Trần Dương mở nắp đan lô, nhìn vào bên trong.
Ba tháng nay, Trần Dương liên tục luyện chế, nhưng chỉ có mấy lần thành công.
Phần dược liệu cuối cùng này, Trần Dương tựa như vô ưu vô lo, phóng tay luyện chế theo bản năng, không ngờ thành công luyện chế.
Lúc này, sau khi Trần Dương nhìn vào liền thấy có hai viên đan được làm vàng óng ánh như ngọc thạch, bên trên không có linh khí phát tán ra bên ngoài mà lại nội liễm vào bên trong.
Trần Dương hai mắt phát sáng, thì thào một tiếng chỉ có hắn nghe rõ:
- Hai viên thượng phẩm? Ha ha ha….
Trần Dương cười lên sung sướng, không hề áp chế tâm tình sung sướng.
Hắn phất tay lấy ra một cái bình ngọc cẩn thận cho hai viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm này vào.
Trong bình ngọc lúc này, có ba viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm.
Còn ba viên Trúc Cơ Đan trung phẩm và sáu viên Trúc Cơ Đan hạ phẩm đã được Trần Dương cất kỹ.
Trần Dương nhìn ngắm ba viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm lần nữa rồi mới lưu luyến cất vào.
Hắn nhìn mật thất luyện đan này, trong đầu âm thầm ghi nhớ vị trí của nó rồi xoay người định bỏ đi.
Đột nhiên, Trần Dương nghĩ tới gì đó, liền thở dài, lấy một cái ngọc giản để lên trán, tập trung khắc lại một ít lời nói:
‘Người đến hữu duyên. Ta từng đến nơi này luyện qua Trúc Cơ Đan, ngươi nếu như có phát hiện ra nơi này thì xem như có duyên với ta. Ta để lại một phần dược liệu đủ khai lô luyện chế Trúc Cơ Đan và cả đan phương của loại đan dược này. Hi vọng ngươi may mắn luyện chế thành công bước càng xa hơn nữa trên tiên lộ.’
Khắc nội dung này xong, Trần Dương dùng tay khắc một chữ ‘Trần’ bên trên ngọc giản xem như ký hiệu của bản thân, sau đó đặt vào một cái túi trữ vật sơ cấp, để lại chính giữa mật thất rồi xoay người lấy ra Thổ Độn Phù rời đi.
‘Ta cũng nên vì hậu nhân mà để lại chút cơ duyên!’
Trần Dương thầm nghĩ trong lòng, thân ảnh cũng chậm rãi thoát khỏi nơi này.
Mật thất này rất nhanh chìm vào quên lãng, cho đến rất lâu sau đó cũng chính một cái túi trữ vật nho nhỏ, một hành động trong lúc cao hứng của Trần Dương đã dẫn đến một tràng phong ba, gió tanh mưa máu ngập trời.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau đó rồi.
Hiện tại, Trần Dương đang chậm rãi độn thổ đi mà không vội vàng trở lên mặt đất.
Một lát sau, Trần Dương liền gặp phải một nơi toàn đá cứng.
Trần Dương khẽ đão thần thức thì liền thấy đây là một hòn núi nhỏ, bèn lẳng lặng độn thân vào chính giữa ngọn núi, mở ra một cái động phủ nho nhỏ.
Lần này thì Trần Dương không thể dùng Cầm Long Thủ đào như chuột nữa mà đổi một thanh bảo kiếm dùng làm vật đào động phủ.
Tất nhiên, bảo kiếm này nếu đặt trong phàm tục thì có giá trị cao vời, nhưng so với đám tu sĩ thì chỉ là binh khí cấp thấp, cho nên dùng làm ‘xẻng’ đào đá cũng không tính là quá uỷ khuất cho nó.
Trần Dương ngắm nhìn ‘động phủ’ đầu tiên trong đời của hắn mà nở nụ cười hài lòng.
Mặc dù có chút thô thiển, nhưng Trần Dương chỉ cần một nơi yên tĩnh đế bế quan trùng kích Trúc Cơ Kỳ là đủ.
Sau khi đi một vòng bố trí trận pháp phòng ngự, che giấu khí tức phòng ngừa bị người khác trong lúc vô tình phát hiện, Trần Dương liền đi đến chính giữa động phủ ngồi xuống.
Trần Dương vừa ngồi xuống liền nhắm mắt điều tức đến nửa tháng mới lần nữa mở mắt ra, ánh mắt tinh thuần không chút tạp niệm.
Trần Dương không chút do dự lấy ra bình Trúc Cơ Đan thượng phẩm, đổ ra một viên rồi dứt khoát nuốt xuống.
Ngay khi đan dược vào miệng, Trần Dương còn chưa kịp nuốt thì đan dược đã ngay lập tức hoá thành một luồng khí lưu kéo thẳng xuống đan điền, dược lực tựa như thuỷ triều ầm ầm tản ra.
Trần Dương vốn đã tìm hiểu qua cảm giác khi phục dụng Trúc Cơ Đan, nhất thời tâm thần rung lên tập trung dẫn dắt luồng linh lực khổng lồ này mạnh mẽ xông vào các huyệt đạo kinh mạch.
Mỗi khi xong qua một huyệt mạch, khí tức trên người Trần Dương lại thay đổi một phần.
…
Mà quá trình này xảy ra không hề nhanh.
Đã qua hơn một tuần, Trần Dương trước sau vẫn chưa từng mở mắt ra, khí tức trên người vốn cuồng bạo do nuốt một viên Trúc Cơ Đan thì càng trở nên cường đại.
Lại qua thêm một tuần, Trần Dương rốt cục chậm rãi mở mắt ra.
Khí tức của hắn lúc này đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất so với mới bắt đầu bế quan, mà uy áp trên người cũng đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Thế nhưng…
Trên mặt Trần Dương lại xuất hiện nét cười tự giễu, thì thào:
- Tư chất của mình đúng thật là…linh lực đã tích luỹ đến đỉnh phong, lại sử dụng một viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm mà vẫn không thể hoàn thành Trúc Cơ, loại tư chất kém đến mức này đúng là ngay cả mình cũng có chút không tin nổi.
Bất quá, Trần Dương cũng không vì đó mà tâm tình suy sụp, chỉ qua một thoáng liền điều chỉnh tâm trạng.
Hắn lại cẩn thận kiểm tra tình huống cơ thể, nhận thấy luồng linh lực do Trúc Cơ Đan hoá thành vốn cuồng bạo thì hiện giờ đã yên ổn trở lại, nhưng có một phần nhỏ vẫn chưa thể luyện hoá hoàn toàn.
Trần Dương gần như không chần chừ lại lấy ra một viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm khác, nuốt vào miệng.
Lần này, Trúc Cơ Đan cũng như lần trước, hoá thành một dòng khí lưu ấm áp chảy vào đan điền.
Nhưng ngay sau đó, tựa như đám lửa lớn còn sót lại tro tàn âm ỉ, dược lực của viên Trúc Cơ Đan thứ hai này tựa như một cơn gió, làm cho một luồng dược lực còn cuồng bạo hơn, điên cuồng bất kham hơn cả viên Trúc Cơ Đan đầu tiên, mạnh mẽ xông đến những huyệt mạch còn lại của Trần Dương.
Trần Dương cảm nhận điều này, sắc mặt bình tĩnh giữ cho nội tâm bình ổn nhắm mắt vận dụng Tiên Thiên Kinh hấp thu dược lực đi công phá các chướng ngại trong kinh mạch.
Một tháng…
Hai tháng…
Ba tháng…
Thu đi đông đến, thực vật trên ngọn núi nhỏ này cũng đã thay lá một lần.
Trần Dương cho đến mấy tháng qua đi cũng chưa từng có một lần mở mắt ra, đột nhiên một ngày, chung quanh ngọn núi có một số chim muông cùng tiểu thú đang chậm rãi kiếm ăn.
Đột nhiên, một uy áp từ bên trong ngọn núi đột ngột truyền ra, khiến cho nguyên một đám đều hít thở không thông, sợ hãi cúi rạp trên mặt đất, dáo dác hoảng sợ.
Bọn chúng không có linh tính, nhưng trời sinh đã có bản năng run sợ trước thiên uy rồi.
Mà trong giữa lòng núi, có một cái mật thất nhỏ.
Trần Dương lúc này mở mắt ra, hai luồng khí trắng tựa như hai con rắn nhỏ bằng linh khí tràn ra hai lỗ mũi, hai lỗ tay, hai mắt và miệng của hắn.
Nương theo tiếng cười, Trần Dương liền khẽ hấp một cái, toàn bộ những luồng khí trắng liền bị hắn hút vào trong, mà uy áp khổng lồ chung quanh ngọn núi đột nhiên cũng theo đó tiêu tán.
Trần Dương sử dụng thần thức nội thị bản thân một chút, liền vui vẻ tự nói:
- Hắc hắc, cuối cùng cũng thành công chân chính bước vào Trúc Cơ Kỳ.
Thực ra, Trần Dương đã thành công tiến vào Trúc Cơ Kỳ từ ba tháng trước. Nhưng khi đó vì mới tiến giai, nên tu vi bất ổn, Trần Dương cũng dựa theo kinh nghiệm của các bậc tiền bối đi trước mà dằn lòng củng cố tu vi thêm ba tháng.
Mà trong thời gian này, Trần Dương cũng không tiếc sử dụng thêm một viên Trúc Cơ Đan trung phẩm nữa, làm cho tu vi càng thêm vững chắc dừng lại ở Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Hiện giờ, linh lực lẫn uy áp trên người Trần Dương đã nội liễm vào bên trong. Trừ khi hắn cố ý phát tán uy áp tu vi ra ngoài, thì mặc dù là tu sĩ đồng cấp Trúc Cơ Sơ Kỳ cũng khó lòng nhận biết tu vi chân thực của Trần Dương.
Đây chính là diệu dụng của Tiên Thiên Kinh mà chỉ khi tu vi càng ngày càng cao mới phát hiện ra được.
Tu sĩ sau khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ có rất nhiều thần thông mạnh mẽ hơn có thể sử dụng. Một trong số đó là Ngự khí phi hành.
Hiện giờ, trong tay Trần Dương chỉ có một cái Cửu Luyện Tinh Châm là bảo vật gần tiếp cận sơ giai linh khí.
Thế nhưng nó là ám khí, kích thước lại nhỏ. Trần Dương cũng không phải Tôn Ngộ Không, mà cây Cửu Luyện Tinh Châm này cũng không phải là gậy Như ý mà có thể để cho hắn ‘cưỡi’ lên mà đi.
Một điều khó nữa là, trong thời gian luyện đan, bởi vì lý do phải dùng linh thạch bổ sung linh lực nên hầu như điểm công đức đã bị Trần Dương tiêu hao gần như hết sạch.
Thế là ý tưởng Ngự khí phi hành của Trần Dương đành phải tạm gác lại.
Thế nhưng, Trần Dương đối với nó chỉ là một cái hứng thú nhất thời.
Hiện giờ hắn đã chính thức là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đối với mọi sự vật đã có một cái nhìn khác.
Trần Dương thử thả thần thức ra chung quanh, liền cảm nhận thần thức hắn sau khi tiến giai vào Trúc Cơ Kỳ cũng đã được cải biến trên diện rộng, chẳng những thu phát càng thêm dễ dàng, mà phạm vi khống chế càng thêm rộng, đạt đến bán kính ước chừng năm trăm mét. Nhưng nếu như cưỡng ép quan sát thì thậm chí có thể mở rộng ra đến một ki lo mét, nhưng khi đó thì sự linh động cũng sẽ giảm xuống rõ rệt.
Trần Dương sau khi kiểm tra một số thần thông và đặc quyền của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thì chợt nhớ đến bộ dáng của hắn hiện giờ, mặc dù sạch sẽ nhưng râu tóc dài ra, quần áo cũ kỹ có vài chỗ cũng hơi rách rưới.
Bản thân Trần Dương là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng quần áo của hắn chỉ là đồ bình thường. Chịu đựng qua mấy lượt uy áp của Trần Dương mà đến bây giờ còn chưa rách như tàu lá chuối thì cũng đã quá tốt rồi.
Trần Dương cười khổ, lại sờ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó búi tóc lên phía sau rồi nghênh ngang rời khỏi động phủ.
Nhìn dáng vẻ của Trần Dương lúc này, quả thật có vài phần tựa như đạo sĩ xuống núi, cộng thêm tu vi của hắn mặc dù đã hoàn toàn thu liễm vào bên trong nhưng khí chất trên người vẫn không tài nào giấu được.
‘Ài, cũng tại ta sinh ra đã quá đẹp trai, loại khí chất này quả thật là khó che dấu, ta đối với khí chất của mình cũng đành thúc thủ vô sách…’
Trần Dương tự luyến một câu, nhẹ nhàng chắp tay đi từ từ xuống núi.