong một ngày mưa, cậu đặt bó hoa trên tay xuống mộ, cái ô trên đầu nghiêng vẹo để nước mưa thấm ướt bờ vai cậu, một giọt rơi vào mắt kính, hơi nước che mờ gương mặt cậu.

Cậu đã không còn dáng vẻ thời niên thiếu, nếu Quý Vãn Kha thấy cậu bây giờ có khi nó chẳng thể nhận ra được.

Từ khi Quý Vãn Kha ra đi cậu trở thành một thứ gì thật tồi tệ.

Không thể ăn cơm đúng bữa, cậu bỏ mặc cơ thể mình tàn tạ. Rồi cậu học được cách nói dối, cậu nói với tất cả những người quanh mình rằng: “Tôi ổn, tôi khỏe lắm, đừng lo cho tôi.”

Thực ra ngay từ sau khi ba mẹ qua đời Lâm Lạc Dương cũng từng bị vây hãm trong mộng mị mất nửa năm, đêm đêm cậu sẽ choàng tỉnh, cậu mơ thấy sáu tháng trước, trong nước trời trong xanh, còn ở Australia lại là tuyết trắng mênh mông.

Nếu họ không đi du lịch thì tốt biết bao, hoặc là đừng đến cái khu trượt tuyết chết tiệt đó.

Cậu non nớt đến mức cứ luôn luôn tưởng tượng ra những điều không thực như thế, khi đó cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? Mới hai hai.

Quý Vãn Kha thì bao nhiêu? Còn nhỏ hơn cậu nửa năm.

Trước kia Quý Vãn Kha có tính gắt ngủ, đang ngon giấc mà bị đánh thức nó sẽ càu cạu rất ghê, nhưng riêng khoảng thời gian đó… và thật lâu thật lâu sau đó, mỗi khi Lâm Lạc Dương choàng tỉnh từ ác mộng nó sẽ ôm lấy cậu, se sẽ vỗ lưng cho đến khi cậu lại thiếp đi mới yên lòng ngủ tiếp.

Lâm Lạc Dương thậm chí không biết nó dậy lúc nào, rõ ràng cậu đã cố làm thật khẽ nhưng Quý Vãn Kha luôn kịp mở mắt ra để an ủi cậu, rồi hôn lên tóc cậu, má cậu, ấp hai bàn tay run rẩy của cậu trong tay mình.

Lâm Lạc Dương được vỗ về thì lại nức nở khóc, mới đầu Quý Vãn Kha không biết phải làm sao, về sau nó chẳng bận tâm nữa, nó sẽ im lặng hôn khô nước mắt cho cậu, cũng cùng cậu nhấm nháp nỗi đau đắng chát.

Chưa bao giờ nó bảo không sao đâu, rồi sẽ qua thôi, nó chỉ nói ‘Lâm Lạc Dương, khóc xong đi rồi mình đi rửa mặt, tao rửa mặt cho mày’.

Cứ thế cứ thế một thời gian dài, cho đến khi Lâm Lạc Dương hỏi: “Tao quấy làm mày không ngủ được, mày không giận à?”

Cậu nói giọng e dè lắm, mà Quý Vãn Kha lại hỏi ngược cậu rằng: “Nếu nhà tao có chuyện, mày có ghét bỏ tao không? Mày có chê tao khóc lắm, chê tao mất ngủ vì ác mộng không?”

Lâm Lạc Dương lắc đầu.

“Lâm bé đụt này, mày bị đần đúng không?” Quý Vãn Kha quệt giọt lệ nơi khóe mắt cho cậu, rồi đền trả cậu một nụ hôn, “Tao cũng thế, tao chỉ thấy đau lòng thôi.”

Thế là Lâm Lạc Dương cập bến.

Sau bao ngày dài bập bềnh trôi trong đau khổ, cuối cùng cậu đã cập bến.

