Văn Thời dừng động tác thắt dây lại.
Ít lâu sau, anh nhả dây rối trắng tuyết giữa răng ra, ngẩng đầu lên, tầm nhìn gặp phải ánh mắt đang buông xuống của Trần Bất Đáo.
Anh tựa lưng lên tường, lặng thinh trước ánh mắt ấy trong chốc lát, sau đó lại chớp nhẹ đôi mắt rồi nhìn sang chỗ khác: “Giả bộ thôi, rõ ràng là anh có nhìn ra.”
“Tại sao phải giả bộ?”
Anh cũng thừa biết mà.
Văn Thời bỗng nhúc nhích bờ môi, song lại không lên tiếng.
“Sợ ta giận, sợ bị tính nợ à?” Giọng Trần Bất Đáo nghe mới trầm thấp và nặng nề.
Thực ra, căn phòng này rất lớn, tiếng nói chuyện của họ lại chỉ nằm vỏn vẹn trong một góc nằm giữa những tấc vuông này, ngoại trừ hai người thì chẳng ai nghe rõ nữa.
Tựa như một ngọn đèn chỉ chiếu rọi một phạm vi nhỏ.
Văn Thời để tay trên đầu gối đang cong lên, dây rối dài ngắn lẫn lộn thòng xuống. Anh gảy chúng trong vô thức một lát rồi đáp: “Ừm.”
“Vậy tại sao lại không giả bộ nữa?”
Văn Thời mím môi, không trả lời ngay lập tức.
Một hồi sau, anh mới thốt ra: “Vì có thêm lần nữa thì em vẫn sẽ như vầy.”
Mạng cũng là anh cho, đi một chuyến băng qua cửa vô tướng này thì đã là gì đâu?
“Dẫu có thêm bao nhiêu lần nữa thì cũng như thế này thôi.”
Giọng anh nặng trĩu. Do nghiêng mặt đi, đường cong của cần cổ bị kéo ra đến rõ rệt và căng cứng, để lộ một vẻ bướng bỉnh bẩm sinh như thể chẳng ai có thể xoay lại được.
Nhưng khi nói xong câu này, anh lại quay mặt về, ngẩng đầu nhìn Trần Bất Đáo. Đồng tử đen nhánh cuốn theo hơi nóng chưa tan từ màn ngâm thuốc, mờ sáng và ướt át…
Sự sắc sảo bén nhọn hằn in trong xương cốt đó bỗng chuyển hóa thành một vỏ bọc mỏng manh. Anh phủ quanh mình vỏ bọc chỉ cần một cú đâm cũng có thể phá nát ấy, mắt nhìn Trần Bất Đáo chăm chú.
Ngữ điệu của anh vẫn cố chấp, giọng cũng còn trầm thấp, chỉ là đã điểm thêm chút gì đó rồi thôi.
Ngón tay đang nắm siết của anh chợt buông thõng, bóng dây rối dài lung lay dưới ánh đèn, nói: “Muốn tính nợ bằng cách nào thì tùy anh.”
Bóng dây đung đưa rơi vào trong mắt Trần Bất Đáo, trông tựa ánh lửa như bị ngọn gió quấy nhiễu.
Hắn bỗng rũ mắt, đưa tay móc lấy dây rối rũ rượi giữa ngón tay của Văn Thời, kéo thẳng chúng ra để chúng không còn lắc lư lung tung nữa.
Văn Thời theo đó nhìn về phía ngón tay của mình, mặc cho người trước mặt này sửa sang dây rối.
Một giây sau, bàn tay quấn lấy sợi dây rối dài không thể sắp xong kia lẻn vào giữa các kẽ tay của anh. Anh chớp mắt một cái, chiếc cằm lập tức bị người nọ khẽ bóp lấy rồi nâng lên.
Hơi thở ấm áp phà nhẹ vào trong khóe miệng đang khẽ mở của anh, nụ hôn của Trần Bất Đáo cứ thế rơi xuống.
…
Thực ra thì có tính nợ gì cả đâu?
Sao lại nỡ lòng tính nợ được cơ chứ.
Chẳng qua là do quá đau lòng, muốn để người này từ nay về sau rút ra một bài học, rằng đừng có làm bất cứ chuyện nào lỗ mãng, cũng như đừng để lại trên mình bất kỳ vết thương và nỗi đau nào nữa.
Ngặt nỗi cứ mãi không đánh được, khiển trách cũng chẳng thốt nên lời…
Không chỗ xuống tay, không thể làm gì.
Đó chắc là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà người ta hay nói.
***
Nụ hôn này lâu dài mà lại rối rắm, thoạt đầu hơi gấp, về sau thì dần dà trở nên dịu dàng và thân mật.
