Phán Quan

Chương 52



Chắc vì linh tướng đã rời khỏi cơ thể quá lâu, lúc nó trở lại người lần nữa thì sẽ gợi ra một cảm giác xa lạ, bài xích, một mối dây dưa, giằng co qua lại, kẻ phải chịu tội lại là bản thân Văn Thời.

Anh ngủ mê man suốt một thời gian dài.

Nỗi đau ập tới một cách đứt quãng, khi nhẹ khi nặng, hệt như lúc trần duyên quấn thân. Thế nên anh không thể phân rõ cuối cùng thì nỗi đau ấy trỗi dậy bởi hiện tượng linh tướng được đưa vào cơ thể hay là do ký ức.

Nhưng tất cả nỗi đau đều bị che phủ bởi cảnh trong mơ cuối cùng kia, nơi sự dây dưa, si mê và mập mờ đã lên ngôi.

Lúc Văn Thời tỉnh lại, ngoài trời cũng đang đổ mưa.

Tiếng nước mưa đập lên kính cửa sổ nghe vang dội, cũng có phần rầu rĩ như tiếng nước mưa rơi xuống nóc nhà vườn ở núi Tùng Vân ấy. Đâu đâu cũng có nước mưa chảy ào ạt, âm thanh ẩm ướt dọc theo mái hiên chân tường và ốc tai chảy thẳng vào trong xương cốt.

Hình như giờ cũng đang là buổi tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, không biết chỉnh độ sáng ra sao mà thấy u ám, lẳng lặng tỏa ra một vòng sáng chứ không hề chói mắt tựa ánh nến năm đó.

Nhưng Văn Thời vẫn giơ tay lên và che mặt lại.

Anh híp mắt với lưng bàn tay, tia sáng lẻn qua và rơi xuống giữa kẽ hở trên lông mi của anh, ánh lên một vệt sáng trên cái bóng.

“Tỉnh rồi à?” Có người bỗng mở miệng.

Người ấy là Tạ Vấn.

Giọng nói trầm ấm của hắn nghe như tiếng mưa rơi, không hề đột ngột trong căn phòng an tĩnh này.

Ngón tay đang che ánh sáng của Văn Thời hơi cuộn lại.

Một giây trước, anh vừa nghe thấy giọng nói của người này trong hồi ức, nhưng không được rõ đến thế.

Đối phương khoác áo choàng trắng tuyết, cầm đèn dựa lên bên cửa. Tiếng sấm rền tiết kinh trập vang dội ngoài núi, còn anh thì lại rũ mắt ngồi trên giường trúc, người dính đầy mồ hôi, tim đập như đánh trống.

Văn Thời nhắm mắt lại, ngồi dậy khỏi giường.

Anh “ừ” một tiếng, xem như là trả lời câu hỏi của Tạ Vấn.

Anh nằm đã lâu, khớp xương khắp người đều trở nên căng cứng, nhúc nhích một cái là kêu cộp cộp. Văn Thời cúi đầu, xoa bóp cái gáy. Anh mím lấy đôi môi nhạt màu, chỉ nhìn mặt thôi thì không thấy được cảm xúc gì, lại càng không thể phát hiện anh đã nhớ lại bao nhiêu điều trong giấc mơ vừa rồi.

Tạ Vấn đứng ở mép giường khom lưng duỗi tay điều chỉnh độ sáng của chiếc đèn ngủ đầu giường.

Ánh mắt của Văn Thời liếc xuyên qua khe hở giữa khuỷu tay và nhìn về phía các ngón tay thon dài mà yếu ớt của đối phương. Cảnh tượng trong mơ lại đột ngột hiện lên trước mắt anh.

Những dây rối ướt mèm đó đan xen vướng víu, sợi dài sợi ngắn bị banh chặt. Đó là một bộ phận bị tách ra khỏi linh tướng của anh, là chính bản thân anh.

Bàn tay trong mơ cũng gầy thon và nhợt nhạt như thế. Người nọ vê dây rối của anh, trầm giọng nói với anh hai tiếng: “Thưa gọi.”

Đó là một điều mà Văn Thời từng không thể quét sạch khỏi tâm trí suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng ——

Người nọ đặt tên cho anh rồi lại cho anh quê quán. Sau mười mấy năm, hắn đã trở thành thế tục phàm trần và ảo tưởng xằng bậy mà anh không thể tiết lộ ra ngoài.

