Dùng thuật rối tạo cơ thể cho linh tướng của người sống vốn là chuyện khó như lên trời.
Có thể nói Văn Thời là người duy nhất trên đời này tạo thành công.
Nhưng dù là người duy nhất thì cũng không thể tạo ra cơ thể giống như trời sinh trời nuôi được. Cơ thể và linh tướng nhất định phải có một khoảng thời gian rèn luyện để thích nghi với tần số và sự nhịp nhàng của nhau một tí.
Quá trình này nói đơn giản thì không hẳn là đơn giản. Nhưng nói khó cũng chưa chắc đã khó.
Chung quy vẫn là không phí tiền không phí sức, mỗi tội phí cái liêm sỉ thôi.
Diễn biến của chuyện này hết sức ly kỳ, cụ thể là như sau --------
Ban đầu người có thể chăm nom Bốc Ninh, Chung Tư và Trang Dã khá đông.
Xa thì có hai mẹ con Trương Bích Linh và Chu Húc, gần thì có Văn Thời và Hạ Tiều, còn cả mấy mống không phải người là lão Mao và đại Triệu tiểu Triệu nữa.
Ai chả biết núi Tùng Vân không bao giờ thiếu nổi nhân công chứ.
Mà kể cả có 1/10.000 khả năng mấy người trên đều không chăm được, vậy cũng đừng lo lắng. Bởi vì thuật rối là một sự giúp đỡ lý tưởng, chỗ nào cần thì cứ thế mà ốp vào thôi.
Núi Tùng Vân có hai vị lão tổ thuật rối mạnh nhất thế giới. Trần Bất Đáo và Văn Thời nhào nhào nặn nặn, mỗi người tung ra mười hai con rối, đủ dựng cho mày một trung tâm hồi phục chức năng luôn rồi.
Thừa sức chăm sóc ba người.
Tất nhiên về mặt lý thuyết thì bản thân Trần Bất Đáo cũng được tính là một người.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là "lý thuyết" mà thôi.
Đến khâu thực tiễn thì......
Ba người Bốc Ninh thà làm "mấy thằng tàn tật" tự chăm sóc lẫn nhau còn hơn là cho Trần Bất Đáo có cơ hội thực tiễn.
Suy cho cùng thì ở trước mặt sư phụ, bọn họ sợ lắm.
***
Ngày đầu tiên ba sư huynh đệ trở về, nhân viên bảo vệ phụ trách toàn bộ hành trình là Hạ Tiều, Chu Húc và lão Mao. Ngoài ra còn có đại Triệu tiểu Triệu đảm nhiệm phụ tá, cung cấp đồ ăn thức uống, nấu thuốc ngâm tắm, thay quần áo.
Nói chung là không đến mức tốt đẹp một trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng coi như "vượt qua suôn sẻ".
Hạ Tiều còn moi ra một cuốn sổ da, viết mọi chuyện xảy ra hôm nay như ghi nhật ký để cho những người phụ trách chăm sóc đằng sau có cái tham khảo.
Cậu viết một cái tiêu đề lớn ở trang đầu cuốn sổ, nội dung là "sổ tay theo dõi chu kỳ thích nghi của lão tổ", sau đó bị thằng ranh Chu Húc ngứa thịt gạch mất đoạn giữa đổi thành "sổ tay hồi sức của các lão tổ".
Nói thật, cái tiêu đề này trừ nghe có vẻ gợi đòn ra thì chả có tí hơi hướm ốm yếu gì.
Hiện giờ vấn đề đau đầu nhất bọn Bốc Ninh gặp phải là độ phối hợp giữa linh thần và thể xác hơi kém.
Nói một cách dễ hiểu hơn, chính là tay chân không chịu nghe theo điều khiển.
Muốn đứng nhưng không đứng dậy nổi, muốn ngồi lại không ngồi xuống được. Linh tướng muốn đi phía đông thì tay chân quặt sang đằng tây, suốt từ sáng đến tối có đến hơn nửa ngày tay chân xoắn quẩy lóng nga lóng ngóng.
Nếu đổi thành một người tâm lý tệ, có khi suy sụp lâu rồi.
May thay bọn Bốc Ninh là người dễ tính, suy nghĩ khá thoáng. Nhất là Chung Tư, hắn hầu như vui vẻ khoái chí với vụ này, thường hay chỉ mình bảo: "Kẻ hèn vô dụng này, cái khác không nói chứ da mặt dày như tường đồng vách sắt, bào mòn nó dăm ba tháng là chuyện muỗi."
Nhưng kể cả người dễ tính như Chung Tư cũng vẫn có lúc suýt không kiềm chế được.
Vụ này phải nhắc tới ngày thứ ba sau khi bọn họ trở về.
Nhân viên của núi Tùng Vân hôm nay cực kỳ đông đủ, ngay cả Trần Bất Đáo và Văn Thời thường xuyên vào lồng mỗi ngày cũng nhàn rỗi thư thả. Thế là như một lẽ đương nhiên, Văn Thời cũng gia nhập vào hàng ngũ nhân viên chăm sóc luôn.
Dựa theo quy định do Trần Bất Đáo đặt ra, bọn họ sẽ phải tắm thuốc một lần vào xế trưa và chập tối, mỗi lần ngâm một tiếng, có lợi cho việc kích thích các huyệt vị và nhanh chóng thích nghi với cơ thể này.
Từ sân luyện công trên sườn núi hướng xuống khoảng mười mét có một suối nước nóng tự nhiên, là dạng nước chảy liên tục, diện tích không nhỏ, đủ để chứa cả ba người bọn họ. Hàng ngày đại Triệu tiểu Triệu đều chọn thuốc từ sáng sớm sau đó buộc chặt lại bằng lụa mỏng, cuối cùng treo từng túi vào bên trong suối nước.