Một khoảnh khắc nào đó, Trần Bất Đáo bỗng nghe thấy giọng nói của Văn Thời, như là buông lời hỏi một câu: “Anh thích em nhỉ.”
Hắn tránh ra chút xíu, trầm giọng nói: “Đây là câu hỏi ngốc nghếch gì thế?”
Văn Thời tựa lưng lên tường nửa khép hàng mi và suy nghĩ, nghiêng đầu hít thở một hồi rồi mới xoay mặt lại, trong mắt là bóng mờ đen kịt khi mà mi mắt đan vào nhau: “Gì cơ?”
“Câu em vừa nói ấy.” Trần Bất Đáo nói.
“Em không có.”
“Em nói…” Trần Bất Đáo hơi ngơ ngác, chợt nhận ra khi nãy Văn Thời nắm lấy cánh tay của mình và đang đáp lại mình. Vậy thì nói làm sao được.
Hắn cụp mắt nhìn dây rối đan xen trên tay hai người, rốt cuộc cũng hiểu câu hỏi này đến từ đâu. Đó là một suy nghĩ lóe lên trong lòng Văn Thời vào một chớp nhoáng nào đó, vì liên kết với dây rối nên mới bị hắn nghe thấy.
Văn Thời cũng nhìn về phía dây rối và ngộ ra theo.
Từ cần cổ đến sau tai anh ửng đỏ, không biết là vì nụ hôn, hay là do bị Trần Bất Đáo nghe được câu đó.
Anh rũ mắt ngó dây rối, định thu dây về tay.
Vừa tính động đậy, anh đã bị Trần Bất Đáo giữ chặt.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
Tại sao vậy nhỉ?
Văn Thời ngẫm nghĩ.
Vì từ đầu đến cuối, người này đều đối xử quá tốt với mình. Tốt tới mức đôi lúc anh còn không phân biệt rõ đến tột cùng thì đối phương là nuông chiều mình hay là thích mình nữa.
Vì cứ nghĩ hoài mà vẫn không rõ đối phương bắt đầu thích mình từ khi nào và tại sao lại thích mình.
Vì còn thiếu vài thứ nữa thôi là đã đủ để phân biệt.
Anh muốn chút thứ gì đó đủ để phân biệt cơ.
Văn Thời mãi không mở miệng.
Xưa nay anh luôn như vậy, lời nói ra luôn không đồng nhất với suy nghĩ trong lòng. Anh luôn im lìm, luôn không thể nói ra điều mình muốn.
Đổi lại thành ai khác, chắc họ cũng không thể chịu nổi cái tính này lâu lắm đâu.
Thế nhưng, Trần Bất Đáo lại đã nghe thấy.
Anh chưa từng mở miệng, nhưng Trần Bất Đáo luôn có thể nghe thấy.
Dù cho không có những sợi dây rối nối liền ấy, chỉ cần nhìn ánh mắt của anh thôi cũng được nữa.
Mặt mũi của Văn Thời lúc thường thực ra cũng không dịu dàng gì hết, mà là kiểu vẻ đẹp mang theo cảm giác sắc bén, khi không cười thường trông như là thờ ơ lạnh nhạt, cười lên thì lại là một dáng vẻ khác.
Về phần bây giờ, cặp mắt đó vơi đầy hơi nước ươn ướt và cả sóng tình đã rút. Ngoại trừ Trần Bất Đáo, sẽ không có người thứ hai nào thấy được.
Trần Bất Đáo quấn lấy dây rối, nhìn đôi mắt có một không hai đó, nghe Văn Thời lặng lẽ nói ra điều mình mong muốn.
Trong tích tắc ấy, một hơi thở mâu thuẫn nhất vương trên người hắn.
Vừa kiềm chế lại vừa đập thẳng vào mặt nhất, vừa lạnh nhạt lại vừa chất chứa dục vọng, đó là ngọn núi tuyết đựng đầy bếp trà bỏng lưỡi giữa thời điểm rét đậm.
“Tìm không ra người thứ hai như thế này khắp cả thế giới, bởi thế sao lại có thể không thích cho được chứ?”
Ánh mắt của Trần Bất Đáo lướt qua bên gáy của anh, nơi đó đã từng xuất hiện một vết tích trời phạt trong một lúc ngắn ngủi. Lúc bấy giờ, vết tích sớm đã biến mất triệt để, chỉ để lại một vết lợt ửng hồng mà thôi.
Ngón cái của hắn mơn trớn qua cằm dưới của Văn Thời, nghiêng đầu hôn lên nơi ấy.
Mi mắt của Văn Thời rung rinh, hầu kết trượt xuống trồi lên một bận.
