Phần Mềm Bí Mật

Chương 117: Sợ bị phát hiện



Mộ Linh sợ bị phát hiện, say rượu choáng váng

Không biết thời gian trôi qua bao lâu,

Alpha chậm rãi rút ra khỏi thân thể của nàng, thành thịt mẫn cảm một lần nữa phân bố ra khoái cảm cọ xát.

"Pócc~~"

Chất lỏng trong hành lang thịt bị tắc nghẽn bắt đầu ồ ạt trào ra.

Mộ Linh xấu hổ nỗ lực kẹp những chất lỏng đó lại, nhưng chỉ có thể hơi hơi khép lại.

Cho dù không nhìn nàng cũng có thể cảm nhận được, lỗ âm hộ đã sớm bị nhục hành to dài đụ không khép lại được, cũng may trong phòng tối Alpha nhìn không thấy bộ dáng này của nàng.

Nỗi xấu hổ chậm rãi cắn nuốt nàng.

"Tiểu Nguyệt, em...... Em dọn dẹp một chút đi nhé, chúng ta, chúng ta còn phải đi ra ngoài."

Mộ Linh nghe thấy tiếng Alpha đang mặc quần áo.

Động tác lộn xộn cùng giọng nói say mèm làm nàng biết, đối phương đến giờ vẫn chưa thanh tỉnh.

Nhưng nàng vẫn cẩn thận không dám giao tiếp với Alpha nhiều, sợ bị nhận ra nàng không phải Mộ Nguyệt.

Giữ nguyên tư thế nằm sấp, Mộ Linh vùi mặt vào khuỷu tay, thấp giọng nói: "Chị đi trước đi, em muốn ở đây nghỉ ngơi một lát." "Bây giờ không muốn động đậy, chị nhanh lên đi...... Đừng để người ta phát hiện."

"Ừm...... Được rồi, vậy em...... Em nghỉ ngơi thêm đi."

Thiệu Vanh mặc quần áo vào thật nhanh, đi ra cửa, ngón tay mò mẫm vài lần mới mở được khóa.

Trước một giây mở cửa chuẩn bị rời đi.

Nàng quay đầu nhìn về phía Omega, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào giúp nàng nhìn thấy rõ hơn. Đối phương vẫn giữ nguyên tư thế như lúc bị đụ.

Cái mông múp chổng cao về phía cửa, dịch trắng đục dính nhớp nháp trên lỗ âm hộ che kín thịt môi, tư thế vô cùng dâm đãng, lỗ âm hộ vừa co lại một cái, hơi hơi khép mở.

Thiệu Vanh mắt say lờ đờ mông lung nhìn thoáng qua, trong lòng xẹt qua một tia quái dị.

Nhưng sau đó cũng không nghĩ nhiều.

Nói một câu từ biệt, liền giữ cửa đóng lại.

Chờ đến khi Alpha đi ra ngoài.

Mộ Linh mới hoang mang rối loạn từ trên bàn xuống dưới, hai chân bủn rủn vô lực lảo đảo thiếu chút nữa té ngã ra đất.

Nàng nhào vào then cửa, sau khi khóa trái mới thả lỏng thở phào một hơi. Hai chân lắc lư, đến đứng cũng đứng không vững.

Nước nhờn từ chân tâm chảy xuôi xuống, dính nhớp ngay lỗ âm hộ làm nàng thật khó chịu.

Mộ Linh sắc mặt phức tạp.

Cuộc làm tình vừa rồi giống như ảo mộng, mang cho nàng vô tận khoái cảm hồi lâu không thấy.

Nhưng hiện giờ tỉnh mộng,

Trong lòng không khỏi có chút hối hận.

Thật sự là quá phóng túng.

*

Thiệu Vanh rời khỏi phòng chứa đồ, cảm giác choáng váng vì rượu càng trở nên nặng nề hơn.

