Uy hiếp, vị khách vừa tôn quý lại thần bí
"Hôm nay có một vị khách thân phận tôn quý tới dùng cơm, nhớ phải phục vụ chu đáo."
Quản lý sắc mặt nghiêm nghị, nghiêm khắc dặn dò tất cả các nàng, "Làm ăn cho cẩn thận, đừng có mà châu đầu ghé tai."
"Vị khách lần này rất quan trọng. Nếu các người mà chọc giận người đó thì không có kết quả gì tốt đẹp đâu."
Thiệu Vanh cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ đơn giản làm việc như bình thường, tay chân nhẹ nhàng làm tốt công việc của mình.
Dù sao người hay ra vào chỗ này, nàng đắc tội không nổi.
Có thể làm việc ở đây,
Cũng là vì nơi này tuy yêu cầu nghiêm khắc, nhưng lại coi trọng ngoại hình mà không cần nhiều kỹ năng khác.
"Đem đồ ăn vào phòng không được nhìn loạn, để xuống rồi ra ngay."
"Này này," đồng nghiệp bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy nàng, nhiều chuyện nói, "Lần đầu thấy quản lý nghiêm túc tới vậy, không biết là nhân vật lớn nào ha? Cậu có biết không?"
Thiệu Vanh lắc đầu, nàng cũng không quan tâm những việc này. Chắp tay sau lưng canh giữ ngoài phòng riêng, đại nhân vật làm quản lý lo lắng sốt vó đã ở bên trong dùng cơm.
Nàng nhìn hành lang bên ngoài trống rỗng.
Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay không chiêu đãi những khách khác, nếu đại nhân vật dùng cơm nhanh thì có phải nàng sẽ được tan ca sớm một chút không?
Nếu về sớm một chút, cửa hàng bánh đối diện nhà ga chắc còn mở cửa.
Lần nào Lâm Chân cũng nhìn bánh tart trứng trong tủ kính, nhưng vì dành dụm tiền mà luôn nói là không muốn ăn.
Kỳ thật nàng cũng muốn ăn chung với Lâm Chân.
Chắc mấy ngày nữa Lâm Chân cũng sẽ phân hóa. Lần trước còn tìm nàng nói, nếu cậu ấy cũng có thể phân hoá thành Alpha thì các nàng có thể cùng nhau học đại học Quân sự quốc gia rồi!
Thiệu Vanh miên man suy nghĩ, ẩn ẩn có chút hưng phấn, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Sau khi phân hoá, nàng muốn mua cái bánh kem lớn cho Lâm Chân, bánh tart trứng nhỏ xíu như vậy, làm sao ăn đã thèm chứ.
"A Vanh, đến cậu."
Nàng đi đến nhà bếp, phòng riêng lớn nhất nhà hàng này cách bếp khá xa.
Một tay cầm chắc mâm,
Thiệu Vanh đẩy cửa đi vào, hơi cúi đầu thu liễm thần sắc.
Phòng riêng thần bí này nàng chưa vào bao giờ,
Không gian trong phòng rất lớn, được bao quanh bởi những bức tường màu bạc sẫm, bàn dài bằng gỗ cực kỳ đắt tiền, ở cuối bàn chính là vị khách quý.
Thiệu Vanh nhẹ bước chân, có thể cảm nhận được người đối diện đang dùng tầm mắt kiểm tra trên dưới nàng, làm nàng cũng cảm nhận được một chút áp lực. "Xin mời dùng cơm ạ."
Xuyên qua mi mắt chính là đôi tay của vị nữ sĩ kia,
Ngón áp út tay phải đeo đá quý đắt tiền mà nàng không biết tên, ngón giữa hơi gõ lên khăn trải bàn cầu kỳ hoa lệ, tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn.
Nàng chỉ ăn một miếng cơm rồi đặt miếng bít tết trên khay lên.
Chỉ nghe thấy một giọng thanh nhã: "Khó ăn thế, đây là nhà hàng Nam thành sao?"
Thiệu Vanh ghi nhớ lời quản lý, gật gật đầu rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại, ai cho phép cô đi?"
