Quan hệ tam giác lại chen thêm một người, ghen tuông lung tung rối loạn
Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ của Thiệu Vanh, Trịnh Hàm suy nghĩ một lúc rồi nuốt lời định nói, thay vào đó nói:
"Đông Nguyên thành không phải địa bàn của Trịnh thị. Thượng tướng, cô có thể thường xuyên đến chủ thành chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo."
"Vâng... Cảm ơn ý tốt của Trịnh tổng," Thiệu Vanh từ chối khéo léo, "Nhưng vì nhiệm vụ, nếu không phải công việc, tôi không thể rời khỏi Đông Nguyên thành."
"À, điều này... Thật tiếc quá."
Rõ ràng Trịnh Hàm không ngờ, lộ ra vẻ mặt hơi lúng túng, im lặng quan sát biểu cảm của Thiệu Vanh, suy nghĩ xem nên nói gì tiếp để phá vỡ bầu không khí.
Những lời này, khi vào tai Kiều Linh, lại gợi lên những suy nghĩ khác, khiến tâm trạng nàng dao động, nhưng chỉ có thể che giấu bằng cách nhấp một ngụm rượu.
Bầu không khí giữa ba người lại trở nên trầm lặng, không ai lên tiếng trong vài chục giây.
"Trịnh Hàm..."
Một giọng nói chứa đựng tức giận vang lên từ bên cạnh,
Ba người quay đầu nhìn, mỗi người lộ ra biểu cảm khác nhau.
"Trịnh Thước, lâu rồi không gặp." Kiều Linh có chút ngạc nhiên khi thấy nàng ấy ở đây.
Còn Trịnh Hàm bị gọi tên thì trong lòng hơi hoảng loạn, không biết mình lại làm gì khiến em gái không vui, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thở dài, dù làm gì, Trịnh Thước luôn phản đối mình.
Thiệu Vanh ngơ ngác nhìn người đang bước nhanh đến,
Khi nhìn thấy Trịnh Thước, trong đầu nàng xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ---
Một Alpha toàn thân trần trụi, tóc đỏ xõa tung, trên người đổ mồ hôi trong suốt, làn da lạnh lẽo, ngực đầy đặn trước mắt, liên tục rên rỉ, thở hổn hển.
Hình ảnh này trong đầu nàng lại rõ ràng như thể đã từng thực sự xảy ra.
Nhìn lại, Trịnh Thước rõ ràng ăn mặc chỉnh tề, mặc sơ mi và quân phục, tay áo cuộn lên đến cánh tay,
Khác với cảm giác trước đây, dường như nàng ấy trở nên quyến rũ hơn.
Thiệu Vanh không khỏi mắng thầm,
Chắc là do chóng mặt nên mới xuất hiện ảo giác kỳ lạ,
Sao nàng lại vô cớ tưởng tượng Trịnh Thước như vậy...
Đặt ly rượu đã uống cạn sang một bên,
Thiệu Vanh nhíu mày xoa thái dương, nhìn Trịnh Thước với vẻ nghi hoặc,
Nàng thực sự không hiểu...
Quan hệ giữa Kiều Linh, Trịnh tổng và nàng vẫn chưa rõ ràng,
Bây giờ lại có thêm Trịnh Thước xuất hiện, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, nàng hoàn toàn không hiểu tình hình này.
Rốt cuộc là sao?
Thiệu Vanh cảm thấy đầu óc mình hoạt động chậm chạp, lại càng đau hơn.
Trịnh Thước vốn không định xuất hiện trước mặt Thiệu Vanh lần nữa, nhưng khi thấy Trịnh Hàm đã hứa với mình mà vẫn đến quấy rầy,
Nàng không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng, không quan tâm gì nữa mà tiến lên.
Cái đồ A luyến chết tiệt!
"Trịnh Hàm..."
Nàng tức giận quát, liếc nhìn hướng khác, khi thấy ánh mắt Thiệu Vanh nhìn chằm chằm,
Trịnh Thước trong lòng chợt thắt lại, đứng trước mặt Trịnh Hàm không dám nhìn thẳng,
Tim đập nhanh, hoảng loạn đến mức nhịp tim không ổn định.
Mặc dù lén lút ngồi lên Thiệu Vanh để trả thù,
Nhưng khi đối diện ánh mắt, áp lực đó khiến nàng không thể chịu đựng nổi.
"Hừ..."
Trịnh Thước hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, tự nhủ rằng những suy đoán trong lòng không có căn cứ, không thể tự loạn.
Sau đó, nàng quay lại nhìn Trịnh Hàm,
Giọng nói kìm nén tức giận, tìm lý do nhắc nhở:
"Ở bên trái khán đài có người nói đang tìm chị, Trịnh Hàm, chị đi nhanh đi."
Bỏ qua vẻ mặt Trịnh Hàm muốn nói lại thôi, nhìn thấy Kiều Linh bên cạnh,
Trịnh Thước trên mặt chuyển từ u ám sang tươi sáng,
Cười chào Kiều Linh: "Chị Linh, chào buổi tối, lâu không gặp, chị lại xinh đẹp hơn rồi."
"Hôm nay váy đẹp quá, rất hợp với khí chất của chị đó nha."
Trong khi chào hỏi, thỉnh thoảng lo lắng liếc nhìn Trịnh Hàm,
Thấy Thiệu Vanh đột nhiên nhíu mày, trong lòng càng hoảng loạn.
Nàng cố gắng nở nụ cười, nuốt một ngụm nước bọt, hơi nhếch cằm, ngả ngớn nhướng một bên mày, bước sang một bên.
Đối mặt với Thiệu Vanh khiêu khích nói:
"Vừa nãy không thấy cậu, hóa ra cậu cũng ở đây à."
"Thiệu Vanh."
Bàn tay giấu trong túi áo khoác khẽ run rẩy.
Trịnh Thước giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt lướt qua Alpha, quan sát kỹ từng chi tiết trên biểu cảm của đối phương.
"Hữm?"
Sự nghi hoặc dần hiện rõ.
Khi Trịnh Thước tiến lại gần, nàng bỗng cảm thấy mùi hương trên người đối phương rất quen thuộc.
Quá nhiều điều khó hiểu khiến tâm trí nàng kiệt quệ,
Thân thể vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, nhất thời cảm thấy mệt mỏi.
Lượng thông tin quá tải tích tụ trong đầu, nàng không thể tiêu hóa hết.
Thiệu Vanh dứt khoát gạt hết những thứ này sang một bên, không để tâm nữa.
Trịnh Hàm đau đầu nhìn hành vi của em gái mình,
Nàng hiểu rõ,
Trịnh Thước một lòng cho rằng nàng sẽ cố ý câu dẫn Thiệu Vanh, nên mới phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"Xin lỗi, Thượng tướng tiểu thư. Ừm... Tiểu Thước, chị và Kiều Linh sẽ qua bên kia trước, hai người cứ trò chuyện đi nhé."
Sau đó,
Nàng đưa Kiều Linh rời đi theo hướng ngược lại.
Thiệu Vanh nhìn theo bóng hai người rời xa,
Kiều Linh đột nhiên lưu luyến ngoảnh lại, làm khẩu hình với nàng.
"Đợi em."
Hai từ đơn giản, khẩu hình rất dễ hiểu.
Thiệu Vanh lập tức hiểu ý nàng, ngập ngừng gật đầu đáp lại.
°° vote đi bé °°
Tiểu Vanh Nhi: Còn chưa đủ ☝😚