…
Do đã ngâm thuốc giãn nở gân cốt, Văn Thời rất dễ toát mồ hôi.
Trên giường vốn đã có vết nước, thấm mùi nước thuốc đắng, sau đó lại thêm lẫn lộn, sóng tình tràn đến khắp chốn.
Một người rõ ràng là quật cường đến vậy lúc này lại trở nên mềm nhũn.
Đó là một sự pha trộn giữa cực lạnh và cực nóng.
Trong một chớp nhoáng, chẳng biết sao anh lại nhớ lung tung lại lời mà người đời sau thường nói, ngón tay của rối sư cao cấp thì thon dài và rõ nét, mỗi khớp xương đều thẳng đuột và đẹp mắt, cuốn dây rối lên lại càng để lộ gân cốt ngay đều, mỗi động tác đều là cảnh đẹp ý vui.
Một câu rõ ràng rất là bình thường lúc này lại trở thành một lời nói nhuốm tình.
Không có ai quen thuộc ngón tay của Trần Bất Đáo hơn anh.
Khi suy nghĩ này thoáng qua đầu, cổ anh đỏ rực một mảng lớn, tay để sau lưng muốn nắm tay cổ tay của của người nọ, song lại chỉ tóm được dây rối rải rác đầy giường.
Một giây sau, trán anh lún sâu vào gối, đầu gối thì cà một đường trên giường.
…
Ánh đèn mờ nhạt tỏa sáng có mỗi một góc này, chiếu rọi một lớp màu máu nhạt lên anh trên gối và khắp nơi trước người.
Anh ngồi quỳ, phân nửa dây rối còn yên thân trên ngón tay của anh, phân nửa còn lại thì không biết đã quấn đi đâu. Anh nghe người nọ thấp giọng nói: “Thưa gọi xem nào.”
Anh chống tay lên bả vai của đối phương, bờ môi mím chặt hoàn toàn không nói nên lời.
Sau chẳng biết bao lâu, anh mở to mắt, ánh nhìn rời rã khàn giọng đáp: “Trần Bất Đáo.”
Anh gọi tên đối phương rất nhiều lần, mới đầu gọi là ‘Trần Bất Đáo’, song cứ cảm thấy dị dị sao ấy, do đó anh đổi thành ‘Tạ Vấn’.
Về sau càng thêm rối bời, dẫu bị trêu chọc như thế nào, anh cũng không mở miệng tiếp nữa.
…
Văn Thời đã không còn nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Anh chỉ nhớ rõ khi mình nhắm mắt, anh có đưa tay tìm kiếm và đã vói được ngón tay của đối phương. Như thể đang mượn cả đêm nay để xác nhận rằng người này thực sự tồn tại, rằng mình sẽ không lỡ mất thêm một lần nào nữa.
Điều anh không biết là lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ, ý thức không còn tỉnh táo, Trần Bất Đáo đã cầm lấy tay anh và nhờ dây rối nói với anh một câu.
Đó là câu mà anh tự hỏi trong lòng trước ấy ít lâu ——
Trên núi dưới núi có nhiều người đến vậy, tại sao lại là ta?
Thành thật mà nói, Trần Bất Đáo cũng không biết nữa.
Đúng là hắn từng đi qua quá nhiều chốn, từng gặp phải quá nhiều người và quá nhiều chuyện. Như thể bất luận là ai hỏi câu gì, hắn cũng có thể đáp lời vậy.
Hắn biết được chân tướng của rất nhiều thứ, hiểu rõ rất nhiều đạo lý mà người thường không hiểu. Trong mắt hắn, ngay cả sống chết cũng chỉ là một cuộc chia ly, chẳng khác gì biết bao cuộc chia ly mà hắn từng trải qua.
Hắn có thể trả lời vô số câu hỏi ‘tại sao’, chỉ có mỗi câu này là hắn không đáp được mà thôi.
Có lẽ đây chính là thứ mà hắn không hiểu rõ.
Nếu nhất định phải nói thì…
Có lẽ là vào đêm đông của rất nhiều năm về trước.
Hắn vừa tu hóa trần duyên xong xuôi và nghỉ ngơi lấy sức trong khe núi không ai biết được kia, thì chợt nhận được một bức thư từ Lão Mao.
Bức thư nói về việc Văn Thời gặp phải chút phiền toái dưới chân núi, trùng hợp đang đi ngang qua núi Tùng Vân nên vào nhà hắn đọc sách, có lẽ sẽ nán lại hai ngày.
Trạng thái của hắn khi ấy kém hơn bao giờ hết, mỏi mệt và suy yếu, thậm chí còn có phần u ám dưới sự ảnh hưởng của những sợi trần duyên đó và không giữ nổi bộ dáng thường ngày.
