Thiệu Vanh không chống cự được dụ hoặc
Phòng nàng ở lầu ba, nói cao không cao, nói thấp, cũng không thấp.
Cũng vì thế mà Phương Tử Thân tự tin sẽ không có ai lên lầu.
Hai chân Thôi Hòa nhũn ra, nàng nhìn xuống, độ cao cách mặt đất làm nàng sợ đến không dám nhúc nhích.
"Tiểu Thôi, anh Tử Thân nhất thời hồ đồ, em đừng làm gì dại dột nha."
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, Alpha kia lại đeo lên mặt nạ ôn hòa, vươn đôi tay dỗ dành nàng.
Lúc này đây, nàng sẽ không mắc mưu nữa.
Cửa đã bị khóa, nàng không thể kịp mở ra trong một thời gian ngắn như vậy.
Nếu vô pháp thoát khỏi phòng này, đời nàng xem như vỡ nát, chính nàng cũng không thể đoán trước kết cục.
Thôi Hòa cắn chặt răng, sợ hãi làm nàng không ngừng run rẩy, phản xạ như chạm vào nước lạnh khi nhảy xuống hồ bơi.
Nàng hít sâu một hơi, kiên quyết nhắm hai mắt nhảy xuống, bên tai đều là tiếng gió ù ù.
"Rầm!!!"
Tiếng động lớn cùng dị động thu hút sự chú ý của những người ở đại sảnh lầu một.
Xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt,
Có người che miệng không thể tin được, có người đã đẩy cửa chạy vội qua đó......
Đau...... Đau quá......
Thôi Hòa không thể động đậy, cả người đau như sắp vỡ ra.
Đôi mắt lại mở to, tìm kiếm một bóng hình nàng tâm tâm niệm niệm.
Bạn học của nàng, người nàng thầm yêu, một nam Alpha cao gầy vẻ mặt phong độ trí thức.
Lúc này,
Người kia đang đứng cùng một Alpha khác.
Vẻ bối rối khiếp sợ chuyển thành vẻ mặt nàng xem không hiểu, châu đầu ghé tai cùng người cạnh bên.
Đôi môi nàng từng ao ước hôn lên liên tục đóng mở, ý vị không rõ nơi khóe miệng cong lên, đôi mắt ôn nhu hàm chứa ý vị càng sâu, lướt qua vết tích trên thân thể nàng, sau đó sinh ra chán ghét.
A......
Một khắc đó, nàng đã hiểu.
Nàng vẫn nằm trên cỏ, không nhúc nhích.
Váy trên người bị Phương Tử Thân ác ý xâm phạm xé rách.
Thậm chí váy bị xé đến bắp đùi lộ ra dấu vết xanh tím cũng bị nhìn một cái không sót gì. Người nhà đã xông tới cầm quần áo che lại cho nàng.
Thôi Hòa nghĩ.
Ở trong mắt Alpha, Omega thuần trắng không tỳ vết làm cho bọn họ muốn xâm phạm chiếm hữu.
Mà O đã bị vấy bẩn thì đã không còn xứng ở trong mắt bọn họ, chỉ có thể là trò cười tán gẫu sau khi ăn.
Thật ghê tởm......
Thật sự rất ghê tởm......
Trong thân thể dần dần trỗi dậy oán niệm ngày một sâu, mà nàng cũng chống đỡ không được hôn mê bất tỉnh.
Lúc sau,
Nàng ở bệnh viện dưỡng thương, Phương Tử Thân bị cáo cưỡng gian, vào lao ngục.
Nghe mẹ kể,
Phương Tử Thân khai rằng, bởi vì Phương gia dần dần suy thoái, mấy ngày nay chuỗi tài chính cũng xuất hiện vấn đề, cho nên hắn mới nghĩ ra kế hoạch đánh dấu nàng hoàn toàn.
Chỉ cần có thể kết hôn với Thôi Hòa, Phương gia nhất định sẽ được Thôi gia trợ giúp. Về phần Thôi Hòa, chỉ cần có thể kết hôn thì trước sau gì đều có thể yêu hắn.
"Buồn nôn......"
Thôi Hòa buồn nôn tự cõi lòng, thậm chí hối hận mình đã luôn tin tưởng Phương Tử Thân.
Càng đáng giận chính là,
Tương lai, sẽ có vô số "Phương Tử Thân" chờ nàng, vì quyền, vì tiền, hoặc là vì sắc.
*
Ha hả,
Thiệu Vanh thì có khác gì?
Có lẽ là có,
Vào cái lúc nàng đã quá mệt mỏi với việc ứng phó, Thiệu Vanh được mẹ chỉ định là đối tượng kết hôn phù hợp nhất. Thay vì ngày đêm đề phòng bọn Alpha mưu tính, chi bằng......
Dứt khoát theo ý mẹ đi.
Dùng thân thể của mình đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Thôi Hòa rơi nước mắt,
Nàng nhắm chặt hai mắt run nhè nhẹ, khổ sở đến tột đỉnh.
Nhưng nàng chờ đợi vài phút, Alpha trên người vẫn không tiếp tục làm động tác tiếp theo.
Ngược lại bầu không khí quanh thân trở nên quỷ dị an tĩnh.
Thôi Hòa nghi hoặc mở mắt ra.
Đập vào mắt, lại là một sinh mệnh đỏ bừng, đỏ đậm, đỏ tươi, giàu nghị lực.
Thiệu Vanh đang ở phía trên nàng, tay trái chống một bên, vẫn nắm cổ tay nàng, mà tay phải, đang bóp vết thương bên vai trái.
Dùng sức đến nỗi mu bàn tay nổi gân, khớp xương trắng bệch. Alpha nhíu chặt mày tạo ra ấn ký thật sâu, tỏ rõ ý chí kiên định liều mạng đấu tranh với dục vọng.
Băng vải trắng bị màu đỏ lan ra, cơ hồ chỉ còn một chút viền trắng chưa bị nhuộm thành màu đỏ đau đớn.
Trong ánh mắt nóng cháy của Thiệu Vanh.
Hàm chứa tràn trề dục vọng, lại xen lẫn một chút thanh tỉnh.
"Cô......"
Lần đầu tiên Thôi Hòa không biết nên nói gì, miệng cứ mở ra rồi khép lại.
"Xin lỗi...... Thôi tiểu thư, tôi đã nhịn hết mức......"
Thiệu Vanh gian nan nói xong câu đó.
Đã không còn ức chế nổi xúc động trong thân thể, vén lớp váy lụa mỏng tanh kia lên.
Vùng tam giác trần trụi của Omega lõa lồ trước mặt nàng.
Dải ruy băng màu trắng được làm bằng chất liệu khác với váy bên ngoài, chỉ quấn quanh mảnh đất hình tam giác của Thôi Hòa, hoàn toàn không thể che khuất bất cứ bộ phận nào, ngược lại còn phác họa rõ nét bờ mu xinh xắn múp míp của Omega.
Cảnh tượng mỹ diệu này làm đại não tê dại, mạch máu thái dương phồng lên sắp nổ tung tới nơi.
°° vote đi bé °°
Theo tui thấy, chương này ngược thân Tiểu Thôi bị vô lý quá, tui tin là mấy bà đều sẽ nghĩ ra cách tự vệ riêng trong trường hợp này.
Nhưng nói chung là bé Hòa cũng rất đáng thương 😞.