Thời gian đó Lâm Nhược Liễu cũng rất nhọc nhằn, hai chị em chia nhau tiếp quản công ty của gia đình, trăm thứ từ cái nhỏ nhặt nhất đều đổ lên đầu hai đứa. Lâm Lạc Dương vừa tốt nghiệp, chưa biết gì, cả đêm mất ngủ sáng sớm tinh mơ đã tất tả đến công ty học việc. Tóc xoăn chải chuốt mất thì giờ quá nên được một thời gian cậu đi ép thẳng luôn.

Quý Vãn Kha thì xưa nay chẳng bao giờ để ý đến bề ngoài, nó là cái kiểu người chỉ mặc quần đùi xỏ dép tông ra đường cũng có người hỏi xin wechat.

Hồi đi học Lâm Lạc Dương rất phiền lòng về cái sự ấy nên cậu lại càng chịu khó lựa quần lựa áo, cậu bảo ấy là: Cho mày khỏi mất mặt vì tao.

Quý Vãn Kha trợn mắt nạt: “Có mà mày điệu ấy.”

Tốt nghiệp rồi Lâm Lạc Dương bỏ quá nửa những “thói xấu” ấy, lúc này lại chính Quý Vãn Kha không vừa lòng.

Lần duy nhất nó yêu sách về tóc tai là khi nó đòi Lâm Lạc Dương: “Ngày nghỉ đi chơi để tao uốn tóc cho mày.”

Lúc ấy Lâm Lạc Dương đang rửa mặt, nghe vậy cậu ngẩng lên hỏi, “Thôi khỏi đi, rách việc… ủa mà mày biết làm à?”

Quý Vãn Kha khựng lại, “Không biết thì học.”

“Thế là mày lấy đầu tao ra thí nghiệm á?” trông sắc mặt Quý Vãn Kha qua gương càng lúc càng khó ở, Lâm Lạc Dương vội vàng dỗ, “Được được được, đương nhiên là được rồi, tóc tao mọc trên đầu là để mày thí nghiệm mà!”

Quý Vãn Kha bước tới mân mê một lọn tóc đã ép thẳng thớm của cậu, “Lắm mồm.”

Thật ra Lâm Lạc Dương rất thích những cuộc đối thoại như vậy, nó khiến cậu quên đi mỏi mệt trong phút chốc, cho cậu cảm giác mình lại đủ sức gánh vác một phen.

Quãng thời gian nhọc nhằn nhất có Quý Vãn Kha vượt qua cùng cậu.

Cậu bận đến quên ăn, Quý Vãn Kha không gọi được cho cậu thì sẽ gọi cho Lâm Nhược Liễu, không gọi được cho Lâm Nhược Liễu thì gọi luôn Ngô Húc.

Ngô Húc càu nhàu: “Ôi cậu cả ơi! Tao lạy mày, tao là thằng ở đợ cho tình yêu của chúng mày à!”

Quý Vãn Kha thản nhiên nói: “Lâm Lạc Dương không phải bạn nối khố thân yêu của mày à?”

Ngô Húc: “Ha ha, câu này mà từ mồm tao nói ra thì mày tiêu diệt tao rồi, thế mà mày nói thì được đấy.”

Quý Vãn Kha vẫn tỉnh rụi: “Chắc nó lại mải làm quên ăn rồi, tao gọi không được, mày sang xem nó thế nào đi, hộ tao với.”

Lúc ấy Ngô Húc chưa hùn vốn làm ăn chung với Triệu Thụy Tiêu, nó mới vào làm ở một xí nghiệp nhỏ theo sự sắp đặt của ba mẹ. Chỗ nó làm cũng gần Lâm Lạc Dương thật, đi về không đến mười phút nên thỉnh thoảng nó sẽ sang ăn trưa với Lâm Lạc Dương.

Chẳng mấy khi được nghe ba tiếng “hộ tao với” của Quý Vãn Kha.

Thế là Ngô Húc không lải nhải nữa, nó đáp “ừ” rồi lại lẩm bẩm nói thêm rằng nó cũng đang định sang rồi.

Khoảng thời gian ấy Quý Vãn Kha cũng rất bận, mới khởi nghiệp, có rất nhiều kiến thức cần nhồi vào đầu, ngày nào cũng vắt mình đến kiệt sức. Thời gian nghỉ ngơi ít ỏi cậu ta chỉ dành để trông nom Lâm Lạc Dương.

