Ngọc giữa bùn nhơ
Không hổ là phi thuyền kiểu mới, xịn xò hơn hẳn đồ cổ mà quân bộ đã sử dụng nhiều năm.
Còn chưa hết một ngày đã tới quân bộ.
Thiệu Vanh dẫn đầu đi vào văn phòng tư lệnh, báo cáo nhiệm vụ "Hộ tống Thôi Hòa" cùng các nhiệm vụ hỗ trợ khác.
Nàng giấu đi chuyện giữa mình và Thôi Hòa.
Nhớ lại đôi mắt xanh thẳm ưu sầu của Thôi Hòa. Trực giác nói cho nàng, chuyện này không hề đơn giản.
"Hứcc......"
Mới vừa ra khỏi văn phòng tư lệnh.
Tình dục bị áp chế lại trỗi dậy cuồn cuộn.
Lúc ở trên phi thuyền trở về, nàng vẫn luôn cảm thấy bụng dưới chất chứa một ngọn lửa đáng sợ.
Thôi Hòa nói đúng,
Chỉ đơn giản bắn tinh bên ngoài cơ thể căn bản không giải được dược lực của lọ thuốc đặc chế trong phòng thí nghiệm, nàng có thể nhẫn nhịn được vào lúc ấy, đã là cố gắng hết sức.
"Ha a ~"
Trực giác Thiệu Vanh cảm thấy không ổn, bước nhanh vào phòng nghỉ của mình.
Dục hỏa đáng sợ kia một khi chưa phát tiết xong, chỉ sợ không dễ dàng tiêu tán như vậy.
"Thượng tướng, ngài đã về rồi! Chủ thành hai ngày này thuận lợi chứ ạ?"
Còn chưa kịp tới đích, đã gặp phải phó quan Chu Diệp của nàng.
Bình thường Chu Diệp đều sẽ đồng hành cùng nàng làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lần này quá mức cấp bách cùng bí ẩn, nàng không kịp dẫn theo phó quan.
"Ừm, rất thuận lợi, quân bộ thì sao? Không phát sinh chuyện gì chứ?"
"Không có, ở đây cũng hết thảy thuận lợi."
"Ừ, vậy thì tốt rồi."
Thiệu Vanh cùng phó quan nói chuyện phiếm vài câu, liền rời đi.
Chu Diệp sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt đen tràn ngập nham hiểm.
Nàng làm phó quan rất nhiều năm, quá hiểu biết Thiệu Vanh...... Vẻ mặt đối phương rõ ràng bất thường, lúc nói chuyện cũng không tập trung nhìn nàng. Từ lần xuất chiến lần trước đã thấy thượng tướng là lạ, hẳn đã giấu nàng làm không ít chuyện.
Nàng nhất định sẽ điều tra ra.
*
"Ha a ~~~"
"Lại tới nữa...... Thôi Hòa, cô đúng là hại chết tôi mà."
Thiệu Vanh cười chua xót, giữa quần nổi mụt khổng lồ, nhục hành ở bên trong bắt đầu không an phận mà cương cứng.
May là, vừa rồi ở trước mặt tư lệnh không bị xấu mặt.
Nàng mở hòm thuốc lục lọi tìm thuốc ức chế, nhớ tới lời Hà Dĩ dặn.
Dựa vào hiện trạng thân thể của nàng mà nói, thuốc ức chế đã vô hiệu với nàng, còn nếu chích thuốc liều cao sẽ gây ra hậu quả càng đáng sợ.
Thiệu Vanh buông thuốc chích.
Cầm lấy điện thoại, xem thử phần mềm kia.
Dục vọng mạnh mẽ ăn mòn thân thể khiến nàng mau chóng hành động.
Đã vài ngày không sử dụng, Thiệu Vanh bối rối mở app, phát hiện bên trong có khá nhiều tin nhắn.
Phần lớn đến từ Hạ Ngọc, phần nhỏ còn lại là...... Mộ Nguyệt.
Suy tư một lát,
Thiệu Vanh vẫn từ bỏ ý định liên hệ với bọn họ, đóng cửa sổ trò chuyện riêng, lại click mở trang chủ tìm kiếm.
"Có một người...... Chỗ này, có hơi xa nha."
Thân thể càng thêm khó chịu vô cùng.
Thiệu Vanh nhanh chóng quyết định, bấm 'OK',
Lấy áo gió trong tủ ra mặc vào, che đậy phần hông chướng tai gai mắt rồi đi ra ngoài
Lộ trình ước chừng một giờ.
Đây là một khu nhà phố rất bình thường, không phải chung cư cao cấp như Hạ Ngọc ở.
Nhà lầu kiểu cũ nên thang máy cũng khá nhỏ hẹp, thậm chí cái còn lại thoạt nhìn đã được đại tu khá lâu.
"Cốc cốc."
Thiệu Vanh rất nhanh đã tới nơi, lịch sự gõ cửa.
"Két ~"
Cửa nhà bị mở ra, xuất hiện một khuôn mặt Omega tú lệ diễm kiều.
Mặc váy đơn giản, cổ áo cực thấp, làm nổi bật bộ ngực đầy đặn gợi cảm một cách sinh động.
Thiệu Vanh có chút kinh ngạc.
Omega trước mặt này, khí chất toàn thân cùng dung mạo, giống như một viên trân châu giữa bùn, sáng lấp lánh trong tiểu khu cũ nát.
Thật là......
Trong phần mềm hiển thị là Omega cấp A, cũng không hề kém chút nào.
"Cô...... Cô, để tôi lấy cho cô một đôi dép lê nhé."
Omega vừa nhìn thấy nàng, liền bất an nắm cánh tay mình, thẹn thùng bối rối, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
"Chúng ta, vào thẳng phòng luôn nhé?"
Thiệu Vanh mang dép vào, đi theo Omega vào trong.
Phòng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, nhưng...... Vừa rồi ở cửa nàng nhìn thấy hai đôi giày với kích cỡ khác nhau.
Không phải ở một mình sao?
Mang theo nghi hoặc, vào trong phòng O.
Căn phòng được bày biện thật sự ấm áp, đầu giường còn đặt mấy con thú bông, bên vòm cửa sổ có một chậu hoa tươi tốt.
Vừa nhìn là biết, chủ nhân của căn phòng khá là yêu đời.
"Cô cứ gọi tôi Ức Từ là được, hôm nay...... Hôm nay là kỳ động dục của tôi, cho nên......"
Omega thẹn thùng đặt tay ra sau gáy, hiển nhiên có chút xấu hổ.
Thiệu Vanh cởi cúc cổ áo, từ lúc nàng về vẫn luôn mặc quần đen áo sơmi mà Thôi Hòa cho.
"Tôi là Thiệu Vanh, chúng ta làm luôn ở đây đúng không?"
Lửa nóng đã len đến ngực, da thịt quanh xương quai xanh đều bắt đầu phiếm hồng.
Nàng lưu loát cởi áo gió, gấp lại đặt một bên trên ghế, sau đó thuận tay bắt đầu cởi cúc áo.
Ức Từ ngượng ngùng nhìn nàng, ánh mắt trốn tránh quay người đi, trở tay kéo khóa kéo sau lưng xuống chậm rãi cởi váy ra.
"Tôi...... Tôi xong rồi."
Omega khoanh tay, che ba điểm lõa lồ, chắn lại thân mình trần trụi tuyết trắng, hai vú trước ngực bị tay đè nặng cơ hồ muốn lún vào.
Nàng cúi đầu, ngượng ngùng đến vành tai đều biến thành màu đỏ tím.
Thiệu Vanh vừa mới chuẩn bị cởi áo ngực.
Liền nghe ngoài cửa nhà truyền đến tiếng mở cửa.
Nàng nhíu mày dò hỏi: "Cô ở chung với người khác sao?"
°° vote đi bé °°
Nay bé Vanh đi ship chim non trông có vẻ chuyên nghiệp, 'làm luôn ở đây', dữ he dữ he 🌚🌚🌚.