Thôi Hòa xuất hiện, một loại tam giác kỳ quái hơn
(Tui sẽ ko nói là tui chạy chương vì tui nhớ skill của chị Linh nhỏ đâu ☺☺☺)
Một câu hỏi rất kỳ lạ.
Thiệu Vanh liếc nhìn Trịnh Thước, người này nổi tiếng là một kẻ theo chủ nghĩa Alpha tối thượng.
Có thể từ cuộc trao đổi không mấy hòa hợp vừa rồi mà hình dung được, vì vấn đề về xu hướng tính dục của Trịnh Hàm, mối quan hệ giữa hai chị em không hề tốt đẹp.
"Ừm..." Vấn đề này thực sự bản thân Thiệu Vanh cũng chưa từng nghĩ đến.
Nàng thận trọng suy ngẫm rồi thở dài: "Đừng cổ hủ như vậy nữa, đã thời đại nào rồi. Nếu thật sự hai bên có tình cảm với nhau thì giới tính với tôi không quan trọng."
"Thật... thật sao?"
Đáp án ngoài dự đoán, nội dung quả thực khiến Trịnh Thước vui mừng đến mức toàn thân mềm nhũn.
Nàng kéo cổ áo, cởi ra hai chiếc cúc trên cùng, cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, muốn hỏi thêm vài câu.
Chẳng hạn, muốn hỏi Thiệu Vanh thích kiểu người nào, tính cách ra sao, thường ngày thích làm gì, thích hẹn hò ở đâu, vân vân.
Những ý nghĩ này xoay quanh trong đầu nàng mấy vòng.
Trịnh Thước vừa mở miệng, định nói gì đó thì một giọng nói lạ mà quen vang lên, cắt ngang.
"Thiệu Vanh, vừa rồi cô đi đâu vậy?"
Nhìn rõ người đến, Trịnh Thước hơi ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Sao thế này? Thôi Hòa không phải nổi tiếng là ghét Alpha sao?
Nàng dụi mắt, nghi ngờ mình có nhìn nhầm không.
Thôi Hòa lại chủ động đưa tay khoác lấy Thiệu Vanh? Khoảng cách giữa hai người này, không giống một mối quan hệ AO bình thường.
"Chậc... Trịnh tiểu thư cũng ở đây à," thấy kẻ chướng mắt đứng cạnh, Thôi Hòa lộ vẻ mặt khó chịu,
"Không phải cô không có việc gì làm sao? Sao còn chưa rời khỏi?"
Đối mặt với lời châm chọc của Omega, mặt Trịnh Thước xụ xuống. Trước đây trong buổi xem mắt, nàng đã tận mắt chứng kiến sự cay nghiệt của Thôi Hòa.
Lần này hiếm hoi nàng không nổi giận, mà mang theo giọng điệu dò xét hỏi:"Cô và Thiệu Vanh? Hai người?"
Thôi Hòa khoác tay Thiệu Vanh, ngẩng cao đầu như muốn tuyên bố chủ quyền, siết chặt hơn cánh tay đang khoác vào khuỷu tay mình.
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Trịnh Thước càng khó coi.
"Chỉ là lần đó trong nhiệm vụ hộ tống gặp nhau thôi. Ban đầu lẽ ra là cậu đảm nhiệm, nhưng lúc đó cậu bị thương trên chiến trường nên thay bằng tôi."
Sắc mặt Thiệu Vanh cứng đờ, tranh thủ lúc Thôi Hòa chưa nói ra điều gì kỳ quặc, vội vàng trả lời trước.
Lần đó sau khi cao trào vì mã nhãn bổng, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại Thôi Hòa.
Toàn thân... Từ trong ra ngoài đều là sự xấu hổ.
Cảm nhận được áp lực từ cơ thể bên cạnh, nửa người nàng như tê liệt, không dám quay đầu nhìn Thôi Hòa.
Nàng lặng lẽ muốn rút tay mình ra, nhưng Omega lại ôm quá chặt, hoàn toàn không rút ra được, đành phải từ bỏ.
