Liễu Tranh sững sờ nhìn hai nam sinh đang túm nhau đánh một chỗ, sợ đến nỗi quên mất phải ngăn cản.
Sau một phen hỗn chiến, Tiếu Văn Nhung cùng Đặng Vực Khu bị nhóm bác sĩ y tá dở khóc dở cười kéo đến phòng khám bệnh chườm đá tan mấy chỗ sưng. Hai người thở hổn hển, ai cũng không thèm để ý tới người kia.
Sau khi đau đầu hơi bớt đi, Liễu Tranh xuống giường chuẩn bị đi tới chỗ Đặng Vực Khu nói lời cảm ơn, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị Tiếu Văn Nhung tóm lại, một thân cậy mạnh tha ra khỏi cửa bệnh viện.
Gió đêm thoáng lạnh, bóng dáng hai người yên tĩnh chậm rãi bước đi trên ngã tư đường, giống như đang giằng co giữa im lặng.
“Còn muốn đi mua thuốc trị bệnh cây lô hội không?”
Liễu Tranh buồn bực cúi đầu, sau một lúc lâu lắc lắc đầu.
Một đường trầm mặc về nhà.
Tiếu Văn Nhung mở đèn lên, sau đó đi tới phòng bếp nấu nước. Liễu Tranh thay dép lê tai thỏ mềm mại, đi ra ngoài ban công xem chậu lô hội kia. Cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất cúi đầu xuống, lô hội cũng buồn ỉu xìu, một người môt vật, đều là bộ dáng thụ thương.
Tiếu Văn Nhung bình tĩnh bưng bình nước nóng dừng lại phía sau cậu, nước trong bình vẫn còn ùng ục ùng ục nóng hổi, hơi nước bốc lên khiến cho trước mắt có chút mơ hồ. Hôm nay đầu tiểu ngu ngốc nhất định vị va trúng mà đau, hắn chuẩn bị một đống lời nói an ủi lừa người lấy lòng, bây giờ một câu cũng không nói lên lời.
Tiếu Văn Nhung khẽ cắn môi, nói với cái lưng của Liễu Tranh: “50% các vi khuẩn nấm sẽ bị thuốc bột thấm vào tiêu diệt,một tuần một lần, hai ba tuần là hết bệnh.”
Liễu Tranh không lên tiếng trả lời, chỉ cho hắn một bóng dáng trầm mặc. Tiếu Văn Nhung đứng tại chỗ xấu hổ chờ đợi, tuy rằng hắn cũng không biết đến tột cùng đang đợi cái gì. Liễu Tranh từ trên mặt đất đứng lên, không quay đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao cậu đánh cậu ta.” Giọng nói thật lạnh nhạt thật hờ hững, lạnh đến nỗi không thấy được bất kỳ cảm tình nào.
“Bởi vì…” Tiếu Văn Nhung nắm chặt nắm tay, “Cậu ta đánh trúng cậu, cậu…” không đem câu “cậu còn ôm cậu ta” nói ra khỏi miệng, mặc dù không là chuyện gì ghê gớm lắm, nhưng hắn tức giận muốn chết. Tiểu ngu ngốc hắn vẫn tỉ mỉ chăm sóc, bảo vệ, tiểu ngu ngốc hắn tưởng bản thân là người duy nhất sở hữu, hôm nay lại bị người khác ôm vào trong lòng.
Cảm giác phẫn nộ cùng sợ hãi chưa từng có đang chiếm lĩnh từng góc trong thân thể, mỗi một sợi ý thức cũng điên cuồng mà la hét: Liễu Tranh là của một mình hắn!
“Nhưng cậu ấy mang tôi đến bệnh viện, còn chăm sóc tôi…” Liễu Tranh hơi nhăn mi, “Tại sao cậu không biết phân biệt tốt xấu đã…”
Tiếu Văn Nhưng vẫn đứng không nhúc nhích, bóng đêm giấu đi vẻ mặt của hắn.
Nước trong bình đã sớm lạnh, một giọt nước lạnh lẽo đọng lại trên thành bình, giống như giọt nước mắt im lặng.
Lúc này ngày hôm qua, tất cả đều tốt, không có tranh cãi không có chiến tranh lạnh. Hai người cười ngồi chồm hổm trước chậu lô hội xanh biếc, giống như nhìn con gà con mới vừa chui ra khỏi vỏ trứng. Thời gian như cây đàn hạc trên đồng hồ treo tường, an tĩnh nhưng nhẹ nhàng trôi đi.