Đến Lâm Nhược Liễu cũng phải kinh ngạc.

Dù sao trong mắt cô tính cách Quý Vãn Kha vừa khác người vừa khoa trương, cậu ta không có vẻ là một người có đủ lòng bao dung. Cậu ta có thể được yêu, nhưng cậu ta sẽ không thể đáp lại nhiều hơn những gì nhận được.

Nhưng cô nhớ rõ hôm đưa tang ba mẹ, cô và Lâm Lạc Dương phải tiếp rất nhiều người, Quý Vãn Kha luôn có mặt bên cạnh em trai cô, thậm chí khi Lâm Lạc Dương nghẹn ngào không nói nên lời cậu ta sẽ kịp thời lễ độ nói thay cậu.

Đến khi khách khứa về hết rồi chỉ còn bọn họ, Lâm Lạc Dương trịnh trọng kéo Quý Vãn Kha đến đứng trước di ảnh ba mẹ và giới thiệu: Con chưa kịp nói với ba mẹ, sau này cũng không còn cơ hội nói nữa, đây là người con thích, là bạn trai của con.

Quý Vãn Kha dâng một bó hoa rồi cúi đầu, ngoan ngoãn như một chú chó trung thành.

Lâm Nhược Liễu nghĩ có lẽ cô đã quá vội vã khi đánh giá cậu ta.

Cô chưa từng yêu đương oanh liệt như Lâm Lạc Dương, cũng quên rằng em trai cô là một người rất tốt, hẳn nhiên cậu sẽ hấp dẫn những con người cũng tốt đẹp như cậu.

Yêu nhiều hay ít vốn không thể đong đếm được, việc họ ở bên nhau nghĩa là họ đã tự chọn lấy nhau.

Đó là tao chọn yêu mày, và mày cũng chọn yêu tao.

Quãng thời gian sau khi ba mẹ qua đời, Quý Vãn Kha tỏ ra rất đáng tin cậy. Lâm Lạc Dương ép mình phải trưởng thành, cậu nôn nóng muốn trở nên chín chắn, vững vàng, cậu muốn gánh vác thêm phần nào cho Lâm Nhược Liễu. Quý Vãn Kha không can ngăn cậu, nhưng rất nhiều lúc nó sẽ chứng minh bằng hành động để Lâm Lạc Dương hiểu rằng cậu có thể chậm bước lại một chút, chậm một chút thôi, vì có nó ở bên cậu đây rồi.

Nghĩ lại cũng thật tình cờ, mà cũng thật đau lòng, con mèo mập màu vỏ quýt tên “Vượng Tài” sống trọn vẹn mười bốn năm, năm ba mẹ họ qua đời nó cũng chết, chết già.

Lâm Lạc Dương tự tay đào hố trong sân để chôn nó.

Lúc ấy cậu vục cả tay xuống đất bùn, đầu gối quần cũng bẩn lem luốc, Quý Vãn Kha đứng bên cạnh nhìn cậu rồi đột nhiên bảo: “Lạc Lạc này, hôm nào đi xem nhà đi, tao muốn sống cùng mày, mày có muốn không?”

Lâm Lạc Dương ngơ ngác chớp mắt nhìn lên, Quý Vãn Kha lại nói: “Không muốn cũng phải muốn, nhà tao xem xong rồi.”

Lâm Lạc Dương nghe sống mũi cay cay, lại muốn khóc.

Cậu giống như một cánh diều đứt dây, ép mình cuốn lên không trung để bay đến nơi vô định, không có nơi nào cho cậu dung thân.

Mà Quý Vãn Kha là nơi chốn của cậu.

Cậu vừa khóc vừa định đưa tay lên chùi mắt, Quý Vãn Kha vội quỳ xuống nắm lấy bàn tay đầy bùn đất của cậu rồi dịu dàng lau nước mắt cho cậu, “Ngoan, bảo là mày muốn đi.”

Lâm Lạc Dương gật đầu thật mạnh: “Tao muốn.”

Cậu sợ cô đơn đến thế, Quý Vãn Kha lại cho cậu một mái nhà.

Ngày Quý Vãn Kha bị tai nạn mưa rất lớn.

Lâm Lạc Dương ghét trời mưa, mà cũng không hẳn là ghét.

Mưa xuống cậu lại nhớ Quý Vãn Kha, hứng lên cậu sẽ đến nhà hàng nơi cậu hay lôi Quý Vãn Kha đi để ăn một bữa cơm, vẫn ngồi chỗ cạnh cửa sổ, chỉ khác là giờ còn có mình cậu.

Cậu lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, cậu sẽ choàng tỉnh giữa đêm rồi một lần nữa tan vỡ khi đối mặt với gian phòng trống rỗng. Nhiều khi cậu không biết mình mất ngủ hay sợ phải ngủ, trong mơ cậu sẽ thấy hai đứa ở bên nhau, tỉnh giấc cậu chẳng còn gì.

Cậu lại bắt đầu quên bữa, ngày cứ thẫn thờ trôi, thường đến khi dạ dày quặn đau cậu mới sực nhớ ra mình chưa ăn gì cả.

Mấy tháng sau khi Quý Vãn Kha mất cậu khiến mình trở nên thật thảm hại, cuối cùng Lâm Nhược Liễu bật khóc bảo: “Em còn nhớ em hứa gì với chị không?”

Lâm Lạc Dương nhớ lại, cậu đúng là một kẻ xấu xa, suýt nữa thì quên rồi.

Năm đó khi nghe tin ba mẹ qua đời, một lần hiếm hoi chị cậu đã khóc trước mặt cậu, chị cậu siết tay cậu rồi bảo rằng: “Chị chỉ còn mình em thôi, em không được xảy ra chuyện gì hiểu không, em mà có mệnh hệ nào… chị chỉ còn em thôi.”

Lâm Lạc Dương dang tay ôm Lâm Nhược Liễu vào lòng, lúc ấy cậu mới nhận ra mình đã cao hơn chị bao nhiêu, cậu đã thành người lớn, cậu phải gánh vác cái nhà này, thế là cậu hứa rằng: “Em sẽ không sao đâu, em ở đây mà.”

Vận mệnh cướp của Lâm Lạc Dương quá nhiều thứ, xưa kia là những con thú cưng cậu nuôi, rồi đến ba mẹ, cuối cùng nó cướp cả người yêu cậu đi.

Nhưng cậu đã hứa với Lâm Nhược Liễu cậu sẽ sống tử tế.

Cậu bắt đầu ép mình ăn, dù ăn xong sẽ lại ói ra, ép mình mỉm cười tươi tỉnh với mọi người, chỉ khi ở một mình cậu mới trở lại là chính cậu. Cậu không nói với ai mình không ngủ được, mình mơ ác mộng, những món ăn vặt hay bánh ngọt trước kia là sở thích thì giờ cậu thấy nuốt chúng thật khó khăn. Cậu làm ra vẻ mình sống tốt như bất cứ ai, thỉnh thoảng cậu còn chia sẻ trong vòng bạn bè chuyện mình đi ăn nhà hàng – và từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một nhà hàng ấy.

Ai cũng nghĩ cậu đang tiến triển tốt lên, nghĩ cậu sắp vượt qua được rồi.

Chỉ riêng Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu hiểu, ngay trước khi xảy ra chuyện Quý Vãn Kha còn gọi điện hẹn Lâm Lạc Dương ra tiệm cắt tóc.

“Sắp hè rồi, tao sợ nóng kinh lên được. Thôi tóc cắt rồi lại nuôi được chứ có phải ở đâu cũng có điều hòa đâu.” lúc ấy Lâm Lạc Dương còn bông đùa như thế.

Ngô Húc bóc mẽ cậu liền: “Quý Vãn Kha bảo mày cắt chứ gì, cái gì mày chẳng nghe nó.”

Lâm Lạc Dương lờ đi như không nghe thấy, lại tiếp tục líu lo: “Đợi hai hôm nữa nó đi công tác về thì đi cắt tóc!”

Thế rồi cậu không đợi được.

Nên tóc cậu cứ thế mãi, không ai động tới.

Họ đều biết Lâm Lạc Dương đang chờ điều gì.

Cậu chờ Quý Vãn Kha trở về, họ sẽ cùng đi cắt tóc.

Nếu chờ không được thì sao? Chẳng ai nỡ hỏi.

Bởi vì Lâm Lạc Dương cứ chờ mãi.

Cho đến khi Lâm Lạc Dương bắt đầu quên quên nhớ nhớ, rồi ngây thơ gọi tên Quý Vãn Kha.

Mọi người đều im lặng.

Họ ngạt thở trong sự im lặng.

Hôm đó khi mặt trời đã lặn, Lâm Nhược Liễu chợt hỏi Triệu Thụy Tiêu: “Hay là chị sai rồi?”

Triệu Thụy Tiêu nhìn cô.

“Chị không nên giữ nó lại, không nên bắt nó nhớ mãi lời hứa với chị.” trong mắt Lâm Nhược Liễu dâng lên một nỗi tuyệt vọng xa lạ, “Nó sống khổ quá.”

… vậy không lẽ để nó cứ thế mà chết đi?

Không ai đáp lời.

Một lúc lâu sau Triệu Thụy Tiêu mới nói: “Đừng nghĩ thế, Lạc Dương cũng không muốn chị nghĩ vậy đâu.”

Đương nhiên Lâm Nhược Liễu hiểu điều đó.

Mỗi lần chị em gặp nhau Lâm Lạc Dương đều đón cô bằng vẻ khỏe khoắn nhất, khi chia tay cậu sẽ ôm cô thật chặt và bảo cô rằng: “Đừng lo, em không sao đâu.”

Lúc ấy cậu đã không còn để lộ buồn vui qua giọng điệu, chỉ riêng đối với Lâm Nhược Liễu cậu mới chịu làm bộ trẻ con một chút.

Lâm Nhược Liễu ngắm em trai mình, giây phút ấy đột nhiên cô rất muốn bảo em không cần trưởng thành.

Nhưng cô hiểu, người cho phép cậu không phải lớn lên là Quý Vãn Kha, sau khi ba mẹ mất cả thế giới quanh cậu đều ép cậu phải trưởng thành.

Mà giờ đây người sẵn lòng làm nơi chốn cho cậu dừng chân đã chết.

Một lần nữa cậu lại cất cánh bay lên.

Bay đến bao giờ?

Bay đến khi tàn rụng.

Năm thứ hai kể từ ngày Quý Vãn Kha mất, hôm đó lại mưa.

Lâm Lạc Dương lại mơ thấy.

Lúc đi thăm mộ Quý Vãn Kha tâm trạng cậu rất tốt, cậu đeo món quà sinh nhật Quý Vãn Kha tặng cậu – cặp kính gọng bạc đó rồi đứng soi gương và còn hỏi Triệu Thụy Tiêu: “Tao thế này trông người lớn không? Nó cứ bảo trông tao như trẻ con, giờ chắc ok rồi hả?”

Thật ra cậu đã chững chạc lắm rồi, không ai lại bảo cậu như trẻ con, cũng không ai cảm thấy cậu còn ngây thơ nữa.

Chỉ mình Quý Vãn Kha có thể nói như thế.

Mưa vẫn tuôn, thấm ướt bên vai cậu nhưng không giọt nào chạm được đến bó hoa bách hợp cậu ôm trong lòng.

Đây là hoa dành cho Quý Vãn Kha.

“Đi thôi.” cậu dịu dàng bảo, “Mình đi gặp nó nào.”

Cậu trong mơ đứng che ô trước mộ, say sưa kể chuyện.

Chị cậu và Triệu Thụy Tiêu, Ngô Húc đều ở đó, năm ngoái cũng là họ cùng cậu đến thăm Quý Vãn Kha, à phải, lúc đó có cả Ninh Thiến nữa.

Trí nhớ bắt đầu rời xa cậu, rất nhiều chuyện đáng ra phải nhớ thì cậu lại quên.