"Chỉ một lần đó? Hai người ở trên phi thuyền không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Trịnh Thước không dám tin.
Đến cả nàng còn không thể lấy được thiện cảm của Thôi Hòa, ở chủ thành, Thôi Hòa nổi tiếng căm ghét Alpha cơ mà!
Thiệu Vanh chỉ làm một nhiệm vụ mà có thể khiến mỹ nhân tự động "đổ" thế này? Đến tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy đâu!
"Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Thiệu Vanh không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô chứ?"
Thôi Hòa lộ rõ vẻ khó chịu trên gương mặt.
Nếu Thiệu Vanh không nhắc lại chuyện này, nàng cũng gần như quên mất. Ban đầu, người được giao nhiệm vụ hộ tống nàng về chủ thành chính là Trịnh Thước...
Nghĩ đến việc nếu ngày đó, trong hoàn cảnh tương tự, người đến không phải Thiệu Vanh thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Thân thể nàng nhất định sẽ bị Trịnh Thước làm ô nhục!
Làn da để lộ bên ngoài nổi lên từng mảng da gà khó chịu. Thôi Hòa xoa xoa cánh tay, ánh mắt nhìn Trịnh Thước càng thêm lạnh lẽo.
Cái tên Alpha bóng bẩy ngả ngớn này, nếu khi đó người xuất hiện là Trịnh Thước, nàng chắc chắn đã trực tiếp bắn một phát đạn vào đầu nàng ta.
"Cô đừng qua lại với Trịnh Thước nữa, không thôi lại bị cô ta dạy hư."
Thôi Hòa kéo Thiệu Vanh lại, ghé sát tai Alpha, quả quyết nói.
"Cô!"
Ngay cả tượng Phật đất cũng còn ba phần nóng tính, lời này khiến Trịnh Thước tức đến bốc hỏa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, như thể mùi thuốc súng đã lan tỏa khắp nơi.
Nhìn thái độ đối đầu của cả hai, Thiệu Vanh cũng đoán được rằng Thôi Hòa và Trịnh Thước hẳn là người quen cũ.
Nàng không khỏi cảm thấy đầu óc mình rối bời.
Những người nàng quen biết, hóa ra đều quen biết lẫn nhau, mà mối quan hệ giữa họ lại phức tạp đến mức khiến nàng đau đầu.
Lúc này, Thiệu Vanh mới dần nhận ra, hình như bản thân đã vô tình rơi vào một mớ quan hệ rắc rối lớn...
"Tôi không biết đấy, hóa ra hai người cũng quen nhau à."
"Không quen." Thôi Hòa lập tức phản bác.
Sau đó, nàng ngập ngừng nhìn Thiệu Vanh một chút, rồi thành thật giải thích:
"Trước đây, gia đình từng sắp xếp cho tôi và Trịnh Thước một buổi xem mắt."
"Cô yên tâm đi," Thôi Hòa sợ Alpha để ý, vội vàng nói tiếp, "Chỉ gặp mặt một lần thôi, sau đó không hề có liên hệ gì nữa."
"Ồ~ Là vậy à." Thiệu Vanh hiểu ra, gật đầu tỏ ý đã rõ.
Còn Trịnh Thước lúc này thì không thể không kinh ngạc, mắt mở to, đến cả tức giận cũng quên mất.
Nhìn người đang cố ý chiều lòng Thiệu Vanh kia, nàng chớp mắt mấy lần, không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Thôi Hòa lại là kiểu người si mê tình yêu như vậy sao? Trước mặt Thiệu Vanh, nàng ta cẩn thận đến mức này?
Còn đâu Thôi Hòa thường xuyên thốt lên câu "Alpha thật ghê tởm" ngày nào?
Ánh mắt nàng lại dừng trên gương mặt không chút biểu cảm của Thiệu Vanh.
Trong lòng vừa tức vừa ghen, nàng âm thầm mắng Alpha này, đúng là khiến nhiều người mê muội mà.
°° vote đi bé °°
Tổng quản thái giám cãi nhau với Hoàng hậu nương nương khét thật 🤡🤡🤡.