Lần đầu tiên Liễu Tranh tức giận với hắn, lại còn vì một nam sinh khác.
Tan học ngày hôm sau, Tiếu Văn Nhung không trực tiếp về nhà, mà quanh quẩn tới hai khu phố bán đồ ngọt.
Mùi thơm đồ ngọt khắp bốn phía, những ruy băng quấn thành hình nơ bướm bên trên vừa phong cách vừa đáng yêu. Một nam sinh cao lớn mạnh mẽ như Tiếu Văn Nhung vừa đi vào bất chợt cảm giác được sự khác lạ thật mãnh liệt. Bánh mì dừa, bánh mì hình bướm, bánh su kem, bánh bích quy sữa Royal Danish, những viên socola đựng trong những hộp ấm áp, vô cùng mê người. Tiếu Văn Nhung nhìn trái nhìn phải, hắn chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cũng không biết khẩu vị của Liễu Tranh như thế nào. Do dự thật lâu ở quầy tính tiền, cuối cùng thanh toán, mang theo một cái hộp nhỏ màu trắng sữa vội vã đi về nhà.
Mặc dù có hiểu lầm và bất mãn, hắn nghĩ vẫn nên giải thích rõ ràng với Liễu Tranh, sau đó trực tiếp tục làm bạn bè, tiếp tục chăm sóc tiểu ngu ngốc kia. Không biết tự lúc nào, Liễu Tranh đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của hắn, trở thành bộ phận bình an vui vẻ của hắn. Không có gì có thể ngăn cách quan hệ giữa hắn và Liễu Tranh, không có gì đáng giá bằng tình bạn giữa hắn và Liễu Tranh.
Tiếu Văn Nhung đã hiểu rõ tất cả.
Hộp nhỏ màu trắng sữa tỏa ra hương vị ngọt ngào nồng đậm, bóng đêm im lặng lắng đọng lại, cực kỳ khoan khoái thoải mái. Tâm trạng Tiếu Văn Nhung cũng vui vẻ hơn, nghĩ đến Liễu Tranh sẽ lập tức trở về nhà, hai người có thể trở lại thời điểm tốt đẹp một lần nữa, tiểu ngu ngốc còn có thể như cái đuôi, ngây ngốc đi theo phía sau, bám lấy hắn, ỷ lại vào hắn.
Tiếu Văn Nhung ngồi trên sopha, khóe miệng tràn ra một nụ cười mờ nhạt. Tiểu ngu ngốc kia a, vĩnh viễn khiến cho hắn không yên lòng.
Càng chờ mong, chờ đợi lại càng dài dằng dặc. Thời gian từng giây từng giây đi qua, Tiếu Văn Nhung ngồi đến nỗi chân có chút tê. Hắn đứng lên đi vài bước, xem đồng hồ đàn hạc treo trên tường một chút, lại ngồi lên ghế sopha.
Liễu Tranh mãi đến chín giờ tối mới mang theo túi giấy trở về.
Hôm nay tan học trùng hợp gặp được Đặng Vực Khu, vội vàng nói cám ơn, lại thay Tiếu Văn Nhung giải thích. Đặng Vực Khu hào phóng cười cười, không hề có chút so đo. Nam sinh đánh nhau phần lớn là như thế này, nổi nóng liền động tay, đánh xong một trận giận dữ lập tức biến mất, ân oán đều biến mất hết.
Tính cách Đặng Vực Xu sang sảng, rất thành thạo các môn bóng rổ ván trượt, Liễu Tranh dở về vận động cũng rất hâm mộ. Cùng làm bạn với người như Đặng Vực Xu cực kỳ thoải mái, giống như dòng suối tháng tư, có ấm áp của ánh mặt trời.
Liễu Tranh muốn đi mua đồ, biết địa chỉ cũng không biết đường đi, có chút lo lắng khó xử. Đặng Vực Xu nhếch miệng cười, sảng khoái nói: “Tôi dẫn cậu đi!” trên đường nói chuện, Liễu Tranh mới hiểu được hóa ra bệnh viên đi ngày hôm qua cũng là do cha của Đặng Vực Khu mở, khó trách bác sĩ và y tá xưng hô với hắn là “Đặng thiếu gia”, cả quá trình đều thuận lợi, vừa không có thủ tục rườm rà cũng không có đưa thêm bất kỳ phí dụng nào khác.