Sau khi đi được một đoạn đường, ánh đèn sáng rực trong hành lang dường như bị tách làm đôi, chiếu lên đôi mắt hơi nheo lại của nàng. Ánh sáng xuyên qua mí mắt mỏng manh khiến đầu nàng đau nhói.

“Ưm...”

Đi về phía trước một đoạn, nàng lờ mờ nhìn thấy ký hiệu của nhà vệ sinh. Tầm nhìn của nàng trở nên mờ ảo, bàng quang đồng thời phát ra cảnh báo căng tức. 

Thiệu Vanh cố lắc đầu, như muốn xua đi cảm giác choáng váng trong đầu.

Hiện giờ nàng rất cần vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. 

Sau khi đứng tại chỗ chỉnh trang lại một chút, nàng nhanh chóng bước tới nhà vệ sinh dành cho Alpha. 

Không ngờ, ngay tại cửa, một người bất ngờ xuất hiện, khiến nàng không kịp phản ứng nên va phải. 

“Ui…” 

Trịnh Hàm vừa rửa tay xong, định bước ra ngoài, nhưng không ngờ bị một Alpha cao lớn lao thẳng vào, khiến nàng lảo đảo mấy bước. 

Lùi lại vài bước, nàng cảm thấy áp lực nặng nề đè lên mình. 

Mặt nàng đau nhức vì cú va chạm bất ngờ. 

“Bộp.” 

Trịnh Hàm lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn. 

Đối phương đứng không vững, nửa người dựa vào nàng, phía sau nàng đã là bức tường. Tư thế này khiến nàng như đang bị cưỡng ép dựa tường, làm nàng có chút bối rối. 

“Chào cô? Cô ổn không?” 

Mùi rượu từ Alpha này nồng nặc khiến nàng nhíu mày, thậm chí còn phảng phất mùi của một Omega xa lạ, kích thích khứu giác nàng. 

Người này rõ ràng mặc quân phục, tiếng động vừa rồi cũng là từ chiếc mũ quân đội rơi xuống sàn. 

Quân nhân… 

Không lẽ lại mất kiểm soát tại tiệc sao? Huống chi nhìn quân hàm, rõ ràng là một thượng tướng. 

Thượng tướng? 

Trong đầu Trịnh Hàm lập tức hiện lên vô số thuyết âm mưu. 

Ánh mắt nàng thoáng hiện lên một tia cảm thông. 

Có vẻ vị quân nhân này đã bị hạ dược. Nàng từng gặp nhiều trường hợp tương tự trước đây. 

Trịnh Hàm dịu dàng hỏi: “Cô còn tỉnh táo không? Có cần tôi đưa về phòng không?” 

“Không…” 

Giọng nói trầm thấp vang lên. 

Người quân nhân vốn cúi đầu, giờ ngẩng lên, cao hơn nàng một chút, một tay chống lên tường, gương mặt lạnh lùng đầy áp lực. 

Tim Trịnh Hàm như muốn ngừng đập. 

Biểu cảm của Alpha xa lạ này trông hung dữ, nhưng ánh mắt lại mơ màng, trong mắt phủ một lớp sương mỏng, lộ ra nét ngoan ngoãn. 

Sống mũi cao, đường nét sâu thẳm, lạnh lùng tuấn mỹ, toát ra vẻ bạc tình trời sinh.

Mái tóc đen bết vào trán, gò má thoáng ửng đỏ vì tình dục. 

Điều này tạo ra sự tương phản rõ rệt với vẻ ngoài lạnh lùng, càng làm tăng sức hút mãnh liệt. 

“Đi… vệ sinh… Ưm.” 

Người quân nhân giữ nguyên tư thế, đôi mắt nheo lại, cúi thấp đầu. Một tay bắt đầu lần mò xuống phần giữa của mình. 

Động tác quen thuộc đó khiến Trịnh Hàm hoảng hốt, vội vàng dìu nàng vào bên trong. 

“Không được! Cô đợi đã!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv