_Tôi hiểu, nhưng tôi không quan tâm. Thậm chí đó là những điều mà chị đã từng chứng kiến và tiếp thu hay những gì mà loài ong cho là nguy hiểm thì tôi cũng chẳng bận tâm. Cho dù những gì vừa nãy chị nói có là sự thật đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ không hối hận về quyết định của mình. Cô ấy là con người? Thì sao? Cô ấy là con người, phải, là đồng loại của những con người khác, của hàng trăm hàng tỉ người nữa trên thế giới. Trong số đó cũng có những kẻ vì vụ lợi mà bán nước, vì ham ô hối lộ mà tiếp nhận các mặt hàng rõ xuất xứ nhưng lại không hay biết nó đã chế biến ra sao, trong đó chứa thêm thứ gì, nhưng nếu có biết, họ cũng đâu làm khác đi, nếu làm khác đi, họ sẽ không ăn được tiền hối lộ. Vì tiền mà sẵn sàng ngâm trái cây với các thứ thuốc khiến cho quả có màu sắc tươi sáng hơn, mau chín hơn, một trong số đó cũng có loại họ dùng ống và bơm vào bên trong. Nhiều khi lại còn bơm nước vào bụng các bác heo để tăng thêm thu nhập, nhưng không là nước trắng bình thường mà thậm chí đó là bùn, sình từ những vùng lầy, vùng ao. Tôi biết nhiêu đó đủ chưa? Có bằng với cái vốn kiến thức mà chị đã thông qua chưa? Mặc dù rõ biết là như thế, nhưng tôi vẫn yêu Helen! Cô ấy không có tội gì cả. Đừng nhìn vào một tập thể khi chưa biết rằng trong đó còn có những gì! Chị chưa gặp cô ấy thì làm sao biết cô ấy là con người như thế nào?- Tôi cảm thấy mình không còn sợ sệt như trước nữa, cảm giác này thật giống như tôi đang bùng nổ và vượt phá một rào cản chắc chắn mà trước giờ tôi vốn không thể vượt. Cảm giác thật...tuyệt, thật lạ và mới.
_...Được, vậy chị tạm tin em về vấn đề đó. Nhưng về phần còn lại, nếu em thuyết phục được chị, chị sẽ theo phe em, không nói cho ong chúa biết.- Vic nghiêm túc cũng không kém gì tôi.
_Là chuyện gì?
_Thứ nhất: Em là ong, cô ấy là con người.
_Tình yêu không phân biệt gì cả.- Tôi nhìn thẳng vào mắt chị.
_Cho dù điều đó là trái với quy luật tự nhiên sao?
_Vậy em sẽ phá vỡ cái quy luật tự nhiên đó.
Chị Vic thở dài ngao ngán, còn Ken ra sức nhìn chằm vào hai chúng tôi một cách hồi hộp. Một bầu không khí hết sức gay co.
_... Được, nếu em có thể.- Chị Vic giọng điệu thách thức._Thứ 2: Em yêu cô ấy sâu đậm đến như vậy, vậy cô ấy có yêu em không?
_Có.- Tôi khẳng định.
_Vincent, đừng nói dối chị.
_Cô ấy yêu em, nhưng chưa biết em là ai thôi.
_Thật điên rồ. Em đừng yêu một cách mù quáng nữa được không? Chưa biết em là ai, làm sao cô ấy có thể...
Tôi kiên định:_Vì khi yêu, người ta rất nhạy cảm. Không chỉ là có thể cảm nhận mà còn có thể có những cảm nhận điên rồ, họ cũng sẽ nhận ra rằng họ đang yêu.
_...
_Vic, chị có thể tin em lần này được không? Chị có thể giúp em không?
Chị nhìn vào tôi thật lâu, tôi cảm thấy có chút suy tư sâu trong đáy mắt chị.
_Được, chị tin.
Chẳng hiểu thế nào, chị mỉm một nụ cười, nhưng nụ cười ấy khác quá, khác hoàn toàn so với những nụ cười trước đây, như tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, nó mang một vẻ trầm lắng, suy tư và nghĩ ngợi nhưng lại không lấp đi cái vẻ trong sáng và vui mừng. Chị mừng cho tôi sao? Sau những tiếng thở phào, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhỏm hẳn. Hàng chân mày nhíu lại của Ken cũng dần giãn ra và kèm theo đó là một câu hỏi mang tính tư duy.
_Vậy việc cần làm bây giờ là gì?