Hắn vốn không nên ra khỏi khe núi ấy.
Nhưng hắn khép bức thư lại, đứng thật lâu bên hồ, sau đó vẫn bước ra khe núi.
Hắn không thể mở cửa trận quá xa, gần như là phải đi bộ về núi Tùng Vân. Xuyên qua vài thành trấn, thấy bốn phía sáng bừng lồng đèn mới đốt, hắn mới nhớ ra hôm ấy là một ngày lành, có nhiều nơi gọi nó là Đông chí, vài nơi khác lại kêu nó là Lữ trường.
Tập quán mỗi nơi mỗi khác, nhưng hắn nhớ rõ nhất những thôn xóm dưới chân núi Tùng Vân.
Cứ mỗi mười năm, người trong thôn sẽ thả đèn trong đêm một lần.
Vào lần của mười năm trước, các đồ đệ chỉ mới hơn mười, tuổi tác còn nhỏ. Chúng lại vừa khéo không ở trên núi Tùng Vân lúc đó nên không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Hồi đó, Bốc Ninh, Chung Tư và Trang Dã thì thầm xì xào suốt mấy bữa, tiếc nuối mải miết. Chỉ có một mình Văn Thời là không nói gì. Nhưng mà Trần Bất Đáo có thể nhìn ra, nó là người không vui nhất.
Tính hay quên của ba người kia thì to đùng, không có vững tâm tin vào một đạo lý nào đó, chưa bao lâu đã vứt chuyện này ra sau đầu, không đề cập đến lần nào nữa. Chỉ có Văn Thời là vẫn luôn ghi nhớ.
Hôm ấy lại vừa khéo tròn mười năm.
Hắn không nhịn được phải nghi ngờ, Văn Thời đã đặc biệt về núi để ngắm đèn hay chăng.
Thế là hắn tăng tốc lữ trình và trở lại núi Tùng Vân khi trời đã tối mò.
Hắn nhớ hôm ấy lạnh ngắt, có một lớp sương mỏng kết đọng trên đường núi. Dưới núi rất là tưng bừng, tiếng người trộn lẫn, thậm chí còn có thể men theo mây mù trên núi mà vọng lên.
Hắn lắng nghe những giọng nói đó. Khi đi sắp đến đỉnh núi, hắn trông thấy người nọ đang tựa lên cành tùng.
Giống như một đống tuyết bừa rơi sớm.
Người nọ có thể nhận ra bước đi của hắn, suýt chừng là lập tức đứng dậy từ giữa các cành cây, nhảy xuống đất và nhìn hắn từ một khoảng cách rất xa.
Rất khéo.
Khoảnh khắc anh hạ cánh, đám người dưới núi bận rộn cả ngày trời cuối cùng cũng thả đèn.
Hàng trăm hàng ngàn chiếc lồng đèn dâng lên từ dưới núi, vượt qua rừng tùng và vách núi rồi bay đến một chốn càng cao càng xa, đó là cảnh hùng vĩ mười năm mới có một lần.
Mà Văn Thời lại hoàn toàn không biết, đưa lưng về phía ấy, chỉ nhìn hắn mà thôi.
Lúc đó, Trần Bất Đáo ngừng bước một tí rồi nói với anh: “Người tuyết, ngoái đầu lại đi.”
Văn Thời hơi ngơ ngác, xoay người lại và trông thấy đèn bay ngập trời.
Lúc xoay lại, anh đang cười.
Anh cười nói rằng: “Trần Bất Đáo, đông đến rồi.”
Trong một nháy mắt ấy, Trần Bất Đáo nhìn anh, rồi đột nhiên cảm nhận được một mối liên kết không gì hơn bằng.
Có lẽ là vào đêm đông mà thiên đăng giăng kín trời ấy, hắn rốt cuộc nhận ra mình cũng không phải là không hề bận tâm.
Hắn từng tiễn biết bao người đi, trong đó bao gồm người không có quan hệ với mình và người có quan hệ với mình. Sau khi đưa xong, hắn luôn có thể quay người rời đi và bước tiếp về phía một cuộc ly biệt khác.
Nhưng có mỗi một mình người này, chỉ cần nhìn thêm, hắn ắt sẽ không thể rời đi được nữa.
▓▒░(°◡°)░▒▓
Lời tác giả:
Tuy thực ra chả có viết cái gì, cơ mà tôi cứ cảm thấy muốn khóa chương này lại làm sao ấy các bà…
Bạn đang
Lá»i bạn Ivy:
Nhấm nuá»t từng lá»i của bà chá», em má»i biết bà chá» Äang tả cảnh nóng húy húy~
HẾT CHÆ¯Æ NG 114 (ââ¢ Ö â¢â)