Chỉ cần đợi mười phút sau, suối nước sẽ biến thành ao thuốc nhỏ, mùi thuốc đắng bay nồng nặc.
Trưa nay khi Văn Thời đi tới con đường núi, vừa khéo gặp bọn Bốc Ninh đang ngâm thuốc.
Hắn vòng qua hàng cây long não mọc như một tấm chắn tự nhiên, đi tới bên cạnh suối thuốc, lập tức trông thấy một cảnh tượng tương đối lộn xộn.
Trang Dã mặc áo trong mỏng dính, vừa nói "vất vả vất vả rồi", "để tự tôi làm" "tự làm", vừa bước xuống hồ trong sự hỗ trợ của lão Mao.
Nhưng chân trái hắn bước xuống rồi, chân phải lại vẫn giẫm trên thềm đá cạnh suối không chịu nhúc nhích, vững như núi Thái Sơn. Cứ thế trưng cái dáng "khuỵu chân", bế tắc hơn nửa phút.
Bốc Ninh cũng dở khóc dở cười.
Hắn quay lưng về phía hồ nước cởi áo ngoài, cởi xong không quay người lại được nữa. Nửa trên thì nghe lời lắm, còn hai chân lại mất dạy không thể tả.
Chung Tư thoạt nhìn có vẻ bình thường nhất, vì hắn khoác áo bào rộng đứng trong suối thuốc, mái tóc nửa buông lơi, trông khá là khí chất.
Nhưng chỉ cần quan sát kỹ là sẽ phát hiện hắn giữ nguyên cái tư thế này khoảng năm phút rồi.
"Lão tổ, anh lạnh à?" Chu Húc cầm lòng không đặng, đứng cạnh suối nước hỏi thử.
"Lạnh chứ, hay là nhóc cũng cởi thế này rồi đứng một lúc thử xem?" Chung Tư nói.
"Thôi xin, tấm lòng ấy tui xin ghi lòng tạc dạ. Nhưng anh lạnh thế thì sao không ngồi xuống ngâm đi."
"Nếu tôi mà ngồi xuống được thì còn cần nhóc nhắc à?" Chung Tư giận bảo.
"....."
Tình hình có vẻ hơi mất kiểm soát.
Cuối cùng lão Mao không nhìn nổi nữa, lão đành hóa ra hai cặp cánh quạt một trận gió tương đương với cái xẻng xúc, hất hết mấy người xuống nước.
Sau đó ba vị sư huynh này nghiêng ngả trong suối với đủ kiểu tư thế lạ lùng, vừa tự giễu vừa nói cười vui vẻ.
Nếu nhất định phải hình dung, vậy đây chính là hiện trường hội nghị cỡ lớn của đám đàn ông liệt nửa người.
"....."
Văn Thời tìm một chốc chả thấy khoảng trống để chen vào, cứ thế nhìn sự việc diễn ra từ đầu tới cuối, thầm cảm thấy khá đau đầu.
Tắm thuốc một tiếng nói nhanh thì cũng nhanh thật, may mà bọn họ vẫn kiểm soát được đầu lưỡi của mình không bị ảnh hưởng. Trò chuyện cười đùa mấy câu, thời gian trôi nhanh thoăn thoắt. Về sau cơ thể thả lỏng hơn nên có thể tự điều chỉnh tư thế ngâm, ngay cả sự xấu hổ vì liệt nửa người ban nãy cũng bay sạch.
"Hỡi những người anh em, đệ xin phép thoát khỏi bể khổ trước." Chung Tư là người đầu tiên ngâm xong, tay chân đỡ hơn trước rất nhiều. Hắn vịn bờ suối từ từ đứng dậy, vừa túm giữ mái tóc dài ướt sũng vừa nhờ Hạ Tiều dìu đỡ ra khỏi suối thuốc.
"Sư đệ, lấy hộ huynh cái khăn với." Hắn chép miệng gọi với sang bên cạnh bệ đá, nhờ Văn Thời giúp một tí.
Lúc bấy giờ hắn còn chưa nhận ra được tính nguy hiểm của hành động này.
Bởi vì trước đó, bọn họ cứ tưởng bản thân chỉ có một rắc rối duy nhất là tay chân mất kiểm soát thôi.
Nhưng đó là bởi hai ngày trước Văn Thời không ở nhà.
Hôm nay Văn Thời ở nhà, bọn họ lập tức phát hiện còn một mối tai họa ngầm chết người khác nữa, cơ thể không chịu sự điều khiển của linh tướng vẫn chưa phải chuyện mất mặt nhất, mất mặt nhất là trong một khoảnh khắc cực kỳ ngẫu nhiên, cơ thể này sẽ tự dưng nghe khôi lỗi sư "sai bảo".
Thế là khi Văn Thời duỗi tay với chiếc khăn bông trên bệ đá.
Ngón tay vô tình ngoắc nhẹ hai lần.
Sau lưng chợt vang lên một tiếng động lớn, Văn Thời quay đầu phát hiện chân trái của sư huynh Chung Tư tự dưng đồng bộ với ngón tay hắn, bước một bước dài về phía trước.
Một cái chân tiến về phía trước, còn cái chân kia lại chẳng hay biết gì, chủ cái chân thì hoàn toàn trong thế bị động.....
Vậy nên lão tổ Chung Tư chuyên về bùa chú xoạc chân một phát ngay trước mắt bao người mà không hề báo trước.
Văn Thời: "......"
Nháy mắt ấy, người dễ tính như Chung Tư cũng chỉ muốn chết mẹ đi cho rồi.