Văn Thời ngước mắt lên, nhìn thấy gò má của Tạ Vấn dưới ánh đèn mờ nhạt. Áo sơmi của hắn bị gỡ hai nút, cổ tay áo được xắn lên, để lộ xương cổ tay gầy gò, ngón cái ấn nhẹ lên công tắc dưới đèn, tựa như cách hắn đã khoác áo choàng dài và cầm đèn đứng trước cửa phòng năm đó.

Văn Thời bỗng không nghĩ ra rốt cuộc bản thân năm mười chín tuổi đã xử lý những suy nghĩ bí mật đó bằng cách nào.

Đơn giản là chôn giấu và không nói một tiếng, song lại tẩy bớt đôi chút bằng trận tẩy linh mà mình học được trong sách. Sau đó khi tới năm hai mươi tuổi, anh rời khỏi núi Tùng Vân cùng với các sư huynh.

Anh chợt ngộ ra vì sao lần nào bản thân cũng nhớ về những chuyện khi còn nhỏ. Đó có lẽ là vì sau thời điểm đó, anh và Trần Bất Đáo không còn giữ mối liên hệ mật thiết nữa, giơ tay nhấc chân gì cũng có phần kiềm chế và xa cách.

Ngay cả chuyện ly kỳ cả hai làm với nhau cũng không đủ để ngồi đếm, nói chung là chẳng có gì để kể cả.

Anh đè nén quá sâu, trốn đi cũng quá xa. Trong mắt của Trần Bất Đáo, có lẽ anh chỉ là một tên đồ đệ có bản tính hay quen ỷ lại khi còn bé, nhưng lúc lớn thì lại chợt trở nên hờ hững thôi.

Văn Thời cũng không thể nhớ nổi nhiều việc đến thế.

“Đầu còn đau phải không?” Giọng nói của Tạ Vấn bị vây lấy bởi tiếng mưa rơi tí tách.

Đèn trong phòng đã sáng hơn. Văn Thời vẫn đặt ngón tay sau cổ, xoa bóp chẳng có chút mục đích gì, ánh mắt thì dừng lại trên cái bóng bên chân Tạ Vấn.

Anh nhìn hắn rồi lại dời mắt khỏi người hắn.

“Không đau.” Văn Thời trả lời một câu, giọng còn hơi khàn vì còn buồn ngủ.

Anh đưa tầm mắt khỏi cái bóng kế bên Tạ Vấn, lại liếm lên cánh môi đã khô mất.

Sau đó chợt nghe một tiếng cốc nhẹ gì đó tại đầu giường. Anh nghiêng mặt qua, chỉ thấy Tạ Vấn đã cầm lấy ly thủy tinh nằm trên đó, ngồi dậy và muốn đi ra ngoài.

Văn Thời ngẩng đầu, Tạ Vấn hơi dừng bước, xoay người nhìn anh một cái, giơ ly nước lên và bảo: “Để tôi đi rót cho cậu một ly nước.”

Rồi tiếng bước chân sàn sạt mới vang theo ra khỏi cửa.

“Anh tỉnh lại chưa?”

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?”

Hai giọng nói trong vắt bỗng vọng tới, Văn Thời vừa nhìn sang đã thấy hai cô gái Đại Triệu và Tiểu Triệu đang thò đầu nhìn vô đằng cửa, một người mặt tròn, một người có dáng mặt hơi dài, nhưng biểu cảm lại giống hệt nhau.

Trước đó, Văn Thời cảm thấy hai cô gái này hơi kỳ quái, nhưng giờ thì đã biết rõ nguyên do —— vì hai cô đều là rối.

Trên núi Tùng Vân có rất nhiều đứa nhóc, Trần Bất Đáo lại thường ra ngoài, không thể chăm sóc chúng mọi lúc. Thế là hắn quyết định vê ra một cặp rối, đó chính là Đại Triệu và Tiểu Triệu.

Nhưng Văn Thời cũng không có ấn tượng sâu sắc với hai cô cho lắm, có lẽ vì hai cô không luôn đứng trên đầu vai của anh như Kim sí Đại bàng. Hầu như đoạn hồi ức lúc bé nào của anh cũng không thể thiếu bóng dáng của chú chim ấy cả.

Đại Triệu và Tiểu Triệu lại ở trong núi nhiều hơn, thường sẽ phụ trách chăm lo chuyện ăn ở, cũng không phải lúc nào cũng có mặt. Thỉnh thoảng khi có một đồ đệ nào đó ngã bệnh, hai cô mới có thể xuất hiện lâu thêm chút để nấu thuốc và hầm canh.

Thế nên chỉ cần thấy ai đang thấy khó chịu, hai cô sẽ không thể ngừng quen tay.

“Anh còn khó chịu không? Nước đã được nấu và để nguội rồi đó.” Đại Triệu nói.

Dù ấn tượng không mấy sâu, dáng vẻ nhoài người lên cạnh cửa và thò đầu vào của cô vẫn làm cho Văn Thời cảm thấy như mình chợt về đến núi Tùng Vân.

Thì ra không một ai trong số những kẻ luôn rộn ràng theo đuôi Tạ Vấn là người cả.

“Tụi em vào được không?” Tiểu Triệu nói.

Giọng của Văn Thời còn hơi khàn: “Vì sao lại không thể vào?”

“Ông chủ không cho c ——” Tiểu Triệu lẩm bẩm một câu, nhưng đã bị Đại Triệu nhéo một phát, “—— vào.”

Văn Thời khá sửng sốt, sau đó mới nhận ra ông chủ trong miệng cô là ai.

Trước kia cũng như thế này. Khi những đồ đệ khác thấy không thoải mái, kẻ xắn tay áo bận trước bận sau luôn là Đại Triệu và Tiểu Triệu. Nhưng anh lại là một ngoại lệ.

Vì thể chất của anh khá đặc biệt, trong người ẩn chứa quá nhiều thứ. Mỗi lần thấy khó chịu, anh cũng không chỉ bị nhức đầu cảm lạnh như người bình thường, tất nhiên là phải phản pháo lại mấy tia trần duyên dày đặc kia rồi.

Lần nào Trần Bất Đáo cũng tự mình ra tay. Trong khi đó, Đại Triệu, Tiểu Triệu và cả Lão Mao đều chỉ giành được suất nhòm vào từ cửa sổ và giá đứng cho chim thôi.

“Cáo trạng gì về tôi đấy?” Tiếng bước chân sàn sạt của Tạ Vấn từ bên phòng khách quẹo tới đây.

Đại Triệu và Tiểu Triệu chỉ mới rón rén định bước vào cửa mà đã hết hồn đến nỗi bay nhảy lung tung, chửi thề rồi thụt bước ra ngoài lại.

Đại Triệu lắc đầu: “Dạ có cáo trạng gì đâu ạ.”

Tiểu Triệu nói theo: “Tụi em nào dám.”

Tạ Vấn cũng không định ngăn họ lại, cầm cái ly bước vào khi được hai cô gái này nhường đường trong trạng thái sợ hãi.

Hắn thoáng liếc ra sau một cái: “Hai cổ nói bậy gì với cậu thế?”

Văn Thời trầm giọng nói: “Không nói gì hết.”

Vài giây sau, anh lại nhúc nhích đôi môi, ngước mắt nói: “Anh cũng có thứ để mấy cổ nói bậy nữa à?”

Căn phòng im ngắt suốt một giây. Tạ Vấn đưa tầm nhìn về lại từ phía sau, ánh mắt nửa buông xuống và chạm trúng ánh mắt của Văn Thời.

Đại Triệu và Tiểu Triệu còn đang bám lấy khung cửa với bố cục một trên một dưới, tự dưng cũng im bặt không lên tiếng nữa.

Trong nháy mắt đó, Văn Thời cảm thấy đối phương muốn đáp trả câu này.

Ai ngờ mắt mày của Tạ Vấn chỉ có dấu hiệu cong lên.

“Tôi ấy hả?” Hắn đưa ly nước sang, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Văn Thời: “Có nhiều lắm, nhưng mà hai nha đầu kia cũng không có gan nói xàm đâu.”

Kỳ cục quá chừng.

Rõ ràng là những chuyện hắn làm như kia không khác gì mấy so với lúc còn ở trên núi Tùng Vân vào trăm ngàn năm trước. Điểm giống giữa hai thời điểm là cách chăm sóc ung dung, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc người bên cạnh vài câu, nhưng có một điều gì đó lại hoàn toàn khác xa khi đó.

Văn Thời chạm trúng đầu ngón tay của Tạ Vấn lúc nhận lấy ly nước.

Anh hơi dừng tay, ngón áp út rụt về sau một li, né tránh sự đụng chạm ấy. Sau đó, anh đổi ly nước sang tay trái, hơi híp mắt lại và ngửa đầu lên để uống nước.

Khi tay phải vô thức bóp lấy khớp xương, Văn Thời nghĩ thầm trong lòng: Hèn chi lại thấy có sự khác biệt.

Bầu không khí giữa anh hồi bé và Trần Bất Đáo cũng sẽ không như thế này ——

Giọng điệu êm ả, nhưng nội dung lại ác liệt tựa như mùa thủy triều tại hồ nước rộng thênh thang trong khe núi Tùng Vân, trên mặt không dấy nổi một chút gợn sóng, nhưng dòng hải lưu ngầm dưới nước đã cuồn cuộn từ đời nào.

Lúc nhỏ, anh luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, im lìm và ỷ lại.

Tính tình như thế lại lội ngược dòng tới đầu cực còn lại sau khi anh trưởng thành.

Mỗi lần bước ra khỏi trận tẩy linh, anh sẽ trở nên gai góc suốt vài ngày. Bọn Bốc Ninh thường đùa rằng hiệu quả của trận tẩy linh trận thật đúng là phi phàm, có thể tẩy một người lạnh như băng sương thành nguyên mũi tên đá, đụng vào chút thôi cũng đâm trúng tay.

Nhưng thực ra những điều đó không phải cố ý.

Chỉ cần nhìn dục vọng si mê trên người mình tan bớt dưới tác dụng của trận tẩy linh, sau đó bản thân lại đứng trước mặt Trần Bất Đáo với bộ dáng sạch sẽ và không dính tí phàm tục, lạnh lùng nói vài lời trăng gió không liên quan, anh sẽ không nhịn được mà để lộ những mũi tên nhọn đâm đau đó.

Bởi chỉ khi lúc ở trong trạng thái gai góc, anh mới có thể tách rời mình khỏi tiểu đồ đệ lúc bé kia, và rồi sẽ tìm thấy một tia ảo giác và đáp lại từ trên đuôi mắt và đuôi lông mày của Trần Bất Đáo.

Khi đó Văn Thời cảm thấy bản thân vừa mâu thuẫn mà cũng vừa bướng bỉnh.

Giờ nghĩ lại, lúc ấy chẳng qua anh chỉ kìm lòng không đậu, ai dè lại giấu đầu lòi đuôi.

“Ngẩn người gì đấy?” Tạ Vấn bỗng nhiên lên tiếng.

Văn Thời phục hồi tinh thần, lúc này mới nhận ra mình đang cầm một cái ly không, lâu rồi chưa nói gì. Còn Tạ Vấn thì lại cứ đứng bên cạnh và rủ mắt nhìn xuống như thế, cũng không biết là đang ngắm gì nữa.

Anh chợt liếc thấy ngón tay hơi cong lại của đối phương đang đưa tới.

Trong một khoảnh khắc, ngón tay ấy gần như đã chạm nhẹ lên mặt của anh.

Lông mi của Văn Thời run lên, lại thấy đối phương chỉ cầm lấy cái ly của anh.

“Không có gì hết.” Văn Thời hơi rụt ngón tay về, xốc chăn lên, từ trên giường đi xuống và bảo: “Để tôi tự dẹp.”

Vừa nói xong đã cầm cái ly thủy tinh không đó ra ngoài bằng đôi chân trần.

Vóc dáng của anh cao ráo, mặc áo thun và quần dài ở nhà rộng rãi, lúc bước ra khỏi cửa phải hơi cúi đầu.

Không phải hai cô gái Đại Triệu và Tiểu Triệu chưa từng thấy dáng vẻ của anh sau khi trưởng thành, nhưng không biết vì sao, họ vẫn khá kinh ngạc, rụt đầu về sau, nhường một bước cho anh.

Có lẽ do mặt mày của anh vô cảm, hai cô định nói rồi lại thôi, lùi thẳng tới một góc xong mới bàn tán xôn xao.

Đại Triệu lấy tay quạt gió và nói: “Mặt nóng quá hà.”

Tiểu Triệu cũng khẽ phụ họa: “Mặt tui cũng nóng nữa.”

Giọng của hai cô rất bé. Ngược lại, Tạ Vấn trầm giọng bảo một câu: “Mang giày vào.”

Văn Thời hơi dừng bước.

Trước mặt anh là phòng khách tối tăm, chỉ có chút đèn vàng nhạt sáng lên ở nhà bếp phía xa, hẳn là Tạ Vấn đã để lại sau khi rót nước xong.

Mưa còn rơi bên ngoài, tạt lên hoa cỏ trong đình viện, đổ mạnh rào rào.

Văn Thời ngoảnh đầu liếc Tạ Vấn một cái, hỏi một cách đột ngột: “Vì sao anh lại quản tôi?”

Tạ Vấn nhìn anh: “Cậu thấy sao? Nếu bị cảm lạnh thì chỉ có mình cậu thấy khó chịu thôi.”

Văn Thời lặng lẽ chơi trò đấu mắt với anh một lúc, sau đó quay đầu về và ném ra sau một câu: “Tôi sợ nóng.”

Thực ra anh hoàn toàn có thể nói là ‘tôi vừa mơ thấy một giấc mơ’ hoặc ‘tôi nhớ ra vài chuyện’, như thế thì sẽ trực tiếp hơn đôi chút. Thậm chí anh cũng có thể bảo rằng ‘tôi biết anh là ai’. Nhưng hai câu trước luẩn quẩn trong họng anh rất lâu, không hiểu sao lại bị chủ nhân nuốt lại vô bụng.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết điều đó xuất phát từ tư tưởng gì.

Mùa mưa này đúng là rất oi bức, trong phòng không có mở điều hòa, những người khác thì không biết tung tích đâu.

Thế nên nó mang đến cho Văn Thời một ảo giác như thể chỉ có hai người là anh và Tạ Vấn đang hiện diện trong ngôi nhà này thôi. Về phần Đại Triệu và Tiểu Triệu, mặc dù hai cô luôn thích trốn vào một góc, nhưng cũng không phải không hề gợi lên chút ít cảm giác tồn tại nào.

Vì vậy, mọi thứ đã tô điểm nên một sự riêng tư vi diệu cho không gian này.

Văn Thời đi tới nhà bếp, gạt vòi nước mỏ vịt ra và cọ rửa ly nước vừa uống xong một cách qua loa.

“Mấy người khác đâu rồi?” Anh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, cũng không quay đầu lại mà đã hỏi.

“Ý là em trai cậu ấy hả?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên phía sau, “Cậu thì cứ ngủ mãi không tỉnh, mê man rồi toát ra không biết bao nhiêu đợt mồ hôi lạnh, lại còn nói nhảm vài câu mà tôi không thể nghe rõ nữa.”

Nói tới đây, không biết vì sao hắn lại hơi ngừng.

Văn Thời đặt cái ly xuống và ngoảnh đầu, thấy hắn đang ngược hướng sáng đằng cửa, dáng tròng mắt nửa giấu mình sau cái bóng. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Trong khi đó, cậu ấy cứ đi lòng vòng trong phòng mãi. Vừa khéo trong tiệm tôi có chút thuốc, nên tôi đã để cậu ấy và Lão Mao đi lấy về.”

“Tôi đã nói gì?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn: “Không nghe rõ, cậu mơ thấy gì thế?”

Môi của Văn Thời động đậy. Trong chớp mắt đó, nhà bếp lại rơi vào sự tĩnh lặng. Anh nhìn Tạ Vấn, lại phát hiện mình không thấy rõ đôi mắt của người ấy, bởi thế chẳng hề biết đối phương có đang hy vọng anh nằm mơ thấy thứ gì cụ thể hay không.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra một điều, nếu có hy vọng thì đối phương đã không hỏi thế rồi.

So ra, câu hỏi đó nghe giống như đang thăm dò hơn.

Một cảm xúc mơ hồ chợt trỗi dậy trong lòng Văn Thời. Không ngờ là anh và người này sẽ có ngày rơi vào cảnh giằng co anh tới tôi đi như trước mắt.

“Quên mất rồi.” Văn Thời nói.

Tạ Vấn khẽ “à” một tiếng rồi gật đầu.

Văn Thời chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể của hắn. Khoảnh khắc mới nãy, bả vai của đối phương có phần buông lơi, như là hắn vừa thả lỏng bởi câu trả lời này vậy.

Quả nhiên, hắn vẫn không muốn bị người ta phát hiện ra mình là ai.

Nhưng không phải làm vậy rất là mâu thuẫn à? Nếu không muốn để người ta biết mình là ai, cần gì phải lặn lội tìm tới, phí nhiều sức để thuê phòng ở đây và dọn hết đống vật cũ nguyên xi năm đó tới chỗ này như thế.

Cây mai trắng sớm đã héo chết, hồ suối cá chép từng nuôi, rùa nhỏ thế chỗ người…

Còn có cả Kim sí Đại bàng và Đại Tiểu Triệu nữa.

Lúc trước khi vừa nhận ra Tạ Vấn là ai trong lồng, Văn Thời cảm thấy giận lắm, giận đối phương vì sao lại không chịu nói. Nhưng giờ khắc này, sau khi nhớ tới quá nhiều chuyện cũ, một cảm xúc càng phức tạp hơn tự dưng lại lóe lên trong anh.

Anh không thể hiểu rõ.

Từ nhỏ đến lớn, bản thân anh luôn ngậm miệng không kể ra sự thật, nhưng đó cũng chỉ vì một nguyên nhân, dù biết càng giấu thì càng lộ thôi…

Thế… còn Trần Bất Đáo thì sao?

HẾT CHƯƠNG 52 („• ֊ •„)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv