Cô gái chăm chú nhìn thật sâu Trần Dương, sau đó âm thầm tính toán một chút nói:
- Hai nghìn vạn!
Trần Dương nghe được cái giá này thì đảo mắt một cái, nói:
- Được, thành giao!
Thấy Trần Dương đáp ứng, cô gái bình tĩnh nói:
- Vẫn như lời lúc nãy, nếu Trần tiên sinh có thể đều đặn cung cấp càng nhiều mặt hàng loại này, ta có thể thay mặt công ty tăng thêm ba thành giá cả! Tiên sinh, ngài nên suy xét kỹ, đây đã là giá rất cao, hơn nữa là cực hạn mà ta có thể đưa ra.
Giọng nói của nàng lúc phát ra còn mang theo một tia dụ dỗ, rơi vào tai Trần Dương lại như tiếng tiên nhạc du dương, êm ái dị thường.
Trần Dương vừa nghe xong liền cười cười:
- Tiểu thư, loại thiên tài địa bảo này nói có là có hay sao? Ta là dưới cơ duyên mới đạt tới, làm sao có thể còn có thêm? Tiểu thư chớ nói giỡn, không chừng lại gây hiểu lầm cho người khác tưởng rằng trên người ta mang bí mật kinh thiên gì đó à nha. Hắc hắc…
Cô gái trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, nhìn thật sâu Trần Dương lần nữa rồi nói:
- Trần tiên sinh xác định chứ? Nếu ngài có thời gian, có thể suy nghĩ lại, ta có thể chờ…
Trần Dương nghe vậy nhíu mài, khoát tay nói:
- Tiểu thư, ta thấy nàng đẹp chứ đâu có điếc?
Cô gái vốn muốn nói thêm, lời vừa ra liền nuốt trở lại, gương mặt có chút đỏ lên.
Mà Thẩm Hùng đứng bên cạnh thì nhíu mài, bước tới một bước định nói gì đó thì bị cô gái khoát tay ngăn lại.
Trần Dương thấy vậy thì cười lạnh:
- Tiểu thư, đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?
- Trần tiên sinh bớt giận, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nếu tiên sinh tâm ý đã quyết thì chúng ta cũng không muốn nói gì thêm. Chỉ mong tiên sinh ngày sau có sinh ý gì xin để mắt đến chúng ta một chút.
Cô gái nhẹ giọng nói.
‘Xem ra nàng vẫn chưa chết tâm!’
Trần Dương âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt thì cũng hoà hoãn lại nói:
- Tốt, vậy coi như chúng ta giao dịch xong. Hiện tại ta còn có chút việc, xin cáo từ trước.
Nói xong, Trần Dương cũng đứng dậy mang balô lên định đi.
Cô gái thấy vậy thì có chút ngạc nhiên hỏi:
- Tiên sinh, tiền còn chưa…
- Không cần, ta tin tưởng danh tiếng của tập đoàn Thương Long sẽ không chỉ đáng giá chút tiền ấy!
Nói xong Trần Dương liền xoay người đi thẳng.
Khi đi ra đến cửa, Trần Dương còn thâm ý liếc nhìn một góc phòng một cái rồi nhìn cô gái nói:
- Nàng pha trà ngon lắm! Tiếc là trà tâm bất ổn, hiện giờ ta thấy rất nhạt miệng!
Nói xong liền đi luôn không quay đầu lại.
Trần Dương vừa ra liền thấy thanh niên dẫn đường đã chạy đến, thì ra hắn vẫn đứng xa xa chờ đợi.
Thanh niên này chạy đến liền thấy cô gái gật nhẹ đầu, bèn vội vàng dẫn Trần Dương đi ra ngoài. Bên ngoài lúc này lại có một chiếc xe chờ sẵn để đưa Trần Dương về.
Căn phòng mà Trần Dương vừa rời đi ít lâu liền được Thẩm Hùng đi ra ngoài đóng lại cẩn thận, chỉ để lại một mình cô gái.
Ánh mắt nàng mơ màng nhớ lại mấy lời Trần Dương bỏ lại trước khi đi:
- Trà tâm bất ổn? Nhạt miệng?
Cô gái nghĩ đến đây thì nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng ngày càng tươi, càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp đến rung động lòng người.
Nàng cười một tràng sảng khoái xong liền lẩm bẩm:
- Trần tiên sinh, hẹn gặp lại!
Mà đúng lúc này, từ góc phòng bỗng nhiên có một âm thanh sột soạt, bức tường tưởng như liền khối lại tách ra một cánh cửa.
Từ bên trong cánh cửa bước ra một người đàn ông hai mắt cơ trí. Người này vừa bước ra liền bước tới kế bên cô gái ngồi xuống, yên lặng không nói.
Cô gái thấy dáng vẻ ngưng trọng của người này thì khẽ mở miệng:
- Cha, người thấy…
- Khó lường!
Người trung niên này chỉ thốt ra hai chữ liền im lặng suy nghĩ, lát sau, hắn đứng dậy thở dài, nói:
- Tra!
Nói xong liền rời khỏi phòng để lại một mình cô gái ngẩn ngơ suy nghĩ đến xuất thần.
…
Trần Dương một đường ngồi trên xe vừa suy nghĩ điều gì không rõ, chỉ thấy khoé miệng hắn nổi lên nụ cười nhàn nhạt.
Tài xế lái xe hiển nhiên cũng biết thân phận của người ngồi phía sau rất được chủ nhân gã coi trọng, cho nên cũng không dám liếc dọc liếc ngang mà chuyên tâm lái xe.
Xe đi được nửa đường thì điện thoại Trần Dương cũng báo tin tài khoản tăng thêm số dư, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn rồi cất vào.
Xe đến khách sạn, tài xế cung kính chạy xuống mở cửa xe rồi chờ Trần Dương bước xuống mới đóng cửa lại, xoay người rời đi.
Trần Dương nhìn chiếc xe chạy đi rồi thu ánh mắt lại.
Hắn không vội vàng đi vào khách sạn mà đi sang công viên gần đó, tìm một góc vắng người đứng đó.
Chừng năm phút sau, Trần Dương thở dài nói:
- Mau ra đây!
Không gian chung quanh ngoại trừ tiếng xe cộ thì không còn gì khác, cũng không có người nào chung quanh.
Trần Dương cười gằn:
- Nếu còn không ra, tự chịu hậu quả!
Nói xong lời này, trong lòng Trần Dương dâng lên một cỗ tức giận.
Hắn vừa ra khỏi xe thì đã phát hiện có vài ánh mắt như có như không truyền tới, cho nên liền đi đến nơi này chờ đối phương.
Dĩ nhiên, nếu là người khác thì bị ai theo dõi cũng là chuyện tình khó chịu, lập tức ra tay cũng là chuyện bình thường. Trần Dương ngược lại nhắc nhở hai câu thì cũng đã xem như tâm tính khó có được. Nếu lúc này kẻ kia không xuất hiện, Trần Dương cũng không ngần ngại thể hiện một chút bản lĩnh của mình.
Tuy nhiên, hình như cảm nhận được giọng nói của Trần Dương mang theo cỗ nóng giận và ý cảnh cáo, một thân ảnh liền bước ra khỏi gốc cây cách đó chừng năm mươi mét.
Người này mặt nhỏ mày rậm, mắt hí tai dơi, nhìn qua có chút gian xảo. Bộ dáng của gã đúng là trời sinh để đóng các loại vai phản diện hoặc là theo dõi người khác.
Nhìn người này lững thững tới gần, Trần Dương lạnh giọng hỏi:
- Nói đi, vì sao phải theo sau ta?
Người kia nhìn nhìn Trần Dương một chút, ánh mắt khinh miệt, không trả lời.
Trong lòng gã cho rằng, Trần Dương cho dù có thần bí tới đâu thì cũng là một thanh niên trói gà không chặt, mà bên kia cũng chỉ nói gã theo dõi hành tung Trần Dương chứ không dặn dò thêm gì.
Thông thường, nếu là như vậy thì chứng tỏ thân phận Trần Dương một là cực kỳ tầm thường, chỉ được bên kia chú ý tới một thoáng vậy thôi. Còn một khả năng cực kỳ bé nhỏ khác, đó là thân phận Trần Dương quá mức cao siêu, cao siêu tới mức ngay cả bên kia cũng không dám tiếp cận quá nhiều.
Trong hai cái này, gã này tất nhiên nhận định Trần Dương chỉ là cái tiểu tử chưa ráo máu đầu, không có gì phải sợ.
Cũng vì vậy mà thái độ của gã lúc này lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa lại còn lững thững đi tới gần Trần Dương.
Trần Dương thấy người này thái độ lạnh nhạt, đã bị bắt gặp theo dõi hắn mà gã còn chai lỳ như vậy thì hàn quang trong mắt chợt loé, tay phải không chút do dự chụp xuống.
Một cái chụp này Trần Dương không có sử dụng sức mạnh chân chính mà chỉ lợi dụng một tia linh lực bé nhỏ vào, tạo thành một bàn tay vô hình chụp tới.
Người kia cũng không phải là người phàm.
Vừa thấy Trần Dương nhấc tay lên liền nhún mình sang một bên như muốn né tránh, đồng thời muốn lợi dụng cú nhảy này lấy đà để áp sát vào Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy thì cười lạnh, tay đảo một cái gia tăng thêm một phần linh lực làm cho Cầm Long Thủ vừa ra lại càng nhanh và mạnh hơn mấy phần.
Người kia chỉ vừa nhún mình một cái lập tức cảm thấy không khí chung quanh như đọng lại, bản thân hắn như đang bơi trong một vũng bùn, động tác càng ngày càng chậm dần.
Gã cảm nhận không khí chung quanh chèn ép bản thân, nhất thời hoảng hốt, định thò tay ra sau lưng lấy gì đó thì cả người truyền đến cảm giác siết chặt.
Gã hết hồn cảm nhận toàn thân như bị một bàn tay khổng lồ khoá chặt, ngay cả một cử động nhỏ gã cũng không thể làm ra, rớt xuống đất.
Trần Dương tay vẫn bóp chặt, chậm rãi đi lại gần gã, lạnh giọng hỏi:
- Ta hỏi lần nữa, vì sao đi theo sau ta?
Gã nọ mặc dù bị khoá chặt nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, ngoan cố không nói.
Trần Dương thấy vậy thì đột nhiên nhoẻn miệng cười, cười rất vui vẻ:
- Tốt, rất tốt.
Nói xong, lực đạo trong tay càng thêm siết chặt làm cho xương cốt toàn thân người nọ như bị vặn vỡ, gân xanh nổi lên trên người nhìn qua như một tấm lưới bao lấy toàn thân.
Gương mặt gã đỏ bừng trừng mắt nhìn Trần Dương cười hiểm nói:
- Ta không biết, có ngon thì giết ta đi!
- Giết ngươi? Giết ngươi để làm chi?
Trần Dương hai mắt mở to, ra vẻ ngạc nhiên hỏi, đồng thời bàn tay nhấc lên.
Theo bàn tay Trần Dương nhấc lên, thân hình của gã kia cũng theo đó bị nhấc bổng lên cách mặt đất chừng một trăm mét.
Cũng may, chỗ mà Trần Dương đang đứng là một góc khuất, được những gốc cây che chắn. Vừa rồi sở dĩ Trần Dương chọn chỗ này, một phần cũng là vì nhìn trúng điểm này.
Chỉ thấy gã kia bị nhấc bổng lên trên không, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền cảm thấy trước mắt hoa lên.
Gã đang rớt xuống đất!
Hơn nữa còn rớt với tốc độ rất nhanh!
Gã rất muốn kêu lên, nhưng cảm nhận chung quanh vẫn bị khoá chặt, ngay cả tiếng hét cũng không phát ra kịp liền nôn mửa, sắc mặt xanh mét.
Ngay khi gần tới mặt đất, thân hình gã lại bị nhấc lên lần nữa.
Cứ như vậy, Trần Dương vừa thảnh thơi một tay nặn một ít mụn, một tay luyện tập Cầm Long Thủ.
Mãi đến năm phút sau, Trần Dương mới dừng lại, nhìn vào ánh mắt của gã kia, cười hỏi:
- Muốn đùa với ta nữa không?
Gã đang muốn mở miệng nói lời cầu khẩn thì Trần Dương nói tiếp:
- Ngươi quả là có tinh thần trách nhiệm, ta phục ngươi rồi. Ta sẽ cho ngươi như ý nguyện!
Lời nói xong, lại tiếp tục một trò lên lên xuống xuống…