Thuận lợi tới mục đích, mua xong món đồ cần, lại ngồi xe trở về, ánh đèn rực rỡ cũng đã được bật lên. Liễu Tranh cảm thấy không hay lắm, làm phiền tới người khác, tay cầm túi có chút áy náy. Đặng Vực Khu hào phóng vỗ vỗ Liễu Tranh giống như con thỏ nhỏ mà nói: “Thời gian không còn sớm, mau trở về thôi! Nếu không Tiếu Văn Nhung của cậu lại nhe răng trợn mắt với tôi!” nói xong còn cố ý làm ra một vẻ mặt mà mình cho rằng là dữ tợn.
Liễu Tranh bị hắn làm cho bật cười, gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng: “Được.”
Lúc về nhà phòng đã một mảnh tối đen, không bật đèn, không có tiếng động nào.
Liễu Tranh đi vào vài bước, có chút sợ hãi, nhưng cửa quả thật không hề khóa, Tiếu Văn Nhung hẳn đã trở về rồi. Qua một hồi lâu hai mắt mới chậm rãi quen với bóng tối, cậu nhìn xung quanh một chút, đột nhiên phát hiện trên ghế salon có bóng dáng người đang ngồi, sợ đến nỗi lập tức hét chói cả tai.
Tiếu Văn Nhung lạnh mặt mở đèn, trong phòng đột nhiên sáng ngời. Ánh sáng đột ngột khiến cho Liễu Tranh nheo mắt lại, cơ thể vốn đã nhỏ gầy bây giờ đang co lại một chỗ.
Giọng nói Tiếu Văn Nhung không mang theo bất kỳ độ ấm nào. “Đi chơi ở đâu? Tối như vậy mới về.”
“Uh…” Liễu Tranh vẫn còn chưa lấy lại tinh thần giữa ánh sáng chói mắt, sửng sốt một lát mới lắp bắp trả lời: “Đi… mua đồ…”
Vẻ mặt Tiếu Văn Nhung lạnh thêm vài phần, giống như cho tới hiện tại vẫn chưa nhận ra người tên Liễu Tranh này: “Một mình cậu? Mua đồ gì mà lâu như vậy?”
Liễu Tranh mờ mịt ngẩng đầu, không rõ vì sao Tiếu Văn Nhung thoáng cái đã thay đổi thái độ, có chút khiếp đảm trả lời: “Tôi không biết đường, Đặng Vực Khu đi theo giúp tôi…”
Quả nhiên lại là tên họ Đặng kia!
Tiếu Văn Nhung nhất thời nổi giận, lại là hắn! Lại là hắn! Tên hỗn đãn lại một lần nữa cướp đi Liễu Tranh của hắn, ghê tởm hơn chính là Liễu Tranh còn dán tới gần, đem tên hỗn đản đó trở thành ân nhân, bạn bè! Hắn có chỗ nào không so được với tên họ Đặng kia, để cho Liễu Tranh không tin tưởng mà nhờ vả hắn! Tiếu Văn Nhung như một con báo cô đơn bị thương, trở nên mười phần công kích, Liễu Tranh muốn tiến tới an ủi, bị hắn đẩy mạnh ra, lảo đao về phía sau vài bước, đụng phải giá gỗ phía sau người.
Liễu Tranh còn chưa kịp kêu đau, chợt nghe một tiếng “ầm”, có cái gì đó ngã mạnh trên mặt đất, vỡ nát.
Tiếu Văn Nhung bị âm thanh vỡ vụn này đột nhiên bừng tỉnh, đợi cho thấy rõ tất cả trước mắt, cái gì cũng không thể cứu vãn được nữa.
Tiếng nức nở kiềm nén của Liễu Tranh dần biến thành nghẹo ngào, một tiếng lại một tiếng, khóc tới nỗi trái tim của hắn đều đau.
Đứa nhỏ ôm bồn hoa quân tử đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, giống như mất đi thứ gì đó rất quý giá, khóc khàn cả giọng. Giữa những vật rơi ra từ trong túi giấy không xa kia, một bình plastic nhỏ trượt ra ngoài, trên bình để một dòng chữ: Thuốc bột Carbendazim diệt nấm khuẩn.
Đó là hôm nay sau khi tan học, ngồi hai giờ trên xe bux mới mua được.