Khoảnh khắc cửa phòng được mở hẳn, thực ra Tạ Vấn cũng hơi ngẩn người.
Trong mắt Văn Thời, biểu cảm đó trông càng giống như hắn đang do dự và chần chờ hơn. Mặc dù nó chỉ vút qua, anh vẫn có thể bắt gặp.
Anh luôn lạnh lùng và dè dặt trong hầu hết các tình huống, chỉ khi đứng trước mặt người này thì mới mẫn cảm dữ dội thôi.
Vì thế, lúc nhìn thấy biểu cảm kia, anh lập tức đưa mắt rời khỏi người của Tạ Vấn rồi nói một cách cứng nhắc: “Ngủ ở đâu cũng vậy thôi.”
Giọng điệu nghe rất hờ hững, như thể anh chỉ đang tạm thời đổi ý. Tuy nhiên, cái nhíu mày trong vô thức ấy lại hoàn toàn vạch trần anh.
Dứt lời, anh khép cửa lại theo bản năng, nhưng mới khép được một nửa thì đã bị một bàn tay cản lại.
Văn Thời ngước lên, thấy mu bàn tay của Tạ Vấn chống lên mép cửa. Hắn bảo: “Sao còn có vụ nuốt lời, bỏ con giữa chợ nữa vậy nhỉ?”
“Không hề.” Văn Thời im ru suốt hai giây rồi lại mở miệng: “Nếu ông không muốn thì đừng có mà vào.”
Lúc này, cảm xúc trong giọng nói của anh rõ rệt hơn nhiều, pha kèm chút sự mất hứng. Vì không giấu diếm nữa, có vẻ anh không còn lạnh nhạt và ương ngạnh như trước, trái lại cố tạo nét để bản thân trở nên gai góc trong lặng thầm hơn.
Nghe câu đó, ánh mắt của Tạ Vấn liền dừng lại trên mặt Văn Thời, không biết đang nhìn cái gì, nhưng hắn ngắm mãi một lúc lâu.
Sau đó, hắn hơi khom người bước vào rồi đưa tay ra sau lưng để khép cửa lại.
Lúc nắm lấy chốt cửa, hắn cũng cầm luôn ngón tay của Văn Thời và không buông ra nữa.
Khoá cửa vang một tiếng cụp, tất cả ánh đèn đều bị chặn lại ngoài cửa.
Ngón tay của Văn Thời ngọ nguậy nhưng lại không thể rút ra. Vì thế, anh đành phải đứng trước mặt Tạ Vấn, khoảng cách giữa họ gần đến nỗi chỉ cần một trong hai nghiêng đầu một chút thôi thì sẽ có thể hôn lên đối phương.
“Ông làm vậy chi?” Văn Thời hỏi.
“Em nhìn không ra ư? Đây là giam lỏng.” Tạ Vấn tựa lưng lên cửa, nắm chặt tay của Văn Thời cùng chốt cửa phía sau mình. Trong khi đó, cánh tay của anh thì vòng qua eo hắn, nhìn y như hai người đang ôm nhau.
“Từ nhỏ em đã hung dữ, lúc bực dọc thì có thể lặng thinh suốt một tháng trời. Ta tất nhiên phải hỏi rõ ràng rồi mới buông em ra được chứ.” Bàn tay rảnh việc còn lại của Tạ Vấn vừa khéo là bên bị khô hóa. Hắn sẽ che giấu trước mặt người ngoài để tránh dọa người ta sợ, nhưng trước mặt Văn Thời thì thoải mái hơn khá nhiều.
Hắn vuốt ve khuôn mặt của Văn Thời và hỏi: “Vì sao em lại nghĩ rằng ta không muốn vào trong?”
Văn Thời mấp máy đôi môi, lại không biết phải trả lời ra sao, cuối cùng dứt khoát không thèm hé răng luôn.
Ngón tay trộn lẫn giữa xương cốt và gỗ khô khá nhọn của Tạ Vấn luồn ra sau gáy anh, chúng không đâm đau, mà chỉ chống nhẹ lên da, lúc mơn trớn thì sẽ khiến người ta thấy lòng mình ngứa ngáy.
Văn Thời tóm lấy mấy ngón tay khô khốc kia, lên tiếng vì không mấy kiên nhẫn: “Lúc tôi mở cửa, ông đã đứng sững lại.”
Tạ Vấn nhất thời chưa hiểu kịp: “… Ta đã đứng sững lại?”
Văn Thời nhìn hắn chằm chằm.
Trong phòng đen kịt, không mở một bóng đèn nào. Tia sáng ngoài cửa sổ bị tấm rèm lọc đi hơn phân nửa, lúc lọt vào trông hơi lờ mờ, vẽ nên những đường nét mơ hồ.
Nhưng Văn Thời vẫn cố chấp nhìn hắn.
Tạ Vấn trầm ngâm một lát mới hiểu được ý của Văn Thời, hắn mở miệng bảo: “Ta đã đứng sững lại bởi vì…”
Nói được một nửa, hắn tự dưng khựng lại, không biết là đang đắn đo điều gì.
Văn Thời đợi một lát thì không đợi nổi nữa, anh nhíu mày nói: “Vì sao?”
Tạ Vấn khẽ bật cười, tiếng cười lại chỉ bị bí trong cuống họng, nghe có vẻ trầm thấp. Ít lâu sau, hắn mới thì thầm: “Bởi vì khi em muốn một thứ hoặc muốn làm một điều gì đó, em sẽ luôn tìm cho mình rất nhiều cớ, nhưng hôm nay lại khác.”
Văn Thời lúc bé là thế, sau này nhờ được hắn cưng nựng và chiều chuộng nên mới ép lòi ra cái tính quạu quọ và thái độ ‘không hề kiêng nể’ vô hại kia.
Ai dè sau khi róc sạch trần duyên bằng vài trận tẩy linh, anh lại quay về với dáng vẻ im lìm như lúc ban đầu, càng lớn thì lòng càng nặng trĩu bầu tâm sự, còn mang theo cả hơi thở lạnh nhạt và xa cách khủng khiếp với mọi người nữa.
Anh tìm sư phụ cũng do gặp phải chuyện khó giải quyết.
Anh trở về núi Tùng Vân vì cần phải lật xem một vài quyển sách cũ.
Cả hai sóng vai đồng hành chỉ bởi đúng dịp anh phải băng qua con đường lớn đó, song lối rẽ khác lại chẳng thấy đâu mà thôi.
…
Ai cũng có ham muốn của mình, nhưng Văn Thời lại hơi bướng.
Mỗi lần có người muốn moi móc chút thông tin từ anh, anh sẽ đi một vòng lớn, tìm hết mọi lý do, tự ép bản thân đến đường cùng khi mà không còn đường rẽ nào nữa, anh mới có thể mở miệng, rồi còn làm ra vẻ không biết điều nữa.
Riết rồi, nó dường như trở thành phong thái của anh luôn.
Vậy mà hôm nay, cái người lạnh lùng và xa cách khủng khiếp với mọi người như thế hiếm khi lại thật lòng nói thẳng ——
Không hề vòng vo quanh co và cũng chẳng tìm mọi lý do nữa.
Anh chỉ nắm lấy cái chốt, nhìn Tạ Vấn rồi mở rộng cánh cửa.
Trong tích tắc đó, hình như anh đã để lộ một khí chất vô cùng hút hồn, tựa như yêu tinh bọc mình trong sương tuyết trên núi. Rơi vào mắt của kẻ phàm tục thì lại gợi cảm một cách hững hờ.
“Thế rồi sao?” Văn Thời hỏi.
Tạ Vấn: “Hửm?”
Văn Thời: “Ông đã nghĩ gì giữa lúc sững sờ?”
“Nghĩ rằng…” Ngón tay khô gầy của Tạ Vấn tiếp tục mơn trớn, đầu nhọn lỡ cào qua cổ của Văn Thời.
Văn Thời hơi né, cằm và cổ tạo nên một đường cong mảnh khảnh và đẹp mắt, yết hầu hơi di chuyển dưới đầu ngón tay của người nọ.
Tạ Vấn rũ mắt nhìn chỗ đó, nói từ tốn bằng một chất giọng ấm áp: “Ta đã sống, cũng như đã chết không biết bao nhiêu năm trời, nhưng hình như cuối cùng thì đến tận bây giờ, ta mới bắt đầu được về với cõi trần.”
Dứt lời, hắn nửa khép đôi mắt, cúi đầu và hôn lên yết hầu đang gồ ra của Văn Thời.
Ngay cả hôn mà hắn cũng mang theo thần thái của một kẻ tao nhã, của một vị tiên khách, mà khổ nỗi thần thái này lại thường vương vấn đôi chút dục vọng vô cớ.
Văn Thời nhắm mắt lại vào ngay lúc ấy, hầu kết không thể kiềm chế mà lại nhích lên nhích xuống.
Tạ Vấn dường như nhận ra điều thú vị. Sau khi lùi về chút xíu, ngón tay hắn khều một cái rồi lại hôn lên chỗ đó của anh một cái như đang trêu chọc.
“Ông…”
Văn Thời mới nói một chữ mà đã mất tiếng bởi cái chạm trên đỉnh hầu kết.
Anh lại nghĩ tới một giấc mộng cực kỳ hoang đường mà mình từng mơ thấy từ rất nhiều năm về trước.
Trong mộng, anh ngồi trên giường, vạt áo thì lỏng lẻo. Tóc của anh vẫn cột cao tít trên đỉnh như ngày thường, gọn gàng và kiêu căng, thế mà khúc đuôi rối bời lại rơi trên vạt áo, nếu không thì có cọng sẽ bị dính mồ hôi trên cổ, trên người toàn là si mê xằng bậy và ham muốn cõi trần.
Mà Trần Bất Đáo lại đứng ngay bên giường, quần áo thì sạch sẽ, trời quang trăng sáng.
Anh thấy đối phương thò tay tới, ngón tay cong nhẹ để quẹt lấy giọt mồ hôi đang chảy dọc theo cổ vào trong vạt áo của anh, sau đó hắn miết các ngón tay.
Còn anh lại lúng túng mím môi quay mặt đi, dây rối quấn quanh mười ngón muốn trói chặt người nọ trong vô thức, cuối cùng lại bị đối phương ngăn cản dễ như trở bàn tay.
Khi anh lại nhìn sang, chỉ thấy dây rối đã buộc ngược lại chủ nhân của chúng là anh dưới sự phản khống chế của Trần Bất Đáo.
Cảnh trong mộng luôn thất thường, hỗn độn và chẳng có kết cấu gì. Anh chỉ nhớ rõ vào cảnh cuối trước khi anh tỉnh lại, Trần Bất Đáo vẫn ngồi trên mép giường của anh với bộ đồ ngay ngắn trên người, bàn tay sạch sẽ và xinh đẹp kia lại không để dưới áo dài của mình.
Anh đột ngột cong một chân lên, áo dài trắng tuyết bị vén lên tới đầu gối. Sau đó, anh cứ thế tựa lưng vào tường, nửa khép đôi mắt rồi ngửa cổ lên.
Còn Trần Bất Đáo thì lại cúi người chồm tới và chạm nhẹ lên yết hầu của anh.
…
Văn Thời bỗng tóm lấy tay của Tạ Vấn và hỏi: “Trận tẩy linh có để cho ông nhìn thấy giấc mơ của tôi không?”
Tạ Vấn: “Không đâu.”
Văn Thời lưỡng lự một lát, ngón tay đang nắm hơi siết chặt, nhưng vẫn không hề buông ra.
Ánh mắt của Tạ Vấn lung lay: “Sao vậy, em đã mơ thấy điều gì thế?”
Nhịp thở của Văn Thời trở nên rối loạn trước nụ hôn trên yết hầu và cảnh trong mộng mà mình tự dưng nhớ tới. Anh mím chặt môi không nói lời nào, vai và cổ thì lại nhấp nhô đôi chút, những điều còn sót lại đều giấu nhẹm trong bóng tối.
Tạ Vấn muốn nhìn thử xem lúc này anh sẽ có biểu cảm gì, vì thế giơ tay bật đèn trong phòng.
Lục gia sử dụng đèn dây tóc hồi xưa, nhấp nháy hai cái mới sáng lên.
Trong chớp nháy ấy, hắn trông thấy Văn Thời vẫn xị mặt như cũ, cổ ửng lên một vệt đỏ nhạt to đùng, đỉnh yết hầu thì đỏ ngầu luôn.
“Không nhìn thấy thật hả?” Ngay cả tiếng nói cũng vẫn trầm thấp và lãnh đạm, “Ông thề đi.”
Nhưng mà nội dung thì hơi dữ.
“Xin thề.” Tạ Vấn nói theo anh, xong rồi lại bảo: “Nhưng ta muốn nghe em kể một chút. Em đã mơ thấy gì thế?”
Bấm nút biến.
Văn Thời vừa cảm thấy người này cố tình hỏi cho bằng được, vừa hơi mông lung…
Dù sao thì trong mắt anh, người này luôn là một vị tiên khách không bao giờ hạ phàm, hơn một nghìn năm đã trôi qua, có khi hắn thực sự không biết anh đã mơ thấy gì đâu.
Anh nhất thời không biết phải đáp như thế nào, lại không thể quanh co, thế nên dứt khoát tắt đèn cái rụp rồi hôn lên khóe môi của Tạ Vấn.
“Người tuyết.” Đầu ngón tay như cành khô của Tạ Vấn cào lên cằm của anh một cái, lên tiếng hỏi giữa kẽ hở: “Em đang… ráng vòng vo đấy hả?”
“Không hề. Ông im mồm.”
Ai đó có chút thẹn quá hóa giận, vừa muốn ngậm miệng không cho hôn nữa thì cằm đã bị Tạ Vấn nhéo nhẹ, hắn bảo khẽ: “Vậy em hé môi ra chút đi.”
***
Trong căn phòng sát vách, Lão Mao già nua nằm liệt trên sô pha, tay còn ôm chặt một chiếc gối dựa, ánh mắt trống rỗng, nhìn hệt như một kẻ không có tổ để về.
Hạ Tiều cũng rất hoang mang, ngồi bên mép giường ôm chân gỗ, lẳng lặng tiêu hóa thông tin mà mình vừa nhận được.
Chỉ còn một mình Bốc Ninh là vẫn đứng lịch sự kế bên giường, đang cố kéo Chu Húc ra.
Hắn bảo: “Sư đệ và sư phụ vào phòng kế bên rồi, Mặc dù ngôi nhà này cổ xưa và mộc mạc thật, nhưng người ta xây cũng có tâm, tường dày lắm, hai người đó sẽ không nghe thấy tiếng trong phòng mình đâu. Con cứ yên tâm hiện ra để nói chuyện nhé.”
Chu Húc chẳng nói gì.
Bốc Ninh thở dài, tận tình khuyên bảo: “Tuy sư đệ của ta trông lạnh lùng và khó gần đến thế, như kiểu mấy sợi dây rối mà đệ ấy phóng ra sẽ vọt về phía con, trói chéo tay chân rồi trừng trị con một phen này nọ. Thực ra thì ——”
Thực ra thì đúng là vậy.
Dù sao năm đó, Chung Tư, đứa khốn kiếp nhất trong đám sư huynh đệ, đã bị Văn Thời trói treo trên đỉnh núi không ít lần, mỗi lần một canh giờ. Anh thì toàn chọn mấy lúc Trần Bất Đáo đang nghỉ ngơi để làm vậy, vì đó là khi Chung Tư cư xử đàng hoàng nhất, lo sợ mình sẽ làm phiền đến sư phụ.
Thủ đoạn răn người này vẫn đỡ hơn mấy trận mê cung mệt chết người mà Bốc Ninh tự bày ra.
Bốc Ninh lặng im một lát. Để an ủi đứa nhỏ sợ run nào đó, hắn đắn đo nói giảm nói tránh: “Thực ra thì chả trói được bao lâu và cũng tùy người mới trừng trị thôi con.”
Ví dụ như anh có thể trói Chung Tư suốt một canh giờ, Kim sí Đại bàng chỉ cần thời gian uống cạn một tách trà, còn trói sư phụ thì…
Chắc hẳn là chưa từng thành công.
Bốc Ninh đột nhiên nhớ lại năm đó, mỗi khi thấy Văn Thời phà hơi lạnh về phía Trần Bất Đáo, Trang Được Được sẽ khuyên lơn: “Không được, không được, sao đệ có thể làm vậy với sư phụ chứ? Có chuyện gì thì xuống dưới chân núi mà giải toả, sư huynh sẽ dẫn đệ dạo thêm vài vòng. Nếu không muốn thấy mấy kẻ không thân quen dưới chân núi, đệ vẫn có thể hóa trang mà, để huynh đi tìm Chung sư đệ để đòi bùa nhé.”
Nhưng thường khi Trang Được Được vừa dứt lời, dây rối của Văn Thời đã bị ném thẳng về phía Trần Bất Đáo.
Sau đó, Trang Được Được sẽ thở dài một hơi thật sâu, còn Chung Tư thì sẽ lẻn đến chỗ xa nhất để xem kịch.
Đương nhiên, đó giờ mấy sợi dây rối kia chưa từng đánh trúng Trần Bất Đáo, chúng luôn bị hắn gom lại trong tay chỉ trong chớp mắt. Sau đó, hắn hỏi Văn Thời: “Con đang dùng ta để luyện công hay là để đánh lén vậy?”
Trên thực tế, hầu như lúc nào Trần Bất Đáo cũng là một người khá tốt tính. Dù sao trên đời có rất ít thứ có thể thu hút sự chú ý của hắn, vì vậy công cuộc đánh lén của Văn Thời chưa từng để lại bất cứ hậu quả gì, hắn chỉ luôn giỡn mấy câu rồi cho qua thôi.
Nhưng vụ này vẫn có lần sau. Họ vẫn khuyên, còn Văn Thời thì vẫn dám làm. Đây dường như đã trở thành một cách ở bên nhau độc đáo, cũng như một chuyện thường ngày ở huyện.
Chỉ thỉnh thoảng, Trang Dã sẽ thừa dịp Văn Thời không có mặt mà chắp tay cảm khái đôi câu: “Thực sự huynh bái phục lá gan của sư đệ luôn.”
Mỗi lần nghĩ vậy, Bốc Ninh sẽ mong Chung Tư và Trang Dã cũng có thể đến xem bây giờ lá gan của sư đệ rốt cuộc to đến mức nào.
Giữa buổi cơm tối trước đó, nhân lúc chị em Trương gia không ngồi trên bàn ăn, Tạ Vấn và Văn Thời có hỏi Bốc Ninh về tình huống của núi Tùng Vân.
Bốc Ninh nói với họ rằng Chung Tư và Trang Dã còn đang nuôi dưỡng cái trận mà hắn bày ra, có lẽ họ vẫn còn cơ hội đánh thức linh thần và ngắm nhìn thế gian mà mình đã từng rời khỏi một cách vội vàng.
Mà vì hai người nọ không muốn bị quấy rầy, đại trận núi Tùng Vân, chỗ họ ẩn náu, còn đang vận chuyển ở nơi mà người bình thường không thể tìm ra và cũng sẽ không vào nhầm. Mười hai trận linh còn trấn thủ ở đó, bảo vệ cả một vùng núi yên ắng và bình an.
Hắn đang hoài niệm về năm ấy, một loạt tiếng rung buzz buzz bỗng nhiên vọng tới, nguồn rung nằm ngay trên bắp đùi của hắn.
Lão tổ Bốc Ninh kinh ngạc nhảy cẫng lên.
“Chu Húc!” Hắn lặng lẽ móc cái thứ đang rung từ trong quần jean ra, gọi Chu Húc hai tiếng liên tiếp, “Ta không hề biết sử dụng thứ này, nếu đụng lộn thì không ổn đâu.”
Hắn nhìn dãy số Ả Rập trên màn hình và nhìn nhận mặt chữ trong sự mờ mịt.
Mãi đến lúc này, Chu Húc mới sống lại.
Cả người nó run lên, tìm đại một chiếc ghế dựa để nằm nhoài lên rồi nói: “Ông nhìn nè, cái này gọi là điện thoại di động. Nếu lần tới mà còn rung như thế này, ông cứ vuốt ngón cái sang bên này là được.”
Hắn lại ngổi thẳng người dậy trên ghế, nói với giọng tức giận: “Con còn định giả chết bao nhiêu lần nữa?”
Rồi lại nằm liệt xuống: “Cái đó thì chưa biết. Chẳng phải dân gian có câu chúng ta mãi mãi không biết ngày mai và điều bất trắc, cái nào sẽ tới trước à ——”
Ngoài miệng thì chỉ Bốc Ninh cách nhận cuộc gọi, còn tay nó lại nhấn cúp máy.
Điện thoại lập tức hết rung.
Trong phòng yên tĩnh được một lúc lâu, hắn mới do dự đổi lại tư thế nhã nhặn, nhìn màn hình điện thoại đen thui, kề sát bên lỗ tai để nghe thử và hỏi: “Sao con không nói gì với người ta hết vậy?”
Mặc dù lão tổ Bốc Ninh không biết dùng điện thoại, nhưng hắn từng thấy chị em Trương gia nghe máy nên có chút ấn tượng.
“Haiz!” Chu Húc đi học quen thói xoay bút. Nó là một cao thủ, điện thoại đã được xoay tròn một cách thành thục giữa các ngón tay: “90% mấy dãy số lạ này chỉ gọi để phá thôi. Tui thường nghe trúng, gì mà trung tâm dạy thêm thâm niên, phụ đạo tất cả các môn blah blah, với cả thị trường bất động sản ở Ninh Châu sẽ bắt đầu phiên giao dịch ở đâu, khi nào có thể chuyển nội thất và hành lý vào, toàn là mấy thứ gì đâu không ——”
Nó đang phàn nàn, điện thoại lại rung buzz buzz.
Vẫn là dãy số lạ đó, Chu Húc không nói hai lời nhấn tắt: “Gọi nữa?! Thằng ngu này cố chấp vcl.”
Nó chửi xong rồi từ từ tự dạy lại mình: “Bớt nói năng thô tục đi.”
“Đâu có thô trời ơi.” Chu Húc nắm giữ quyền chủ đạo một lần nữa, nói không mấy để tâm: “Cũng chỉ thuận mồm thôi mà.”
Điện thoại rung lên lần thứ ba.
Chu Húc đến lạy.
Lần này nó không nhấn tắt nữa, mà lại bấm nhận máy rồi càu nhàu: “Đệt, chưa ngừng nữa! Được thôi, thằng ngu này còn ——”
Chữ ‘còn’ vừa thoát khỏi mồm, giọng nói lớn tuổi của Trương Chính Sơ, chủ gia tộc nhà họ Trương, truyền tới ống nghe: “Tiểu Húc đấy ư?”
Chu Húc: “…”
**.
Mắng lộn quý ông nhà họ Trương rồi.
“Tiểu Húc?” Trương Chính Sơ lại gọi một tiếng.
Chu Húc cuối cùng không mắng nổi nữa, nó đáp: “Dạ…”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Chu Húc đó sao?”
“Ông cố, con đây ạ.” Chu Húc bất chấp đến cùng cười gượng ha ha hai tiếng, rồi che ống nghe lại và hít sâu một cái.
Đương nhiên Trương Chính Sơ không phải ông cố ruột của nó, chẳng qua do hồi nhỏ Chu Húc cứ ở bổn gia mãi, để trở nên thân thiết, Trương Lam và Trương Nhã Lâm kêu nó gọi ông là ông cố.
Trên thực tế, cách xưng hô này vẫn không thể đưa đến tác dụng gì. Ít nhất, nó không cảm thấy Trương Chính Sơ thân với mình bao nhiêu. Nó đã ở bổn gia suốt nhiều năm, số lần nhìn thấy Trương Chính Sơ ít đến nỗi còn chẳng cần đếm bằng bàn tay nữa.
Mọi người có thể biết rõ điều này từ việc nó chưa từng lưu số của Trương Chính Sơ.
“Ông cố, sao ông lại gọi cho con vậy ạ?” Chu Húc cười ngại hì hì và hỏi.
Có lẽ vì Chu Húc còn nhỏ, Trương Chính Sơ nói chuyện với nó bằng giọng điệu hiền từ hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Trương Lam và Trương Nhã Lâm, tựa như một ông cố lớn tuổi không nhịn được mà lo lắng cho đám cháu nhỏ.
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả, nhưng mà hôm nay có vài chuyện rắc rối xảy đến với bức danh phả, chắc con đã nghe dì nhỏ của con nói rồi nhỉ?” Trương Chính Sơ hỏi.
Dì nhỏ của con…
Biết đối phương không nhìn thấy, Chu Húc lẳng lặng trề môi. Dù sao thì lúc trước, mỗi lần nhắc tới Trương Lam, Trương Chính Sơ luôn gọi thẳng là ‘A Lam’, có bao giờ gọi là ‘dì nhỏ của con’ như thế này đâu.
Chu Húc ngẫm nghĩ rồi nói: “Dạ đâu có, chuyện rắc rối gì vậy ông?”
Trương Chính Sơ bên kia có vẻ bị nghẹn họng.
Không phải Trương Chính Sơ nói không lại thằng nhỏ này, mà vì ông tưởng một đứa có cái tính luôn hóng hớt và nằng nặc đòi tham gia mọi chuyện như Chu Húc, chỉ cần nhận xong cuộc gọi mà ông và A Tề đã gọi qua, Trương Lam tất nhiên sẽ bị Chu Húc quấn lấy tới mức phải tiết lộ đôi điều.
Trương Chính Sơ cũng chẳng nghẹn lâu lắm, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Vụ việc lão tổ Bốc Ninh nghiêm trọng như vậy mà dì nhỏ của con lại không kể con nghe à? Con cũng không hỏi gì luôn ư? Sao bữa nay con lạ dữ vậy ta.”
Lời cuối cùng ông nói như thể đang đùa thôi.
Chu Húc cười vài tiếng và nói: “Dạ đâu có! Chẳng phải con đã rất hiểu chuyện sao ạ? Con không hề chạy lăng xăng gặng hỏi dì nhỏ luôn á. Nhưng mà con biết vụ ông cố nói đó nha!”
Trương Chính Sơ bên kia không biết sao lại nghẹn thêm một lần nữa.
Chu Húc cẩn thận lắng nghe, cảm thấy có lẽ ông cụ đã che đi chỗ thu âm và bàn bạc với con rối tên A Tề gì đó bên cạnh mình rồi.
Nhưng khoảng tạm dừng này cũng không kéo dài bao lâu, giọng nói của ông cụ lại vang lên trong điện thoại: “Ông vừa nói chuyện với A Tề. Tiểu Húc, con nói thật cho ông cố nghe nhé, có phải con đã vào lồng cùng với đám dì nhỏ của con không? Phải chăng tụi con đã gặp phải điều gì kỳ quái?”
Hỏi xong, ông lại thở dài như đang nhọc lòng và nói thêm: “Trước đây, ông để A Tề gọi một cuộc cho dì nhỏ của con, nhưng chẳng biết nha đầu kia đang bận chuyện gì, A Tề chưa kịp nói hết lời, nó đã cúp máy. Vừa nãy gọi thì chẳng ai bắt máy, không biết đã ngủ hay đã tắm mà không nghe. Ông cố thấy lo nên mới gọi hỏi con. Con cũng biết mà, A Lam và Nhã Lâm đều rất cố chấp, chỉ kể chuyện tốt chứ không nói điều xấu, gặp phải vụ gì khó giải quyết cũng thích tự mình gánh vác cả.”
Chu Húc gật đầu đáp: “Dạ đúng rồi.”
Trương Chính Sơ lại nói: “Ông đoán, lúc lão tổ Bốc Ninh sống lại khá khéo, nói không chừng có dính dáng tới cái lồng mà tụi con đã vào. Hồi nãy, ông nghe dì nhỏ của con ấp úng, nên ông sợ rằng tình huống bất ổn, mà nó thì cứ ngậm miệng, vì vậy ông đành phải hỏi con. Con nói cho ông cố nghe để ông cố yên tâm hơn được không?”
Chu Húc thì thẳng thắn, suy nghĩ hết sức đơn giản: “Dạ được, ông cố muốn hỏi con điều gì ạ?”
“Tụi con có thấy lão tổ Bốc Ninh sống lại không?” Trương Chính Sơ hỏi.
“Dạ thấy.” Chu Húc nói, “Cảnh tượng đồ sộ lắm.”
Trương Chính Sơ hỏi: “Ổng sống lại ở đâu?”
Chu Húc đáp: “Dạ trong lồng.”
Trương Chính Sơ: “… Ý của ông là trong dạng lồng nào, vị trí chung chung nằm ở đâu.”
Chu Húc: “À, nó là một cái lồng bự chảng ở Thiên Tân đó ông.”
Trương Chính Sơ hiển nhiên không chịu nổi cái kiểu hỏi một câu trả lời đúng một câu này của nó, nên ông hỏi dứt khoát: “Vậy con kể ông cố nghe xem lão tổ Bốc Ninh đã sống lại như thế nào? Miêu tả kỹ càng con nhé.”
Chu Húc: “Thì… cái lồng đó nằm trong một thôn xóm, trong thôn có một lối đi, băng qua sẽ đến một thôn khác, trong thôn đó có vài tảng đá. Tiểu Hắc vừa nhìn tảng đá thì đã quỳ xuống một cái đụi, bảo rằng đó là đá trận của lão tổ Bốc Ninh.”
Trương Chính Sơ: “Thế ư? Rồi sao nữa con?”
Chu Húc: “Rồi tụi con vào trận, sau đó lão tổ Bốc Ninh nói sống lại là sống lại à.”
Trương Chính Sơ: “Quá trình thì sao?”
Chu Húc: “Ông cố, con nói thật nha, con thực sự không biết rõ quá trình ra sao đâu ạ. Lão tổ còn chưa xuất hiện thì con đã ngất xỉu mất tiêu rồi.”
Trương Chính Sơ: “…”
Trong nháy mắt đó, Chu Húc nghi ngờ, nếu ông cố không chú ý hình tượng quá mức, có lẽ ổng đã chửi thề ngay tại chỗ.
“Vậy con tỉnh lại từ hồi nào?” Trương Chính Sơ hỏi.
Chu Húc: “Vừa thoát khỏi lồng là con tỉnh rụi rồi ông.”
Trương Chính Sơ: “…”
“Vậy ra con ngất từ trước khi lão tổ Bốc Ninh xuất hiện cho tới khi ra khỏi lồng luôn hả? Cũng biết ngất quá chứ.” Trương Chính Sơ cười một tiếng, rất giống một người lớn đang trêu chọc sai sót nhỏ của con cháu, “Vậy con đã để vuột mất lão tổ Bốc Ninh rồi hả?”
“Dạ cũng không phải.” Chu Húc nói như chuyện đương nhiên: “Chẳng phải vẫn còn khúc sau khi thoát khỏi lồng sao ạ?”
Cuối cùng Trương Chính Sơ cũng nghe thấy điều muốn nghe: “Lão tổ cũng thoát khỏi lồng cùng tụi con ư?”
“Dạ đúng rồi.”
“Ổng cũng đang ở Thiên Tân?”
“Dạ vâng.” Chu Húc nói, “Nhưng mà ổng không có cơ thể, chỉ có một linh tướng thôi ạ.”
Trương Chính Sơ bỗng lấy lại tinh thần, khẽ lặp lại một lần: “Không có cơ thể?”
“Dạ, ổng không có cơ thể.” Chu Húc nói.
Trương Chính Sơ: “Vậy ổng đã đi đâu sau khi thoát khỏi lồng?”
Chu Húc: “Có đi đâu đâu ông, ổng đang đi theo tụi con mà.”
“Theo ——” Trương Chính Sơ dừng lại một chút rồi bảo: “À được, hèn gì trước đó dì nhỏ của con lại ấp úng, có lẽ là không biết nên làm gì với lão tổ đây mà. Nếu lão tổ đi theo tụi con, thế thì cũng là phúc phận của tụi con rồi… Nhưng chuyện này vẫn có chỗ kỳ quặc, tụi con cẩn thận vẫn hơn nhé. Như vầy đi, ông vốn định triệu tập các gia tộc đến mở họp ở bổn gia để bàn bạc chút xíu. Nhưng nếu bản thân lão tổ đang có mặt ở Thiên Tân, đám con cháu như chúng ta cũng không thể không đến gặp. Bất kể ra sao, bọn ông cũng phải đi đón lão tổ trước đã. Con nói với đám dì nhỏ của con một tiếng, cứ bảo là ——”
Ông cụ hơi chần chờ rồi nói: “Thôi quên đi. Đêm nay, bọn ông sẽ lên đường ngay sau khi mọi người đến đủ, cũng không biết phải chờ thêm bao lâu nữa, đợi đến Thiên Tân hẵng nói.”
Ông ngẫm lại rồi bổ sung một câu: “Trước hết, tụi con đừng quấy rầy lão tổ nhé.”
Nói xong, ông chào tạm biệt rồi ngắt máy.
Thế thì…
Để lão tổ tự nghe điện thoại thì có được coi là không quấy rầy không???
Chu Húc cầm điện thoại sửng sốt suốt nửa buổi rồi lẩm bẩm: “Không thôi ông… làm bộ mình không hề nghe máy đi nghen?”
HẾT CHƯƠNG 89 („• ֊ •„)