Lâm Lạc Dương cảm thấy thế này không ổn, nhưng cậu không kiểm soát được, mỗi khi quên điều gì cậu bắt đầu có thói quen bóp chặt cổ tay mình đến mức mạch máu dưới lớp da chuyển màu cậu mới hoảng hốt buông ra.

Cậu không thể làm thế.

Người sợ cô độc như cậu lại sống trong ngôi nhà chỉ còn mình mình suốt hai năm.

Giống như một án lưu đày vô thời hạn.

Hay là cậu bệnh rồi?

“Nhưng mình sợ bệnh viện lắm…”

Sau khi chia tay với bọn Triệu Thụy Tiêu mưa cũng ngừng rơi, Lâm Lạc Dương tắm rửa, sấy tóc rồi ngồi thẫn thờ trên giường, nói một mình.

Bóng đêm tăm tối ập đến, ánh đèn rơi trên lưng cậu, rơi xuống một bên má cậu, bốn bề quá tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của chính cậu.

Lâm Lạc Dương đột nhiên nhớ lại tối hôm Quý Vãn Kha bị tai nạn cậu lao đến bệnh viện và gặp ngay xe cấp cứu chạy vào, cậu thấy một thân hình đầy máu me trên cáng, nghe thấy tiếng khóc than như xé lòng. Mưa xối cậu ướt đẫm, cậu hoảng hốt nhận ra người nằm đó không phải Quý Vãn Kha, Quý Vãn Kha chết rồi.

Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, tài xế gây tai nạn, rồi người bác gái của Quý Vãn Kha liên tục đến tìm, Lâm Lạc Dương lạnh lùng đến tàn nhẫn, cậu bắt những người đáng bị trừng phạt phải bị trừng phạt. Ngô Húc bảo hồi đó cậu đáng sợ lắm, cậu cũng chỉ lắc đầu rồi đáp với vẻ hiền lành như một con nai, “Tao chẳng nhớ.”

Bởi vì những điều đó chẳng quan trọng, nên cậu không cần nhớ, hay là vì cậu không muốn nhớ nên cậu không nhớ được?

Chính Lâm Lạc Dương cũng không biết.

Có những lúc cậu chợt nghĩ giá trở lại được thì tốt biết mấy.

Trở lại mười năm trước, khi ba mẹ còn sống, lần này cậu sẽ gặp Quý Vãn Kha thật sớm, sẽ mau mau nói với nó mình thích nó, sẽ bắt ba mẹ phải đến dự lễ tốt nghiệp của cậu, không cho họ từ chối, không cho họ bỏ hai chị em ở nhà đi du lịch nước ngoài. Cậu muốn đường đường chính chính nắm tay Quý Vãn Kha đến nói với họ rằng chúng con yêu nhau, con yêu nó lắm, nó cũng yêu con lắm, chúng con sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Rồi đến ngày đó của năm hai sáu tuổi cậu sẽ mè nheo để nó đừng đi công tác, lại càng không được lái xe ban đêm.

Thế là họ sẽ được ở bên nhau thật dài, thật lâu về sau.

Cậu muốn trở lại năm mười tám tuổi, một ngày trước khi gặp Quý Vãn Kha.

Thế là cậu sẽ rình đến lúc hai đứa gặp nhau lần đầu tiên, rồi cậu sẽ bảo: “Kiểu gì mình cũng yêu nhau, thôi đừng phí thời giờ mày ạ, yêu nhau luôn bây giờ đi!”

Giây phút dao cứa vào cổ tay, máu ứa thành dòng, cậu như nhìn thấy mình mười tám tuổi.

Tốt quá rồi.

Cậu trẻ quá, cậu đầy sức sống, cậu còn hân hoan chờ đón tương lai.

Tôi thực sự mệt mỏi lắm, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi, tôi muốn một giấc ngủ không mộng mị.

Cậu sống thay tôi được không?

Cảm ơn trước nhé, nhưng bao giờ tỉnh lại cậu nhớ phải nói xin lỗi chị chúng mình.

Bởi vì tôi không giữ được lời hứa.

Xin lỗi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv