Trần Dương sau khi gặp phải chuyện vừa rồi thì tâm tư chậm rãi thưởng ngoạn cảnh sắc cũng phai nhạt đi nhiều, bèn chậm rãi đi về phía cổng, hoà nhập vào dòng người tấp nập rời khỏi Thiên Sơn.
Trần Dương cũng không vội vàng đến Chu Gia mà đón một chuyến xe đi về nhà.
Hắn muốn ghé qua nhà thăm gia đình rồi mới đến Chu gia xem thử cô gái kia có đúng là loại thể chất như suy nghĩ của hắn không.
Sau khi về đến nhà được một tuần thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
Trần Dương sau khi nghe điện thoại xong thì liền đón xe đi đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất Cao Thuần rồi đặt một gian phòng bao sang trọng tiến vào.
Chừng nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa, tiếp theo là hai bóng người đi vào.
Hai người này là Lý Thanh và Lý Tiểu Nguyệt.
Trần Dương sau khi thấy hai người thì nở nụ cười:
- Lý tiên tử thần sắc rất tốt, xem ra nguy hiểm đã qua. Chỉ cần cẩn thận ôn dưỡng nữa thì tu vi chắc lại từ trong hiểm cảnh mà có tiến bộ, Trần mỗ xin chúc mừng trước.
Lý Thanh nghe vậy thì cũng nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với Trần Dương, nói:
- Cũng là nhờ đan dược của đạo hữu ta mới có thể hồi phục tốt như vậy, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng, mong rằng Trần huynh không lấy làm phiền lòng.
- Hắc hắc, có khách quý ghé thăm là chuyện tình cầu còn không được, ta sao có thể phiền trách gì. Đến đến, tuy chúng ta là tu sĩ nhưng món ăn nơi này cũng là có chút phong vị riêng, mời mọi người tự nhiên chọn món để ta tận tình địa chủ một phen nha!
Trần Dương vui vẻ cười nói, lại đưa menu cho Lý Thanh chọn món.
Lý Thanh sóng mắt lưu chuyển, cũng không từ chối mà nhìn Trần Dương cười một tiếng rồi thật sự nhập tâm chọn món.
Lý Tiểu Nguyệt bên cạnh thấy cảnh này thì cũng bất ngờ.
Ngày sống với sư phụ đã lâu, còn chưa thấy sư phụ nàng dễ nói chuyện như vậy bao giờ.
Lý Thanh nhẹ nhàng chọn một chút đặc sản thanh đạm, lại đưa cho Lý Tiểu Nguyệt chọn.
Lát sau, thức ăn được nhanh chóng dọn lên rồi phục vụ lui ra ngoài, để lại ba người.
Lý Tiểu Nguyệt trong tình cảnh này tất nhiên làm người rót rượu cho Lý Thanh và Trần Dương.
Trần Dương ôn hoà chạm cốc cùng Lý Thanh cạn sạch, lại nhấm một miếng thức ăn rồi mới nói bâng quơ:
- Lý tiên tử cũng thật nhiệt tình, ta ra ngoài vừa về tới mấy ngày liền nhận được tin của đạo hữu. Nếu là người khác ta còn tưởng mình bị đặt chíp điện tử theo dõi trên người nữa đây, ha hả…
Lời nói này, Lý Thanh vừa nghe xong liền có chút xấu hổ ho khan.
Lý Tiểu Nguyệt ở một bên thì lại vội vàng giải thích:
- Trần tiền bối bớt giận, thực sự không phải chúng ta theo dõi ngài. Chỉ là…chỉ là trùng hợp sư phụ vừa xuất quan nói muốn gặp mặt tiền bối, lại sai ta đến tìm mấy lần. Ta lần đầu không tìm được, tháng nào cũng ghé qua nên tháng này mới biết tiền bối trở về. Ngài yên tâm, ta cũng tuyệt không hề kinh động đến bất cứ người nào, không làm cho ngài khó xử.
Trần Dương mặt không đổi sắc, khoát tay nói:
- Ta chỉ nói vậy thôi, không có ý trách cứ gì cả, hai vị đạo hữu không cần lo lắng như vậy. Ta tin hai người sẽ không làm chuyện không công như vậy đi.
Lý Thanh bật cười:
- Ha ha, Trần huynh, huynh đúng là một người thú vị! Cạn!
Nói xong, nàng đưa ly rượu cạn ly với Trần Dương.
Hắn cười cười, cũng cạn một ly.
Rượu qua hai lượt, Trần Dương mới quay sang Lý Tiểu Nguyệt nói:
- Cũng chúc mừng Nguyệt tiên tử đây tu vi đã tiến bộ, từ nay cũng là một đồng đạo rồi!
- Không dám, tiểu nữ còn chưa tạ ơn tiền bối ban đan!
Lý Tiểu Nguyệt khẽ động thân muốn thi lễ.
Trần Dương chặn lại, nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi, ta cùng nàng có duyên gặp gỡ, chút việc nhỏ đó tính là gì. Thế nhưng, không biết hôm nay Lý tiên tử lặn lội đường xa cố ý đến đây là có việc gì muốn Trần mỗ ra sức sao?
Trần Dương nhìn Lý Thanh lãnh đạm nói.
Lý Thanh nghe vậy thì khuôn mặt cũng chuyển sang nghiêm túc, tiện tay bố trí một vòng cách âm ngăn trở thần thức, đề phòng có người nghe lén. Mặc dù nơi đây là một gian phòng riêng biệt, nhưng bản thân nàng luôn luôn hành sự cẩn thận như vậy.
Trần Dương cũng không có ngoài ý muốn, hôm nay Lý Thanh đến nơi này, Trần Dương cũng biết sẽ có chuyện gì đó. Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng thì tâm thần hắn cũng có chút bất định.
Kythanh sau khi bố trí xong tất cả thì mới yên tâm nhìn Trần Dương:
- Trần huynh chớ trách, chuyện ta sắp nói ra có liên quan hệ trọng, cho nên một chút đề phòng cũng là cần thiết.
- Lý tiên tử cẩn thận như vậy, ta ngược lại rất hứng thú. Không biết có chuyện gì có thể làm cho nàng cẩn thận như vậy?
Trần Dương cầm đũa gắp một miếng cá, vừa chậm rãi nhai xong nuốt xuống, nhẹ nhàng buông đũa nói.
Lý Thanh thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của Trần Dương thì trong mắt ánh lên một đạo quang mang khác thường, nói ra:
- Chuyện tình ta sắp nói ra rất hệ trọng, xin đạo hữu sau khi nghe qua, cho dù không có hứng thú cũng mong đừng truyền bá ra ngoài. Đạo hữu có hứa không?
- Sao? Chẳng lẽ Lý tiên tử muốn dùng một việc mơ hồ mà ép Trần mỗ dùng tâm ma phát thệ?
Trần Dương nghe vậy liền nhíu mài, sắc mặt trầm xuống, nói.
Lý Thanh thấy sắc mặt Trần Dương không tốt, liền xua tay nói:
- Trần huynh chớ hiểu lầm, chẳng qua chuyện kia thật sự liên quan quá nhiều. Ta đã tin tưởng đạo hữu mới muốn chia sẻ, nếu như đạo hữu không tin tưởng thì xem như ta nhiều chuyện. Lập tức xin cáo từ.
Trần Dương nhìn Lý Thanh lần nữa, gương mặt có chút hoà hoãn nói:
- Lý tiên tử yên tâm, chuyện tình của ngươi nếu ta không hứng thú tuyệt không tiết lộ với người khác nửa lời. Về khoản ấy, dù Lý tiên tử không dặn dò, ta cũng không muốn mang thêm rắc rối vào trong người.
- Tốt, có lời này của Trần đạo hữu là đủ rồi, ta rất tin tưởng nhân cách của ngươi.
Lý Thanh vô thanh vô tức vuốt mông ngựa Trần Dương một cái.
Trần Dương nghe vậy thì lặng im không cho ý kiến. Hắn cũng không phải con nít lên ba, mấy câu ba hoa liền gạt được hắn. Hơn nữa, trải qua vài chuyện, Trần Dương đối với nhân cách con người càng thấy rõ không bằng một cái rắm nữa. Cái rắm phát ra còn có tiếng kêu hoặc mùi thối, còn nhân cách thậm chí còn không đáng giá một đồng.
Lý Thanh thấy vẻ mặt của Trần Dương thì liền hơi sắp xếp ý nghĩ lại rồi nói:
- Trần đạo hữu, ta thấy ngươi cũng đã đến Luyện Khí Hậu Kỳ, nói vậy đối với chuyện tình Trúc Cơ, chắc cũng có tìm hiểu đi?
Trần Dương nhẹ gật đầu, lặng im không nói.
Lý Thanh thấy vậy liền nói tiếp:
- Ta biết một nơi có thể có tồn tại linh dược bào chế Trúc Cơ Đan. Thậm chí còn có thể có Trúc Cơ Đan còn sót lại hoặc là các loại tài liệu quý hiếm khác.
Nói xong, nàng chú ý quan sát vẻ mặt của Trần Dương. Nhưng khi thấy vẻ mặt của Trần Dương trước sau dửng dưng lạnh nhạt thì nàng liền thở dài nghĩ:
‘Kẻ này một là lòng dạ quá sâu hoặc là đối với chuyện tình Trúc Cơ đã có nắm chắc cho nên đối với lời nói của ta không có hứng thú. Xem ra…chỉ có thể như vậy…’
Trong lúc Lý Thanh còn đang suy nghĩ thì Trần Dương liền mở miệng lãnh đạm nói:
- Lý đạo hữu, tại hạ tự biết tu vi bản thân thấp kém. Đối với chuyện tình Trúc Cơ cũng tạm thời chưa có ý nghĩ gì nhiều. Chi bằng Lý tiên tử nên tìm đối tượng khác, tin rằng khả năng thành công càng cao hơn một chút!
Lời nói của Trần Dương tuy rằng uyển chuyển khéo léo, nhưng Lý Thanh nghe rất rõ ràng ba chữ ‘không hứng thú’ bên trong câu nói đó.
Sắc mặt Lý Thanh hơi đổi, lại suy tính thiệt hơn một hồi lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm nói:
- Trong chỗ đó còn rất có khả năng xuất hiện một gốc Tam Sinh Liên!
- Tam Sinh Liên? Có phải là loại Tam Sinh Liên trải qua ba lần tẩy lễ dưới kiếp lôi, mỗi lần như vậy mọc ra một hoa sen, lại trải qua thêm nghìn năm tịnh hoá linh khí mới sinh ra đầy đủ ba cái hoa sen rồi kết thành Liên Ngẫu. Loại Liên Ngẫu này chẳng những được xưng là thánh dược trị thương mà càng có thể dùng bí pháp luyện ra Thân ngoại hoá thân gánh chịu thay cho bản thể một lần khởi tử hồi sinh, dù là bị đánh tan nát nguyên hồn cũng có thể phục hồi lại?
Trần Dương khẽ híp mắt nói ra.
- Kiến thức của Trần huynh quả nhiên thâm sâu vô cùng, ta thật tâm bội phục! Đúng là nó.
Lý Thanh khuôn mặt ngạc nhiên xen lẫn bội phục nhìn Trần Dương chắp tay nói.
Nàng là thông qua vô số điển tịch, dưới sự giúp đỡ của sư phụ mới có thể xác định một ít thông tin liên quan đến Tam Sinh Liên. Nhưng Trần Dương chỉ nghe tên liền đọc ra vanh vách, Lý Thanh nàng không bái phục cũng không được.
Trần Dương khẽ nhai đồ ăn, nhấp một miếng rượu, lặng yên suy nghĩ.
Lát sau, hắn nhẹ giọng nói:
- Nói vậy, Lý tiên tử cũng biết, phàm là thiên tài địa bảo đều có yêu thú thực lực cường đại bên cạnh thủ hộ. Với loại bảo vật như Tam Sinh Liên, thực lực vật kia còn không phải đám tiểu bối Luyện Khí Kỳ như chúng ta có thể mơ tưởng. Nàng cũng không ngại mạng sống quá dài nhưng ta thì còn chưa muốn chết a!
- Trần huynh, đối với chuyện này, tạm thời còn nhiều chi tiết chưa thể nói với đạo hữu. Nếu như ngươi muốn tham gia, thì ta mới có thể nói với đạo hữu một ít chi tiết liên quan trong đó. Phàm là con người, có ai lại muốn chết bao giờ. Nhất là ta vừa mới trong cái chết đi ra, cũng không muốn nếm lại cảm giác đó lần nữa. Trần đạo hữu ngươi cũng nên biết ‘phú quý là từ trong hung hiểm mà có được’, ngươi cũng không thể chỉ ngồi một chỗ, nhẹ nhõm lấy được thiên tài bảo vật đó chứ?
Lý Thanh có chút châm chọc nhìn Trần Dương nói.
Trần Dương nghe vậy rất muốn hét lớn một câu:
‘Đúng vậy, ta chỉ cần ngồi một chỗ cũng đổi được a! Thật sự là vậy!’
Tất nhiên, đây là chuyện không thể nào nói ra, nhưng Trần Dương cũng đã động tâm nói:
- Được rồi, chuyện này Trần mỗ cần suy nghĩ thêm. Không biết Lý tiên tử cho ta thêm chút thời gian được chứ?
- Tốt, nơi này có một lá truyền âm phù. Khi nào Trần đạo hữu suy nghĩ kỹ càng thì hãy dùng nó truyền âm cho ta. Thời điểm xuất phát thì đại khái khoảng một năm sau. Trong thời gian này, nếu đạo hữu đồng ý thì cũng nên chuẩn bị thêm một chút. Tin rằng khi đi vào trong đó sẽ có chỗ hữu dụng.
Lý Thanh thở ra một hơi, nhìn Trần Dương tươi cười đưa tới một tấm phù ố vàng.
Trần Dương cũng không khách khí thu lại rồi cả chủ và khách liền rất hiểu ý nói sang một ít chuyện lặt vặt liên quan đến chuyện tình tu luyện mà không nhắc gì đến chuyện vừa rồi nữa.
Nhất thời cả đôi bên đều rất vui vẻ, không khí càng thêm hoà thuận. Mà Lý Tiểu Nguyệt ở một bên lắng nghe Trần Dương và Lý Thanh trò chuyện, thỉnh thoảng lại nói đến một vài sự việc có tính chỉ dẫn rất lớn, nàng cũng được hưởng lợi vô cùng.