Mũi chân khựng lại, Thiệu Vanh lại quay người, cúi đầu, "Xin lỗi, còn có chuyện gì sai bảo ạ?"
"Cô là Alpha à?" Thanh âm trở nên vô cùng lãnh đạm, "Ngẩng đầu lên."
Trong lòng hơi sợ hãi gõ trống, Thiệu Vanh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng nữ nhân đối diện.
Nàng chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp sang trọng thanh lịch như vậy.
Trên người mặc lễ phục tơ lụa đơn giản mà đầy khí chất, cổ áo lộ ra xương quai xanh sắc sảo như dao.
"Vâng, vừa mới phân hoá gần đây." Nàng trả lời, bất giác đối diện nữ nhân.
Đối phương lộ liễu quan sát nàng kỹ lưỡng, "Alpha sao lại đi làm phục vụ?"
Quả thật, toàn bộ nhà hàng này chỉ có mình nàng là Alpha, đại đa số A thà đi làm cu li còn hơn tham gia bất cứ loại hình phục vụ nào.
"Em đang để dành tiền, vào đại học Quân sự." Thiệu Vanh ăn ngay nói thật.
"Ồ ~~" Nữ nhân cười khẽ một tiếng, lấy trong túi bên mình ra một xấp tiền, ném lên bàn, "Nhiêu đây, đủ chưa?"
Thiệu Vanh do dự một lúc, có chút không xác định hỏi: "Đây là?"
"Hữm? Giá ở với tôi một đêm."
Cũng không cho Thiệu Vanh đường cự tuyệt, nữ nhân nhíu mày, đứng dậy gõ gõ lên đĩa thịt còn chưa đụng tới, nói: "Nếu muốn, thì cho cô ăn đấy."
"Buổi tối tới khách sạn của tôi, quản lý của các cô biết ở đâu."
Thiệu Vanh sắc mặt đỏ đậm, nàng chợt hiểu ra "ở" nghĩa là gì, trong miệng giống như nghẹn thứ gì không mở ra được.
Lúc này, nàng mới phát hiện,
Phía sau nữ nhân cách đó không xa, có hai người áo đen âm thầm đứng đó như không tồn tại.
Vừa nhìn thoáng qua, khí thế đằng đằng sát khí làm lưng Thiệu Vanh rét run.
Nàng nhìn bóng dáng nữ nhân rời đi, quản lý liên tục gật đầu tiễn người ra ngoài. "Tiểu Vanh", quản lý chưa từng gọi nàng như vậy bao giờ, "Vị kia là Sài phu nhân."
Quản lý chỉ ngón trỏ lên trần nhà, "Là người cấp trên, địa vị...... Tôi không cần nhiều lời, hẳn là em cũng hiểu, loại như chúng ta, không thể trêu vào." "Tối nay em đi, thông minh lanh lợi một chút, đừng đắc tội với người đó,"
Quản lý đưa tay vỗ vỗ vai nàng, "Lát nữa qua chỗ tôi, sửa soạn lại một chút."
"Không phải em đang để dành tiền học đại học sao? Nếu có thể dính lấy người đó thì tiền không còn là vấn đề nữa."
Thiệu vanh mờ mịt luống cuống đứng tại chỗ,
Không biết nên phản ứng thế nào, kéo quản lý hỏi: "Không thể, cự tuyệt sao ạ?"
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ dùng thân thể mình đi đánh đổi.
"Tiểu Vanh! Em nghĩ gì vậy!"
Quản lý như bị hoảng sợ, "Em như vậy, không chịu nổi đại nhân vật như thế trả thù đâu!"
"Hiện giờ thế đạo loạn lạc, em không thấy phía sau người đó còn có mấy tên... Sẽ giết em đấy, em hiểu không."
Uy hiếp trắng trợn.
Thiệu Vanh cắn răng, bàn tay chậm rãi buông xuống bên người.
°° vote đi bé °°
Thấy Sài phu nhân cái nhớ Diệp Lam nữ sĩ ghê ☺️☺️☺️.